Cuối chân trời, ánh nắng mặt trời từ từ khuất bóng, hơi lạnh càng lúc dữ dội, sau nửa ngày nghỉ ngơi, đoàn quân Đại Tần do Trương Cường thống
lĩnh bắt đầu hồi phục thể lực, một số binh sĩ khỏe mạnh đã đứng dậy vận
động gân cốt trong doanh trại, chiến mã ăn cỏ no nê hài lòng thở phì phò ngủ gật.
Trương Cường vừa ngủ xong một giấc, đột nhiên nghe có
tiếng bước chân khe khẽ ngoài lều, tiếng ngựa hí vang phá tan không gian tĩnh mịch xung quanh. Trương Cường lật người ngồi dậy, hét hỏi cấm vệ
bên ngoài: “Đã xảy ra chuyện gì?”.
Vừa nói dứt câu, chỉ nghe Hàn Hoán cẩn thận cất tiếng đáp lời: “Bệ hạ, tiền tuyến cấp báo!”.
Lúc này Mông Điềm cũng lên tiếng: “Quả đúng như bệ hạ dự liệu, hai vạn tinh binh của Hạng Vũ đã cắt đứt đường vận chuyển lương thảo của Vương Ly,
hai mươi vạn đại quân của Vương Ly bị vây khốn ở Cự Lộc, phỉ quân sáu
nước hợp lực với quân Sở bắt sống Vương Ly, giết phó tướng, giải vây
thành công Cự Lộc. Sĩ khí quân Sở đang lên cao, liên tiếp mấy lần đánh
bại quân Chương Hàm, nay hai mươi vạn quân của Chương Hàm bị vây ở Kinh
Nguyên, tình thế vô cùng nguy ngập!”.
Trương Cường nghe xong tin
báo, kinh hoàng hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại, chợt nhớ ra đây là trận
chiến “Phá phủ trầm chu” (*) nổi tiếng trong lịch sử rồi, không ngờ Hạng Vũ lại giành thắng lợi nhanh chóng đến thế, may mà mình hành động trước nên không rơi vào thế bị động, bằng không thì không những tổn thất bốn
mươi vạn quân chủ lực của Đại Tần, còn bị quân địch giáng một đòn mạnh
vào lòng quân, hậu quả khôn lường.
(*) “Phá phủ trầm chu”: Hạng
Vũ dẫn ba ngàn quân ít ỏi vượt sông giao chiến với quân Tần, hạ lệnh đục chìm hết thuyền bè, phá thủng hết vạc lớn dùng nấu cơm, mỗi binh sĩ chỉ được mang theo ba ngày lương khô, quyết chí hoặc chiến thắng hoặc tử
trận chứ không còn đường lui, nhờ đó quân Sở liều chết chiến đấu giành
thắng lợi trước quân Tần có quân số đông áp đảo.
Cố giữ bình tĩnh, Trương Cường thở dài nói lớn: “Tướng quân hãy vào đây trước đã, chúng ta bàn việc quân sau”.
Mông Điềm sải bước đi vào trong lều, cảm khái nói: “Bệ hạ trước tin dữ mà
vẫn giữ được bình tĩnh như thế, thần cảm thấy hổ thẹn!”.
Trương
Cường ngao ngán lắc đầu nói: “Dù trẫm có gào khóc thảm thiết thì mọi
chuyện đã xảy ra rồi, tướng quân đến đây gặp trẫm chắc là đại quân đã
sẵn sàng nghênh chiến, chúng ta hãy bàn về phương án hành động tiếp
theo, cố gắng chi viện Chương Hàm, dùng Chương Hàm kìm giữ Hạng Vũ”.
Nhìn vào tấm bản đồ Cự Lộc trải trên bàn, Trương Cường nói tiếp: “Vị trí
hiện nay của chúng ta cách Kinh Nguyên chưa đến trăm dặm, nếu phi ngựa
hành quân thần tốc, khoảng ba canh giờ sẽ đến phía bắc Kinh Nguyên, nơi
đây địa hình phức tạp, núi đồi bao quanh, là một vị trí tấn công không
tệ”.
Mông Điềm nghe vậy kinh ngạc kêu lên: “Quay lưng về hướng núi mà chiến đấu chính là tự đi vào tử địa, chẳng lẽ bệ hạ...”.
Trương Cường mỉm cười tự tin nói: “Thành Thái dẫn năm trăm kỳ binh của trẫm
xuất phát từ trên núi, Mông tướng quân dẫn mười vạn đại quân phát động
tấn công từ phía tây bắc Kinh Nguyên, nghe tiếng nổ của hỏa dược làm
hiệu lệnh”.
Dứt lời, quay sang Thành Thái hạ lệnh: “Thành Thái,
khanh lập tức xuất phát, trước khi trời sáng phải chuẩn bị xong, mặt
trời vừa ló dạng lập tức phát động tấn công”.
Thành Thái không
sao kìm chế được tâm trạng phấn khích, chắp tay dõng dạc hô: “Bệ hạ yên
tâm! Thần nhất định không phụ lòng tin của bệ hạ!”.
Thành Thái
trải qua nửa năm huấn luyện theo tiêu chuẩn lính đặc nhiệm, bây giờ toàn thân tiết ra khí chất của người lính thời hiện đại, lại có thêm vài
phần khí thế uy nghi của võ tướng thời xưa, Trương Cường gật gù hài
lòng.
Nhìn thấy Thành Thái, Trương Cường bật chợt nhớ đến các
chiến hữu của mình trước kia, nhất là người anh em thân nhất với mình
tên Báo Tử, cũng không biết họ đang sống thế nào, vào thời hiện đại chắc mình đã hy sinh trong cuộc đọ súng với bọn tội phạm ma túy kia rồi, nhớ đến cha mẹ già và các đồng đội vào sinh ra tử, Trương Cường mất tập
trung hồi lâu thấy Trương Cường nhìn chăm chăm vào mình, Thành Thái
không được tự nhiên lắm cất tiếng: “Bệ hạ, thần xuất phát đây!”.
Trương Cường giật mình trở lại thực tại, gật đầu nói: “Khanh hãy cẩn thận, chú ý che giấu hành tung, mười vạn đại quân sẽ nghe tiếng nổ làm hiệu lệnh
để phát động tấn công”.
Thành Thái chắp tay hành lễ xong, quay lưng hùng dũng ra khỏi lều chỉ huy.
Đợi khi Thành Thái đi khỏi, Mông Điềm tỏ ra nghi ngờ nói: “Bệ hạ, chỉ có
năm trăm người xem bộ hơi ít, dù có vũ khí mới trong tay nhưng chỉ e...
Trương Cường hiểu rõ uy lực khủng khiếp của hỏa dược nên không hề lo lắng,
ngược lại hắn còn trông ngóng đến trận quyết chiến ngày mai, liền trấn
an Mông Điềm: “Tướng quân yên tâm! Đội kỳ binh của trẫm tuy chỉ năm trăm người nhưng lại vô cùng thiện chiến, dù có thiên binh vạn mã cũng đừng
hòng ngăn cản họ, ha ha...”.
Mông Điềm từng tận mắt chứng kiến
nhiều lần tài năng của Trương Cường, chỉ là hai quân giao chiến không
phải trò đùa, lần này Trương Cường ngự giá thân chinh nên mình càng
không thể lơ là, liền đề nghị: “Hay là thần để lại năm vạn tinh binh bảo vệ bệ hạ, chỉ cần chúng ta phá tan nhuệ khí quân Sở ngay từ đầu thì
muốn giải vây Cự Lộc không khó, thần tin quân đội sáu nước cũng không
dám trợ chiến”.
Trương Cường gật đầu nói: “Lúc giao chiến trực
diện với quân Sở, tướng quân có thể toàn quyền chỉ huy, không cần xin
chỉ thị từ trẫm, chỉ cần Thành Thái kịp thời có mặt, đại sự tất thành!”.
Mông Điềm không tiện tiếp tục phản đối, đành cung kính báo cáo: “Bệ hạ, thần đã chuẩn bị xong mọi thứ, binh sĩ nghỉ ngơi đầy đủ, chiến mã đều được
ăn no, chỉ đợi bệ hạ ra lệnh xuất kích”.
Trương Cường cười ha hả, phấn khích nói: “Vậy thì chúng ta lập tức xuất phát, sáng mai trẫm sẽ
cho khanh thấy thần binh từ trên trời giáng xuống”.
Mông Điềm bán tín bán nghi, theo lẽ thường muốn tập kích quân địch phải lựa chọn tấn
công vào ban đêm mới đúng, được màn đêm hỗ trợ mới phát huy sức mạnh tối đa sát thương quân địch được chứ. Nhưng bây giờ Trương Cường lại làm
ngược binh pháp, tập kích quân Sở vào lúc trời sáng, làm vậy không những Mông Điềm không hiểu, các tướng lĩnh bên dưới cũng nhốn nháo bàn tán,
nhưng có Mông Điềm đứng ra trấn an nên toàn quân đều yên tâm phần nào.
Vào lúc canh 5, Trương Cường cùng Mông Điềm dẫn theo mười vạn quân Tần bí
mật đến được khu rừng cách Kinh Nguyên hai mươi dặm, dựa vào ánh trăng
có thể nhìn thấy ngọn cờ lớn phất phơ trong doanh trại quân Sở từ xa xa.
Hàn Hoán theo hầu sát bên Trương Cường, nhẹ chân bước tới khoác lên giúp
hắn chiếc áo choàng lông cáo, khúm núm nói: “Bệ hạ, gió đêm lạnh lẽo,
cẩn thận long thể”.
Trương Cường hành quân suốt một đếm, đang mệt lả người, quay đầu nhìn lại thấy Hàn Hoán cũng mệt mỏi như mình, liền
cảm động cất tiếng: “Vất vả cho ngươi rồi, hãy lui xuống nghỉ ngơi đi!”.
Lúc này, mười vạn quân Tần tranh thủ thời gian nghỉ ngơi hồi sức, số quân
nhân chính quy này hiểu rất rõ thể lực đóng vai trò quan trọng như thế
nào khi giao chiến nên không cần Mông Điềm ra lệnh đã tự động nghỉ ngơi
hồi phục thể lực, chuẩn bị dồn toàn lực cho trận chiến sinh tử sắp tới.
Trương Cường uống vội một bát canh nóng, tia sáng đầu tiên ló dạng nơi chân
trời, một cơn gió thoảng qua, màn sương mỏng trên những tán lá liền
ngưng tụ lại rơi xuống.
Mười vạn quân Tần nghiêm trang chờ đợi
khoảnh khắc xung trận, không gian không phát ra một tiếng động, tất cả
đều nín thở chuẩn bị chiến đấu, dù sao được xông pha giết địch trước mặt hoàng thượng chính là một cơ hội tiến thân hiếm có, ai nấy tự nhủ sẽ cố thể hiện trong trận chiến này, quyết tâm lập công lớn, các tướng lĩnh
càng háo hức chà tay vào nhau, chỉ còn đợi Mông Điềm hạ lệnh tấn công.
Mặt trời từ từ lên cao, ánh nắng ấm áp soi rọi xuống mặt đất bao la, bầu
không khí như bị bóp nghẹt, tất cả đều chờ đợi giây phút bùng nổ của một trận chiến ác liệt...