Lúc này, quân Sở lui về bên bờ Chương Thủy quay lưng với nước mà chiến
đấu, đối mặt với lằn ranh sống chết lại hồi phục bình tĩnh, trước những
đợt tấn công như vũ bão của quân Tần, từ từ tổ chức đội hình phòng thủ
kiên cố, giữ vững được trận địa bên bờ Chương Thủy.
Thấy quân Sở
bắt đầu hồi phục tinh thần sau cơn hoảng loạn, Mông Điềm cười gằn một
tiếng, căn dặn thân binh bên cạnh: “Truyền lệnh xuống dưới, ba quân
ngùng tấn công, thu hẹp vòng vây, đồng thời chú ý thu lượm khí tài nơi
chiến trường, các chiến sĩ thọ thương có thể lui xuống nghỉ ngơi”.
Tên thân binh nhận lệnh nhanh chóng phi ngựa đi khỏi, Mông Điềm quay sang
Trương Cường nói: “Bệ hạ, trước mắt quân Sở lui mà không loạn nên chúng
ta không thể mạo hiểm tấn công, dù gì Hạng Vũ cũng là kẻ có tài, chỉ với năm vạn quân mà trong thời gian ngắn đại bại hai mươi vạn quân của
Vương Ly, thần nghĩ nên vây mà không đánh, đợi khi lương thảo quân Sở
cạn kiệt, lòng quân rối loạn mới tiêu diệt bọn chúng”.
Trương Cường gật đầu nói: “Mọi việc cứ nghe theo tướng quân, trẫm tin khanh!”.
Câu này nói ra, Mông Điềm cảm động trong lòng, vội thốt lên: “Mông Điềm gặp được bệ hạ chính là niềm vinh dự lớn nhất trong đòi!”.
Trương
Cường vỗ nhẹ lên vai Mông Điềm, nói nhỏ: “Tuy Hạng Vũ bị vây khốn nhưng
cũng không được khinh địch, có tướng quân chỉ huy trận chiến trẫm mới
yên tâm được”.
Trời nhá nhem tối, mười vạn quân do Trương Cường
dẫn đến kết họp với hai mươi vạn quân của Chương Hàm bao vây chặt đám
tàn quân chưa tới sáu vạn của Hạng Vũ trên một đồi núi nhỏ.
Trong lều chỉ huy, Hàn Hoán cẩn thận xoa lưng đấm vai giúp Trương Cường, trải qua hai ngày hành quân vất vả, cơ thế vốn từ nhỏ sống sung sướng trong
hoàng cung quả thật hết chịu nổi, nếu không vì dạo trước kiên trì rèn
luyện thể lực, tin chắc Trương Cường đã sớm gục ngã rồi.
Trương
Cường lắc đầu cười buồn, nghĩa về cuộc sống thời hiện đại trước kia của
mình, trong điều kiện sinh sống khắc nghiệt thời cổ đại, may mà mình
nhập hồn vào thân xác hoàng đế, bằng không còn lâu mới thích nghi được
cuộc sống không có đèn điện, không có máy vi tính điện thoại ti vi...
Nghĩ tới mọi tiện nghi hiện đại đã rơi vào dĩ vãng, Trương Cường ngao
ngán thở dài một tiếng.
Hai cánh quân họp lại làm một, Chương Hàm dẫn theo mười ba vị phó tướng dưới trướng đang thấp thỏm không yên
trong quân doanh chờ đợi Trương Cường triệu kiến, hai mươi vạn đại quân
của Vương Ly bị năm vạn quân Sở tiêu diệt, nguyên nhân chủ yếu do
Chương Hàm sơ suất không canh giữ kỹ đường vận chuyển lương thảo. Tuy
trách nhiệm thuộc về Vương Ly nhiều hơn, nhưng Chương Hàm cũng khó thoát khỏi tội tắc trách, hơn nữa sau khi hai cánh quân tập họp đến giờ
Trương Cường vẫn chưa triệu kiến khiến Chương Hàm càng lo lắng về số
phận của mình hơn, có lòng diện kiến thánh giá tạ tội, lại không có dũng khí đánh cược với tước vị vất vả chinh chiến mấy mươi năm mới có được.
Nhìn vẻ mặt lo âu của Chương Hàm, Chương Thành không kìm chế được lên tiếng: “Đại ca, chúng ta phải làm sao đây? Hoàng thượng có trách tội hay
không?”.
Chương Hàm dõi mắt nhìn xa xăm ra ngoài, cố giữ bình
tĩnh, xua tay nói: “Các ngươi lui xuống hết đi! Dùng tụ tập ở đây, đé
người khác nhìn thấy còn tưởng chúng ta đang mưu tính chuyện gì đó”.
Chương Thành kích động nói: “Hay là để đệ đi thỉnh tội với hoàng thượng, nói do đệ
tự tiện hạ lệnh rút quân trấn thủ đường chuyển lương về, tất cả tội
trạng sẽ do mình đệ gánh lấy, như thế mới giữ được tước vị và an toàn
của gia tộc, bằng không...”.
“Thành đệ, không được!”. Chương Thành chưa nói hết câu đã bị Chương Hàm ngắt lời.
Máu nóng chày khắp người, Chương Hàm siết chặt tay Chương Thành, dứt khoát
nói: “Thành đệ, đệ vào ta vào sinh ra tử mấy trăm trận chiến lớn nhỏ, ta không thế vì vinh hoa phú quý mà bất nhân bất nghĩa, Chương Hàm này
đáng tội gì thì chịu tội ấy, Thành đệ không những vô tội, ngược lại còn
có công lớn, nếu không phải đệ liều chết chặn Hạng Vũ lại, ta làm sao có thể lui quân về giữ được Kinh Nguyên đợi viện quân của hoàng thượng
chứ?”.
Quét mắt một lượt các thuộc hạ theo mình chinh chiến nhiều năm, Chương Hàm dõng dạc nói: “Là Chương Hàm nhất thời sơ ý nên gây ra
sai lầm đáng tiếc, ta tuyệt đối không thể liên lụy các huynh đệ nữa, tất cả tội trạng sẽ do mình ta gánh chịu!”.
Dứt lời, mặc kệ phàn ứng của mọi người, Chương Hàm bước nhanh ra lều đi thẳng về phía lều chỉ huy nơi Trương Cường đang ở.
Trương Cường vừa được Hàn Hoán đấm lưng xoa bóp xong, đang nằm dài phê duyệt
tấu chương, thì ra khắp nơi đều có người tình nguyện gia nhập quân ngũ,
đến nay đã hơn vạn người, Phùng Khứ Tật viết tấu chương đến hỏi nên xử
lý thế nào.
Xem xong tấu chương, Trương Cường đột nhiên nhớ đến
trường đào tạo sĩ quan quân đội thời hiện đại, trong số những kẻ tình
nguyện tất nhiên không thiếu nhân tài, nói không chùng có thể thông qua
cách này chiêu nạp nhiều người tài ẩn mình trong dân gian, liền cầm bút
lên phê vào tấu chương: “Lệnh cho thái úy Phùng Kiếp lựa chọn người tài
trong số những kẻ đầu quân, truyền thụ binh pháp, đợi khi nào trẫm hồi
cung sẽ triệu kiến, phương pháp có thế làm theo cách lựa chọn sĩ tử,
giao cho thái úy chủ trì là được”.
Giao tấu chương đã phê duyệt
cho Hàn Hoán để đưa về Hàm Dương vào sáng hôm sau, do Trương Cường không biết lối hành văn cổ đại nên thường viết những câu ngắn gọn trong tấu
chương, lúc đầu ai cũng nghĩ Tần Nhị Thế xưa nay ham chơi lêu lỏng, có
thể hạ lệnh chuẩn xác là tốt lắm rồi nên không oán trách gì, nhờ đó từ
từ Trương Cường đã tập thành thói quen phê duyệt tấu chương theo cách
của mình, tất nhiên cũng phải cảm ơn Tần Nhị Thế đã chết vì y chưa bao
giờ phê duyệt tấu chương, bá quan văn võ chả biết phong cách của y,
chính vì thế Trương Cường mới không để lộ sơ hờ.
Dẹp tấu chương
sang một bên, mấy tên thái giám cận thân chờ sẵn bên ngoài liền đi vào
chuẩn bị hầu hạ hắn dùng ngự thiện, số thái giám này do từng tập luyện
kiếm vũ nên cơ thể cường tráng, thích hợp đi theo hầu hạ hắn trong khi
đại quân chinh chiến đường dài.
Trương Cường hít một hơi sâu, vừa định đứng dậy làm vài động tác thé dục rồi mời Mông Điềm cùng đến dùng
ngự thiện, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân khe khẽ, một giọng nói vang thuộc cất lên: “Tội thần Chương Hàm cầu kiến bệ hạ!”.
Trương Cường nhủ thầm: Trong trận chiến Cự Lộc chủ lực quân Tần tổn thất hai
mươi vạn, tuy Chương Hàm khó chối bỏ trách nhiệm nhưng trách nhiệm lớn
hơn thật ra thuộc về mình, mình biết trước kết quả của trận chiến Cự Lộc trong lịch sử mà không kịp thời điều chỉnh bố trí, đó mới là nguyên
nhân thật sự dẫn đến tổn thất nặng nề.
Do không chuẩn bị chu đáo
khiến quân Tần tổn thất hai mươi vạn đại quân, tuy so với lịch sử bốn
mươi vạn quân Tần toàn quân mất trắng kết cục tốt hơn nhiều, nhưng nếu
truy cứu trách nhiệm thì rất khó nói mình vô can, bởi thế Trương Cường
mới không lập tức hỏi tội Chương Hàm.
Nào ngờ Chương Hàm lại chủ
động đến thỉnh tội, Trương Cường suy ngẫm một lát, thở dài hạ lệnh: “Đưa Chương Hàm vào đây gặp trẫm!”.
Chỉ thấy Chương Hàm mặc áo vài
thô, cúi đầu buồn bã đi vào lều, vừa gặp Trương Cường đã quỳ ngay xuống
đất, dập đầu nói: “Tội thần Chương Hàm sơ ý nên khiến đại quân bị vây,
kinh động bệ hạ phải ngự giá thân chinh, tội không thể tha, thần xin
nhận tội chết, chỉ xin bệ hạ dùng truy cứu những người vô tội khác”.
Trương Cường cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Chương Hàm lại có can đảm nhận lấy cái chết, hắn nhớ mang máng trong lịch sử Chương Hàm sau cùng đầu hàng
Hạng Vũ, khi Sở Hán tranh hùng, Chương Hàm giao chiến với Lưu Bang bại
trận, lui thủ Phế Khâu, khi thành trì bị công phá đã tự vẫn.
Nhìn về phía Chương Hàm, chợt phát hiện chỉ một năm không gặp Chương Hàm
tiều tụy đi nhiều, thở dài một tiếng, hắn nhớ đến lời dạy của giáo quan
trong tiết quân sự trước kia: “Nếm trải thất bại, hơn nữa có can đảm đối mặt với thất bại, đó mới là quân nhân thật sự”.
Chiêm nghiệm đạo lý trên, Trương Cường gật đầu một cái, tuy lần này Chương Hàm mang
trọng tội nhưng dù sao y cũng là một tướng tài, đế y lại chắc sẽ mang về lợi thế trong những trận chiến tiếp theo, nhưng cũng không thể dễ dàng
xá miễn tội trạng cho Chương Hàm, phải nghĩ cách xử lý vẹn toàn mới ổn.