Mặt trời dần dần lên cao, gió bắc lạnh cóng đã không còn cắt da cắt thịt như lúc tờ mờ sáng nữa, một đoàn quân Tần mười mấy vạn đang băng rùng
vượt suối, đại quân hệt như một con rồng đen khổng lồ uốn lượn trong khe núi, một đội kỵ binh hộ tống một con tuấn mã ở giữa, kỵ sĩ trên lưng
ngựa chính là hoàng đế Đại Tần. Trương Cường ung dung mỉm cười, dõi mắt
xa xăm về phía trước, chỉ thấy núi cao chập tràng, trải dài không nhìn
thấy biên giới.
Trương Cường nắm chặt cương ngựa, quay sang Mông
Điềm nói: “Tướng quân không cần lo lắng, chúng ta hành quân trong đêm,
tung tích vẫn chưa bại lộ, Hạng Vũ hiện đang dẫn quân tấn công chính
diện Vương Ly, sẽ không mau phát hiện ra chúng ta đâu”.
Mông Điềm vẫn cảm thấy lo lắng, dè dặt nói: “Bệ hạ ngự giá thân chinh, thần không dám lơ là mất cảnh giác”.
Trương Cường biết rõ mình đích thân ra tiền tuyến đã gây không ít áp lực lên
vai Mông Điềm, nhưng lại gia tăng rất nhiều sĩ khí chiến đấu nơi binh
sĩ, vốn dĩ hành quân từ Hàm Cốc quan đến Cự Lộc phải mất ba ngày đường,
nhưng do Trương Cường đích thân dẫn quân nên đoàn quân Tần này tiến lên
với tốc độ kinh người, trong vòng hai ngày đã áp sát dãy núi cách Cự Lộc chưa đến trăm dặm.
Tốc độ hành quân thần tốc như thế khiến Mông
Điềm kinh ngạc, nhưng ông cũng lo lắng cho sức khỏe của Trương Cường, dù gì hoàng thượng sống lâu ngày trong cung cấm, hành quân đường dài như
thế ngay cả võ tướng còn khó chịu đựng, may mà quân Tần đều được trang
bị bàn đạp yên ngựa nên giảm đi rất nhiều mệt mỏi.
Trước ánh mắt
lo âu của Mông Điềm, Trương Cường khẽ động đậy trên lưng ngựa, tuấn mã
lập tức dừng bước, trải qua một ngày một đêm, lúc này Trương Cường toàn
thân ê ẩm, chỉ vì không muốn hình tượng vinh quang do mình nhọc tâm gây
dựng bị hủy trong chốc lát nên mới miễn cưỡng gắng gượng. May mà sau khi diệt trừ gian thần Triệu Cao, trong nửa năm nay Trương Cường luôn kiên
trì rèn luyện thế lực nên mới đủ sức trong cuộc hành quân lần này.
Suốt dọc đường, Thành Thái và Mông Điềm luôn kề cận hai bên, cố gắng chọn
nơi bằng phẳng cho hắn đi qua, thêm vào được cưỡi trên lưng tuấn mã nên
giảm đi rất nhiều mệt nhọc.
Thấy sắc mặt Trương Cường dần dần
chuyển sang trắng bệch, Mông Điềm lo lắng quay sang Thành Thái nói:
“Chúng ta nghỉ ngơi chút rồi hãy đi tiếp, nơi đây là con đường độc đạo
thông đến Hàm Cốc quan, nếu đúng như bệ hạ dự liệu, Hạng Vũ nhất định đi qua đây, chúng ta mai phục sẵn chờ y đến nộp mạng là tốt nhất.
Trương Cường gật đầu nói: “Trẫm chỉ e Hạng Vũ chưa chắc đến tấn công Hàm Cốc
quan, chúng ta hãy nghỉ ngơi chốc lát, đợi trời tối tiếp tục lên đường,
tranh thủ đến được Hàm Đan phía tây Cự Lộc trước lúc trời sáng, chắc
Hạng Vũ đã nhìn ra điểm yếu vận chuyển lương thảo qua Chương Thủy của
Vương Ly nên sẽ cướp lương trước, sau đó để quân đội sáu nước thu hút
quân chủ lực Vương Ly tại Cự Lộc, lương thảo bị cướp, lòng quân rối
loạn, Chương Hàm muốn cứu đã quá muộn”.
Mông Điềm gật gù khâm
phục: “Không ngờ bệ hạ lại am hiểu binh pháp đến thế, thần cảm thấy hổ
thẹn, trước đây không nên phái Chương Hàm ứng chiến mới phải”.
Trương Cường làm như không nghe thấy lời than thở của Mông Điềm, nói tiếp:
“Điều chúng ta cần làm bây giờ không phải tăng viện cho hai mươi vạn đại quân của Vương Ly mà là chặn lấy con đường độc đạo này, để quân Hạng Vũ không thế thừa thắng xông lên, cho Chương Hàm một con đường lui quân,
chỉ có thế mới vây khốn được Hạng Vũ, sau đó chúng ta chỉnh đốn lại hai
mươi vạn đại quân nghênh chiến trực diện quân Sở, Mông tướng quân thấy
kế sách này thế nào?”.
Trước vẻ tự tin của Trương Cường, Mông
Điềm giật mình một cái, vội gật đầu nói: “Bệ hạ thần cơ diệu toán, thần
không hề nghĩ đến kế sách vây trước bắt sau ào diệu này, thần khâm phục
bệ hạ!”.
Trương Cường thản nhiên quan sát địa hình xung quanh, hạ lệnh: “Tất cả nghỉ ngơi đi, chúng ta phải sẵn sàng tăng viện
Chương Hàm, hai mươi vạn đại quân của Vương Ly chúng ta đã không cứu nổi rồi, hai mươi vạn quân của Chương Hàm dù thế nào cũng không để mất
thêm”.
Mông Điềm cảm thấy ngạc nhiên, nhưng không dám để lộ cảm
xúc, dè dặt hỏi: “Bệ hạ, chỉ có năm vạn quân Sở, có cần đề phòng cẩn
thận thế không?”.
Trương Cường trầm ngâm giải thích: “5 vạn quân
Sở chỉ là chủ lực của Hạng Vũ, ngoài ra còn có mười lăm sáu vạn quân đội sáu nước, tuy không thiện chiến bằng quân Sở nhưng cũng không thể khinh thường”.
Mông Điềm thốt ra lời tận đáy lòng: “Bệ hạ tinh thông
binh pháp, dù là tiên hoàng ngày trước cũng phải nghiêng mình bái phục,
Mông Điềm có thể kề vai sát cánh chinh chiến cùng bệ hạ là niềm vinh
hạnh trong đòi!”.
Lúc này đại quân nghe lệnh đã bắt đầu tìm vùng
đất cao để dựng doanh trại, đội quân mười vạn người lại không hề gây ra
một tiếng động, ngoại trừ tiếng hiệu lệnh và tiếng cưa gỗ đều đều, chỉ
còn nghe tiếng hí của chiến mã giữa rừng sâu.
Lều chỉ huy của
Trương Cường đã được cấm vệ dựng xong, Hàn Hoán cung kính bước tới bẩm
báo: “Bệ hạ, xin hãy xuống ngựa nghỉ ngơi, nô tài đã sai người chuẩn bị
nước nóng giúp bệ hạ xua tan mệt mỏi”.
Trương Cường được Hàn Hoán và Mông Điềm dìu xuống ngựa, ban lệnh xuống: “Dặn họ đun thêm nước nóng để mọi người đắp chân, sau đó dùng cơm nghỉ ngơi, đêm nay còn phải tiếp tục hành quân”.
Dứt lời, sải bước định đi nhanh, nào ngờ ngồi
trên lưng ngựa quá lâu nên máu huyết chưa lưu thông, toàn thân tê rần
không chút cảm giác, vội đưa tay tựa vào yên ngựa, Mông Điềm vội lao
nhanh tới đỡ lấy Trương Cường, cùng Hàn Hoán dìu hắn vào lều nghỉ ngơi.
Hồi lâu mới nghe Trương Cường thở dài một tiếng, cười chua chát thốt lên:
“Trẫm đúng thật vô dụng, chỉ mới một ngày đã thành ra như thế, nghĩ mà
hổ thẹn!”.
Đang lúc nói chuyện, Hàn Hoán đã dẫn ngự y vào lều kiểm
tra sức khỏe giúp Trương Cường, đồng thời xoa bóp đơn giản để máu huyết
lưu thông.
Mông Điềm đứng dậy định lui ra ngoài, chợt nghe Trương Cường cất tiếng hỏi: “Mông tướng quân thấy hỏa dược của trẫm thế nào?”.
Mông Điềm dừng bước, phấn khích nói: “Uy lực hỏa dược quả thật đáng sợ, nếu
dùng khi hai bên giao chiến có thể tiêu diệt phần lớn quân địch”.
Trương Cường tính thầm trong đầu, lần này chỉ chế tạo được bốn mươi cân hỏa
dược, trừ đi mười cân dùng cho việc huấn luyện binh sĩ và chiến mã, chỉ
còn khoảng ba mươi cân có thể đem sử dụng trên chiến trường, đến lúc đó
chắc chắn không thể phát huy tác dụng lý tường nhất, bởi thế Trương
Cường lại huấn luyện một đội quân đặc nhiệm phối hợp với hỏa dược, chỉ
là kế hoạch này ngoài hắn và Thành Thái ra chưa ai được biết, làm vậy
cũng vì mục đích phát huy tối đa uy lực của đội quân đặc nhiệm trên.
Lúc này nghe Mông Điềm hết lời khen ngợi hỏa dược, Trương Cường cười buồn
nhủ thầm: Xem ra đưa hỏa dược vào sử dụng ở thời đại này chưa phải là
cách sáng suốt, thời đại hai ngàn năm trước tuy đã có nguyên liệu chế
tạo hỏa dược, nhưng lại không có chất hỗn họp gây cháy gia tăng uy lực
hỏa dược, chất gây cháy xuất hiện vào đòi Đường, lúc con đường tơ lụa
phồn vinh, các đội thương buôn Âu Á qua lại tấp nập, dầu Hy Lạp du nhập
vào Trang Hoa mới xây dựng nền tảng cho sự phát triến của việc sử dụng
hỏa dược vào lĩnh vực quân sự. Thời đại này vẫn là thời của chiến mã và
binh khí, hỏa dược cùng lắm chỉ là vai phụ mà thôi. Ài!