10 vạn quân Tần mai phục trong rừng rậm cách Kinh Nguyên chưa tới hai
mươi dặm, quân Sở đang vây khốn hai mươi vạn đại quân của Chương Hàm vừa mới giành thắng lợi lớn, ai cũng không ngờ một tai họa khủng khiếp sắp
ập xuống. Quân Tần trong rừng hệt như một con mãnh hổ đang từ từ tiếp
cận con mồi, lúc này những chấm đen bỗng xuất hiện trên bầu trời, mọi
người chưa kịp phản ứng, một tiếng nổ long trời lở đất đã vang lên từ
trận địa quân Sở, quân Tần đang mai phục xin sàng xung trận thế mới phát hiện trên không đã xuất hiện vô số những cánh chim quái lạ không biết
từ lúc nào.
Nhìn kỹ hơn càng thêm kinh ngạc, dưới những cánh chim đều là binh sĩ Đại Tần, chỉ thấy mỗi một binh sĩ đều đeo chiếc túi vải
to dùng trước ngực, trong túi chứa đầy lựu đạn được làm bằng ổng giấy
cuộn hỏa dược, năm trăm binh sĩ dưới cánh chim một tay cầm đuốc châm
lửa, tay kia liên tục ném lựu đạn xuống doanh trại quân Sở, đồng thời
dùng cẳng tay điều khiển cần lái rèn từ sắt, những đôi cánh lượn làm từ
vải đen dày cứ thế lượn lờ trên không trung phía trên đại doanh quân Sở.
Đừng nói là quân Sở chưa hề chuẩn bị gì, ngay cả số quân Tần đang mai phục
chuẩn bị tấn công cũng há hốc miệng kinh ngạc trước cảnh tượng diễn ra
trước mặt. Nhanh chóng nhớ tới quân lệnh, quân Tần khi nghe tiếng nổ hệt như một con rồng đen bất ngờ xông ra khỏi chỗ ẩn nấp, điên cuồng lao về phía quân Sở đang thất kinh hồn vía.
Quân Sở bị thu hút bởi
những đôi cánh kỳ lạ trên trời, vừa mới bừng tĩnh khỏi cơn mê, còn chưa
kịp tổ chức đội hình chiến đấu đã bị thiết kỵ quân Tần giẫm đạp tử
thương vô số, tuyến phòng thủ nhanh chóng bị công phá, toàn quân rối
loạn.
Nhưng lúc này quân chủ lực của Hạng Vũ đóng tại đông nam
Kinh Nguyên đã bình tĩnh lại, nhanh chóng tạo thành đội hình mỗi nhóm
năm trăm quân vây lấy doanh trại trung quân bảo vệ kỹ lưỡng, vì thế quân Tần trong một thời gian ngắn vẫn chưa tấn công vào đây được.
Lúc này, mười lăm mười sáu vạn quân đội sáu nước vừa theo dưới trướng Hạng
Vũ chưa hoàn toàn thống nhất hiệu lệnh với nhau, lại bị phi hành quân do Thành Thái chỉ huy dùng lựu đạn ném cho đầu óc quay cuồng, chưa kịp hồi tình đã toi mạng dưới cung nỏ của quân Tần, thêm vào quân Tần từ sau
khi trang bị bàn đạp yên ngựa, binh sĩ có thể rảnh tay cầm kiếm chém
giết nên quân đội sáu nước thương vong trầm trọng, chỉ chống cự yếu ớt
một lúc rồi bắt đầu chạy tán loạn.
Trời vừa tờ mờ sáng, đại đa số binh sĩ trải qua một đêm dài phòng bị bắt đầu mệt mỏi định đi vào giấc
ngủ, còn số vừa thức dậy vẫn còn uể oải chưa xin sàng chiến đấu, trước
vũ khí hủy diệt dữ dội của phi hành quân, lòng quân vừa lên cao sau trận đại thắng của quân Sở lập tức bị phá hủy, một số quân Sở trong lúc
hoảng sợ thậm chí còn quỳ xuống vái lạy những chiếc diều lượn trên trời, tưởng đó là thiên binh hạ phàm giúp đỡ quân Tần.
Lúc này, một số cánh diều đã ném hết lựu đạn mang theo, bay hướng về phía đóng quân của Chương Hàm, từ từ hạ cánh xuống trước ánh mắt ngơ ngác ngạc nhiên của
quân phe mình.
Chương Hàm vừa nghỉ ngơi một tí trong lều chỉ huy, chợt nghe bẽn ngoài ồn ào, giật mình hốt hoảng, tưởng quân Sở lại phát
động tấn công, vừa định ra xem thử, một bóng dáng cao lớn không đợi
thông báo đã xông thẳng vào, tiếp đến giọng nói xúc động cất lên: “Đại
ca, huynh mau ra xem, viện quân của chúng ta đến rồi”.
Vừa nói
dứt câu, lại một loạt tiếng nổ chát chúa vang lên bên ngoài,
Chương Thành kích động kêu lên: “Đại ca, huynh ra xem đi, lại có quân
đội bay trên trời để tiêu diệt quân Sở, hoàng đế quả nhiên là thần thánh giáng trần, chúng ta được cứu rồi!”.
Chương Hàm chưa biết chuyện gì xảy ra, chạy vội ra ngoài ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy hơn hai mươi cánh chim lớn đang từ từ bay về phía doanh trại, chiếc cánh diều lượn
hình tam giác màu đen có viết chữ “Tần” to tướng, dưới mỗi cánh diều
chính là quân cấm vệ do Thành Thái chỉ huy.
Nhìn thấy cảnh này,
Chương Hàm hồi lâu mới hồi phục bình tĩnh, lập tức chạy tới nhìn về phía quân Sở dưới núi, thấy xa xa vô số quân Tần đang mở những đợt tấn công
dữ dội vào quân Sở, ngoại trừ năm vạn quân chủ lực của Hạng Vũ ra, số
quân hỗn tạp tập họp lại từ sáu nước đã bắt đầu rát lui về phía nam Kinh Nguyên.
Chương Hàm không kịp nghĩ nhiều, lập tức leo lên lưng
chiến mã của mình, quay đầu hạ lệnh với các phó tướng: “Kỵ binh làm tiên phong, tất cả xông lên truy kích quân Sở. Hoàng thượng ngự giá thân
chinh, ai dám nhát gan lâm trận rút lui, đừng trách bốn tướng kiếm hạ vô tình!”.
Dứt lời, dẫn theo đội thân binh xông thẳng vào trận địa
quân Sở, cơn giận sau vài trận thảm bại gần đây đã tăng thêm ý chí chiến đấu cho Chương Hàm, lúc này là dịp tàn sát quân Sở đế rửa mối nhục bại
trận.
20 vạn đại quân tràn trề khí thế chiến đấu, lập tức chỉnh
đốn đội hình, theo sau Chương Hàm xông về phía quân Sở như cơn sóng dữ,
quân Sở bị lựu đạn nổ chết một nửa, lại bị Mông Điềm dẫn quân giẫm đạp
thua chạy tán loạn, lúc này làm gì còn đấu chí chống lại thêm hai mươi
vạn quân của Chương Hàm? Đành rát chạy về Chương Thủy phía nam.
Ngẩng đầu nhìn lên những chiếc diều lượn trên trời, Trương Cường cố nén cơn
phấn khích xuống, quay sang Mông Điềm nói: “Tướng quân thấy không quân
của trẫm thế nào?”.
Mông Điềm biết đây chính là đội quân đặc
nhiệm mà Trương Cường nói đến, cách đánh này đúng là trước giờ chưa từng thấy, xúc động thốt lên: “Bệ hạ là bậc kỳ tài quân sự, Mông Điềm muôn
phần cảm phục! Có đội thiên binh thế này, lo gì không bình định thiên hạ được chứ?”.
Trương Cường mỉm cười giải thích: “Lần này trẫm đích thân ra chiến trường chính là sợ đội kỳ binh này xảy ra sự cố gì, nay
xem ra hiệu quà tác chiến tốt hơn dự tính của trẫm, ha ha...”.
Trong lúc nói chuyện, mười mấy cánh diều cuối cùng ném nốt số lựu đạn mang
theo bắt đầu xuôi theo cơn giỏ hạ cánh về phía doanh trại Chương Hàm,
chợt có vài tên lính Sở bình tĩnh lại giơ cung tên bắn lên không trung,
đám quân Sở còn lại nhanh chóng tỉnh ngộ, cùng giương cung lắp tên bắn
ào ạt về số diều lượn chuẩn bị rát lui.
Mấy cánh diều trên được
Trương Cường dùng khung tre và thanh sắt kết họp, vẫn còn trong giai
đoạn hoàn chỉnh, bay lên được đã là một kỳ tích rồi, trước mưa tên của
quân Sở, những binh lính dưới cánh diều không thể tránh né, một số cánh
diều tráng tên rơi xuống, dù binh lính chưa chết vì tên bắn cũng bị rơi
thịt nát xương tan, điều này khiến lòng quân hoảng sợ đến cực điểm của
quân Sở hồi phục được chút đỉnh, quân chủ lực của Hạng Vũ mới miễn cưỡng tập họp lại thành thế trận phòng thủ, lui nhanh về hướng Chương Thủy.
Đến giữa trưa, hai mươi vạn quân Sở chỉ còn chưa đến sáu vạn, trên chiến
trường xác nằm chất cao như núi, đa số bị cháy đen như than, hiển nhiên
là bỏ mạng vì sức công phá của “lựu đạn”.
20 vạn đại quân của
Chương Hàm chưa tổn thất gì, điều đáng tiếc duy nhất là hai mươi vạn
quân của Vương Ly sau khi bị Hạng Võ công phá, năm vạn tù binh bị bắt đã bị Hạng Vũ hạ lệnh giết sạch, hành động này vô tình khơi dậy sĩ khí
liều chết quyết chiến của quân Tần.
Nhìn theo đoàn quân tàn tạ
đang hối hả rát lui của Sờ Bá Vương Hạng Vũ, Trương Cường thở phào nhẹ
nhõm, cảm khái rằng thế sự biến đổi khôn lường, không biết lịch sử từ
nay sẽ phát triển theo hướng nào?
Lúc này, Mông Điềm đang chăm
chú quan sát tình hình chiến trường thấy một số cánh diều bị quân Sở bắn hạ, ngao ngán thở dài: “Xem ra phi hành quân cũng không phải đội quân
vô địch!”.
Trương Cường gật đầu nói: “Đúng vậy! Bất cứ thứ gì
trên thế gian đều có nhược điểm của nó, chúng ta phải nghĩ cách cải tiến năng lực phòng thủ của phi hành quân mới được”.