Giữa trưa vào một ngày mùa đông, ánh nắng mặt trời uể oải soi bóng yếu
ớt xuống mặt đất, cành cây khô và ngọn cỏ vàng úa lung lay trong gió
rét, thời tiết lạnh cắt da cắt thịt.
Trong đại doanh quân Sở,
thượng tướng quân Tống Nghĩa vừa kết thúc một ngày tuần thị quay vào
trong lều, một tên thân binh lập tức lại gần hầu hạ y cởi bộ giáp trụ
nặng nề xuống.
Tống Nghĩa khoảng ba mươi lăm sáu tuổi, mắt đen
mày rậm, ánh mắt không giấu nổi vẻ bất an, cặp môi mỏng run lẩy bẩy.
Tống Nghĩa nôn nao đi qua đi lại trong lều, khố sở suy nghĩ kế sách đột
phá vòng vây Cự Lộc, nghĩ mãi không ra cách hay, càng lúc càng buồn bực. Đang lúc cáu gắt muốn gào lên, chợt nghe tiếng bước chân hối hả vang
lên, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là phó tướng Hạng Vũ đã đến.
Vừa
nhìn thấy Hạng Vũ, Tống Nghĩa lập tức nhíu mày khó chịu, lạnh lùng hét
hỏi: “Bản tướng quân đang định thị sát quân tình, ngươi không đi tuần
tra doanh trại mà chạy đến đây làm gì?”.
Hạng Vũ cười gằn một
tiếng, chắp tay nói: “Quân Tần bao vây Cự Lộc, tình thế vô cùng nguy
cấp, thế mà tướng quân dừng tại An Dương đã 46 ngày, thời tiết giá lạnh, quân ta toàn là người Sở rất khó thích ứng, tướng quân nên hạ lệnh vượt sông, liên lạc với quân Triệu ở Cự Lộc, trong ứng ngoài họp, nhất định
có thể đánh bại quân Tần”.
Tống Nghĩa lạnh lùng lườm Hạng Vũ, bĩu môi nói: “Chúng ta phải đợi quân Tần quyết chiến xong với quân Triệu
mới tính tiếp, Tần vương đích thân dẫn sáu mươi vạn đại quân lăm le dòm
ngó, trong tay bản tướng chỉ có hai mươi mấy vạn quân ô hợp của chư hầu
các nơi, làm sao chống lại quân Tần đang hừng hực khí thế? Hơn nữa đứng
nhìn Tần Triệu giao tranh, chúng ta mới có thể ngư ông đắc lợi”.
Liếc xéo Hạng Vũ bằng ánh mắt khinh miệt, Tống Nghĩa mỉa mai: “Ra trận giết
địch, Tống Nghĩa không dũng mãnh bằng Bá vương Hạng Vũ, nhưng nếu nói về kế sách thì ngươi không sánh kịp ta đâu, trách nhiệm quan trọng của ta
thì ngươi làm sao hiểu được chứ? Hừ!”.
Dứt lời, lớn tiếng ban lệnh với thân binh: “Truyền lệnh xuống, nếu kẻ nào không phục tùng quân lệnh sẽ xử phạt theo quân pháp!”.
Tên thân binh hô to “Tuân lệnh!”. Nhanh chân chạy đi mất dạng.
Hạng Vũ cố nén cơn giận xuống, gằn giọng nói: “Hiện nay quân lương thiếu
thốn, thêm vào thời tiết khắc nghiệt, binh sĩ vừa đói vừa lạnh, thượng
tướng quân án binh bất động, chỉ biết tự mình ăn uống hưởng lạc, không
lo nghĩ đến đại cục quốc gia, thật không xứng với chức thượng tướng
quân”.
Tống Nghĩa nổi giận định gào to lệnh cho các thân binh
ngoài lều xông vào bắt giữ Hạng Vũ, xử y tội bất tuân quân lệnh, nào ngờ Hạng Vũ chưa nói hết câu đã xông thẳng về phía trước, trường kiếm vung
lên loang loáng đâm thẳng vào Tống Nghĩa.
Tống Nghĩa chưa kịp la
lên, trường kiếm trong tay Hạng Vũ đã đâm sát người, y tuy cũng là võ
tướng nhưng mọi việc xảy ra đột ngột, muốn né tránh đã không còn kịp
nữa. “Hự!”. Lên một tiếng, trường kiếm đã đâm xuyên ngực trái Tống
Nghĩa.
Ánh sáng sắc lạnh lóe lên, mùi máu tanh lan tỏa trong
không khí, Hạng Vũ rút kiếm ra khỏi cái xác lạnh cóng nằm dưới đất, sải
bước đi ra ngoài, đám tướng lĩnh Anh Bố, Bồ Nghĩa đã đợi sin, Hạng Vũ
dõng dạc cất tiếng: “Tống Nghĩa phản bội đại vương, ta phụng lệnh đại
vương xử tử y, có ai không phục?”.
Anh Bố, Bồ Nghĩa liền hành
động theo kế hoạch định sẵn, đồng thanh hô lớn: “Các tướng sĩ từ nay xin nghe theo lệnh Hạng tướng quân!”.
Lúc này doanh trại đã được
Hạng Vũ bố trí thân binh bao vây chặt, thêm vào Tống Nghĩa đã chết, đoàn quân Sở này trước kia là phần lớn là thuộc hạ cũ của Hạng Lương nên sớm bất mãn với Tống Nghĩa. Nay thời tiết lạnh giá, quân lương thiếu thốn,
ai nấy đều hậm hực trước động thái án binh bất động của Tống Nghĩa, giờ
đây thấy Tống Nghĩa bị Hạng Vũ giết chết đều cảm thấy hả hê, không ai
chống cự, toàn quân nhanh chóng tung hô, thật lòng phục tùng Hạng Vũ.
Có mấy vị tướng lĩnh cấp thấp bước lên phía trước bày tỏ lòng thành:
“Tướng quân một lòng vì nước, tướng sĩ quyết định đi theo tướng quân,
sống chết có nhau”.
Hạng Vũ quay sang một tên thân binh căn dặn:
“Đem hết tài sản của Tống Nghĩa chia cho mọi người, số thịt cá cung
phụng cho một minh y đều lấy hết ra khao thưởng ba quân”.
Mấy vạn quân Sở cảm động trong lòng, tiếng tung hô vang lên như sấm, Anh Bố dẫn đầu hô to: “Tướng quân trọng tình trọng nghĩa, tướng sĩ sống chết theo
hầu!”.
Hạng Vũ lệnh cho thân binh khiêng xác Tống Nghĩa vứt đi,
quét mắt một lượt các tướng sĩ, dõng dạc nói: “Tần vương thống lĩnh đại
quân ngự giá thân chinh, chúng ta không thể do dự nữa, nhân lúc đối
phương bận đối phó Lưu Bang, chúng ta phải nhanh chóng chiếm lấy Cự Lộc, mong các vị lấy đại cục làm trọng, nếu ai có lòng riêng đừng trách Hạng Vũ này không nể tình xưa!”.
Dọn dẹp xong lều chỉ huy, Hạng Vũ
cùng Anh Bố, Bồ Nghĩa vào trong lều ngồi xuống, cười ha hả nói: “Hôm nay ta rất vui, tên cấu tặc Tống Nghĩa thật vô dụng, chỉ một kiếm là lấy
mạng y! Ha ha...”.
Anh Bố lo lắng nhíu mày nói: “Tướng quân, lỡ như Sở vương trách tội, chúng ta...”.
Hạng Vũ xua tay bình thản nói: “Đại vương chịu ơn của Hạng thị ta, nếu dám
động vào Hạng thị chính là vong ơn phụ nghĩa, tin chắc đại vương không
dám làm bừa đâu. Nay quân Sở tuy không nhiều, nhưng chỉ cần lôi kéo các
lộ binh mã chư hầu thì chí ít cũng có hai mươi mấy vạn, đến lúc ấy ngay
cả Sở vương cũng phải đến cầu xin ta thôi”.
Anh Bố nghe vậy mới
yên tâm, phấn khích góp ý: “Trước mắt đại quân của Tần vương vẫn chưa
kéo đến, chỉ bằng chúng ta nhân cơ hội này tiêu diệt quân Tần ở Cự Lộc,
gia tăng thực lực lẫn uy tín của mình, sau đó bắc tiến công phá Hàm
Dương, đến lúc ấy tướng quân có thế tự xưng vương tranh giành thiên hạ
với Tần vương rồi”.
Bồ Nghĩa tỏ ra không mấy lạc quan, than thở:
“Đại quân của Vương Ly trang bị kỹ lưỡng, quân Tần lại dũng mãnh thiện
chiến, chúng ta nếu muốn tấn công trực diện e không dễ”.
Hạng Vũ
chỉ tay vào tấm bản đồ Cự Lộc, ngạo nghễ cất tiếng: “Mối liên hệ duy
nhất giữa Vương Ly và đại quân của Chương Hàm chính là con đường vận
chuyển lương thực Chương Thủy, nhưng số quân Tần được Vương Ly phái đi
trấn thủ con đường huyết mạch này chỉ có một vạn, chỉ cần chúng ta chặt
đứt con đường tiếp tế lương thực, quân Tần chắc chắn sẽ loạn, tiếp đến
chúng ta liên lạc với quân Triệu bị vây ở Cự Lộc, giáp công hai bên tiêu diệt đại quân Vương Ly”.
Anh Bố cảm thấy kế sách này rất hay,
nhưng vẫn bày tỏ nỗi lo: “Tướng quân, chủ lực quân ta chỉ hơn năm vạn
người, tuy viện quân khắp nơi liên tiếp kéo đến nhưng chỉ e không dám
ứng chiến, thuộc hạ sợ binh sĩ đối mặt với quân Tần gấp mấy lần binh lực chúng ta sẽ hoảng sợ, cần phải nghĩa cách vực dậy sĩ khí chiến đấu quân ta mới được”.
Hạng Vũ phất tay một cái, hạ lệnh: “Anh Bố, ngươi
dẫn hai vạn tinh binh bí mật đến Chương Thủy cắt đứt đường vận chuyển
lương thảo của quân Tần ngay đêm nay, bản tướng sẽ đích thân dẫn ba vạn
quân Sở giao chiến trực diện với Vương Ly”.
Anh Bố vỗ ngực nhận lệnh: “Tướng quân yên tâm! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, Anh Bố nguyện đem đầu mình ra tạ tội!”.
Hạng Vũ ngửa cổ cười to, gật đầu nói lớn: “Lần này bản tướng phải bắt tên
cẩu tặc Chương Hàm nếm thử cảm giác bại trận, ha ha...”.