Trương Cường cố giữ bình tĩnh, nhìn chăm chăm vào Tiêu Hà hỏi: “Là người nào mà ái khanh phải vượt đường xa đến đây tiến cử với trẫm thế?”.
Tiêu Hà trịnh trọng đáp lời: “Người mà thần muốn tiến cử với bệ hạ hiện vẫn
đang trong quân doanh Hạng Vũ, không có chút danh tiếng gì nhưng lại là
một tướng tài hiếm có”.
Trương Cường đã lờ mờ đoán ra được là ai, vẫn làm bộ hỏi: “Không biết ái khanh muốn nói đến ai đây?”.
Tiêu Hà chắp tay cung kính nói: “Bệ hạ, người này họ Hàn, tên Tín, quê ở
Hoài Âm, nếu bệ hạ có được người này giúp sức, muốn bình định thiện hạ
thật dễ như trở bàn tay”.
Trương Cường rùng mình một cái, quả nhiên là Hàn Tín, tại sao các nhân vật lịch sử nổi tiếng đều xuất hiện bất ngờ thế nhỉ?
Thấy Trương Cường trầm ngâm không lên tiếng, Tiêu Hà nôn nóng nói thêm:
“Ngày đó thần đi ngang vùng đất Hoài Hà, từng luận bàn đại sự với người
này, cảm thấy đó là một nhân vật phi thường, do lúc ấy y một lòng đi
theo Hạng Lương nên thần không miễn cưỡng giữ lại, gần đây nghe nói Hàn
Tín không được Hạng Vũ trọng dụng, lại lo lắng trong lúc chiến loạn bệ
hạ giết chết nhân tài nên thần cảm thấy đáng tiếc, vượt đường xa ngay
trong đêm đến đây tiến cử, chỉ có điều bệ hạ có thu nạp được Hàn Tín hay không, thần không dám nói chắc, nhưng bệ hạ xưa nay luôn quý trọng
người tài, lần này không nên nhường tướng tài cho kẻ khác”.
Trương Cường gật đầu nói: “Hiện nay trẫm vẫn chưa giao tranh trực diện với
quân Sở nên Hàn Tín tạm thời vẫn an toàn, nhưng Hàn Tín không biết ái
khanh tiến cử y với trẫm, trong lúc hai quân giao chiến, đao kiếm vô
tình, trẫm cũng rất khó bảo đảm an toàn cho y”.
Tiêu Hà thấy
Trương Cường chịu nghe lời tiến cử, mừng rỡ nói: “Chỉ cần bệ hạ ra lệnh
đại quân lưu ý hành tung của Hàn Tín là được, thần đã viết thư nói rõ
với Hàn Tín, tin chắc không bao lâu nữa y sẽ về với bệ hạ”.
Trương Cường mừng thầm trong bụng, nếu ngay cả danh tướng lẫy lừng Hàn Tín
cũng về dưới trướng, vậy mình sở hữu Mông Điềm và Hàn Tín là đủ ngạo
nghễ thống nhất thiên hạ lần nữa rồi.
Nhưng chợt nghĩ tới quan hệ giữa Hàn Tín và Lưu Bang, lại lo âu cất tiếng: “Ái khanh sao không nói
thử về Lưu Bang, trẫm muốn nghe nhận xét của khanh”.
Tiêu Hà liếc nhanh quan sát sắc mặt Trương Cường, dè dặt nói: “Thần và Lưu Bang cùng xuất thân từ huyện Bái nên biết rõ về người này, không biết bệ hạ muốn
nghe về chuyện gì?”.
Trương Cường chậm rãi cất tiếng: “Trước mắt
đại quân ta đối mặt với hai kẻ địch lớn, nếu tấn công Hạng Vũ thì trẫm
lo Lưu Bang thừa cơ đánh lén, trẫm muốn biết về mưu lược của Lưu Bang”.
Tiêu Hà hít một hơi sâu, từ tốn đáp lời: “Lưu Bang chính là một tên lưu manh nổi tiếng ở huyện Bái, quan viên địa phương đều phải nhường y ba phần,
nay tuy đầu quân về dưới Sở vương nhưng thực lực lại không bằng Hạng Vũ, Lưu Bang và Hạng Vũ kém xa một trời một vực, không biết tại sao bệ hạ
lại xem trọng Lưu Bang đen thế?”.
Trương Cường âm thầm lo lắng,
chẳng lẽ Tiêu Hà lại không có giao tình sinh tử với Lưu Bang giống trong sử sách ghi chép? Càng nghĩ càng hồ đồ, đành thử thăm dò: “Ái khanh
hình như vẫn chưa nói thật lòng, rốt cuộc trẫm nên đề phòng bên nào?”.
Tiêu Hà sáng mắt lên, xem ra Trương Cường không hề vì những lời của mình mà
xem thường thực lực Lưu Bang, cảm thấy vô cùng khâm phục về tài trí của
hoàng đế Đại Tần.
Nghiêm túc suy nghĩ một lúc, Tiêu Hà trịnh
trọng nói: “Nếu bệ hạ suy tính thấu đáo thì thần yên tâm rồi, trong quân tuy có hai vị tướng quân Mông Điềm và Vương Bôn, nhưng thần nghe thái
úy nhắc đến viên dũng tướng Vương Ly, người này ít nhiều mang tính kiêu
ngạo khinh địch, bệ hạ nên cẩn thận khi dùng đến”.
Trương Cường
thót tim một cái, Vương Ly kiêu ngạo khinh địch mình chưa từng nghe qua, loại tướng lĩnh này rất dễ phạm sai lầm cơ bản nhất, luôn luôn sai một
ly đi một dặm.
Nghĩ đến đây, buộc phải lớn tiếng ra lệnh với Hàn
Hoán đứng hầu ngoài lều: “Đi gọi Mông Điềm tướng quân đến đây gặp trẫm,
trẫm có chuyện gấp!”.
Hàn Hoán không dám chậm trễ, vội chạy nhanh đến quân doanh Mông Điềm.
Lúc này đại chiến sắp nổ ra nên Mộng Điềm bận tối mắt tối mũi điều động
quân lương và chỉnh đốn binh mã, chưa kịp nghỉ ngơi lại nghe Trương
Cường truyền gọi, lập tức đứng dậy đi nhanh về phía doanh trại chỉ huy.
Vừa đặt chân vào trong, thấy Tiêu Hà mang vẻ mặt lo âu, hình như đã xảy ra
chuyện gì bất trắc, Mông Điềm thót tim một cái, vội hành lễ: “Thần tham
kiến bệ hạ!”.
Trương Cường phất tay một cái, gật đầu nói: “Tướng
quân hãy ngồi xuống, trẫm nghe nói Vương Ly bao vây quân Triệu ở Cự Lộc
tính tình kiêu ngạo, trẫm lo y sơ ý khinh địch thất bại trong tay Hạng
Vũ, không biết tướng quân hiểu về người này thế nào?”.
Mông Điềm
liếc nhanh về phía Tiêu Hà mới nói: “Vương Ly tuy hơi ngạo mạn nhưng
chuyện hành quân đánh trận chưa từng phạm sai sót, hơn nữa Hạng Vũ chỉ
có mấy vạn binh mã, lại có Tống Nghĩa đè đầu cưỡi cổ, thần nghĩ chắc sẽ
không xảy ra sự cố gì đâu”.
Tiêu Hà lo lắng nói xen vào: “Mông tướng quân tuy nói có lý, nhưng Hạng Vũ là nhân vật không thế xem thường”.
Mông Điềm nhíu mày nói: “Lúc này muốn đổi tướng chỉ e không kịp rồi, hôm qua trong quân đã dùng khoái mã đưa tin lệnh cho Vương Ly xuất kích, lúc
này e đã...”.
Lấm lét nhìn về phía Trương Cường, vừa định lên
tiếng giải thích, chợt thấy Trương Cường bình thản nói: “Nếu sự việc đã
không thể thay đổi thì đành ứng phó theo cách khác vậy, Vương Bôn ở lại
trấn thủ, phía Lưu Bang không thế không đề phòng, trẫm cùng Mông tướng
quân đến Cự Lộc tiếp ứng Vương Ly!”.
Câu này nói ra, Mông Điềm và Tiêu Hà cùng giật mình một cái, Tiêu Hà quỳ ngay xuống đất thất thanh
kêu lên: “Bệ hạ sao có thể đích thân ra trận tiền được chứ? Lỡ có gì bất trắc, thần làm sao đối mặt với bá quan trong triều và bá tính thiên
hạ”.
Mông Điềm thất kinh nói thêm vào: “Không biết tại sao bệ hạ
lại phải dấn thân vào chỗ nguy hiểm, quân đội Đại Tần ta xưa nay không
có đối thủ, mong bệ hạ nghĩ lại!”.
Trương Cường biết từ xưa đến
nay tuy có chuyện hoàng đế ngự giá thân chinh, nhưng đích thân hoàng đề
ra tiền tuyến thì là sự thật rất khó chấp nhận, tất nhiên vào hậu thế có rất nhiều vị hoàng đế đoạt thiên hạ trên lưng ngựa, nhưng thời đại hai
ngàn năm trước thì đó vẫn là chuyện không ai dám tưởng tượng.
Trương Cường ung dung cất tiếng: “Hai vị ái khanh không cần lo lắng, trẫm cho
hai khanh xem thứ này, vật này uy lực dữ dội, năm trăm tinh binh là đủ
công phá mấy vạn binh mã của Hạng Vũ”.
Mông Điềm giật mình kinh
hãi, nhưng vì lần trước Trương Cường phát minh ra bàn đạp yên ngựa nên
lúc này không hề nghi ngờ lời nói của Trương Cường, khâm phục thốt lên:
“Bệ hạ là bậc kỳ tài, Lỗ Ban năm xưa hãy còn kém xa, chỉ là không biết
đó là vật gì mà có uy lực lợi hại đến thế?”.
Trương Cường ngẩng
đầu dõng dạc nói lớn với Thành Thái đang chờ bên ngoài: “Thành tướng
quân, dẫn hai vị ái khanh đi xem thử kỳ binh của trẫm!”.
Những
ngày ngày Thành Thái miệt mài huấn luyện đội quân đặc nhiệm theo cách mà Trương Cường truyền dạy, lúc này đã thay da đổi thịt, trên dưới toàn
thân tỏa ra khí tức lạnh lùng chết chóc, ngay cả dũng tướng như Mông
Điềm cũng bị khí thế ấy uy hiếp.
Nghe lệnh Trương Cường, Thành
Thái chắp tay tuân lệnh, quay lưng dẫn đường, Trương Cường chợt tối sầm
mặt, gằn giọng nhắc nhờ: “Hai vị ái khanh, vật này là vũ khí tuyệt mật
của quân đội Đại Tần, nếu để lộ tin ra ngoài thì trẫm tuyệt đối không
tha tội dù kẻ đó là ai”.
Mông Điềm khẳng khái nói: “Bệ hạ yên tâm, thần tất nhiên hiểu rõ quân pháp!”.
Tiêu Hà cũng bị thu hút bởi vũ khí bí mật trên, liền nghiêm túc nói: “Nếu để lộ nửa lời, bệ hạ có thể xử tội thần theo quân pháp!”.
Trương
Cường mỉm cười hài lòng, chỉ tay vào một đồi núi nhỏ cách đó không xa,
trên đồi có một doanh trại quân cấm vệ, cao hứng nói: “Trẫm cũng rất lâu không đến đó rồi, lần này họ hành quân đến đây, trẫm còn chưa đến thăm
hỏi, hay là để trẫm đi cùng”.
Mông Điềm và Tiêu Hà nghe vậy ngấm
ngầm sợ hãi, trong quân cấm vệ có thêm một đội kỳ binh của hoàng thượng
từ lúc nào thế? Tại sao ngay cả một tí tin tức cũng không hề lộ ra, hai
người không khỏi vừa kinh ngạc vừa hết lòng khâm phục.