Phương Mộc rút ra một
điếu thuốc đưa cho Biên Bình, sau khi giúp hắn châm lửa lại điểm cho
mình một điếu.
"Vụ án ở phân
cục?"
"Đúng vậy."
"La Gia Hải khai
báo rồi sao?"
"Chưa đâu."
Biên Bình xoa cổ, "Tối hôm qua phân cục suốt đêm thẩm vấn y. Thế
nhưng tiểu tử này chỉ thừa nhận giết người, động cơ phạm tội gì gì
đó một mực không nói. Bất quá phân cục đem lý lịch của y tìm ra
không sai biệt lắm, nói ra cậu có thể không tin, trên người y có lẽ
còn có liên quan đến vụ án mạng khác ."
"Cái gì?"
Phương Mộc lắp bắp kinh hãi, "Có phải cô gái mặc đồ đỏ
không?"
Nội dung ghi hình mười
mấy phút trước đều rất bình thường, cùng chương trình bình thường
trong tivi không có gì khác nhau, chẳng qua Phương Mộc phát hiện sắc
mặt La Gia Hải trước sau âm trầm, có lẽ là vì chuyện mình sắp làm
cảm thấy thấp thỏm bất an. Chiếu đến thời điểm La Gia Hải đột nhiên
rút dao đâm hướng giáo viên Tần, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, ống
kính máy quay trở nên lắc lư không ngừng, trong loa cũng truyền đến
tiếng kêu thảm của cô giáo Tần và tiếng kêu sợ hãi của nhân viên đài
truyền hình. Hình ảnh từ đầu đến cuối lay động khiến Phương Mộc tập
trung quan sát cảm thấy đầu váng mắt hoa, may mà loại lắc lư này chỉ
giằng co hơn 10 giây, sau đó sự vật trong hình ảnh liền đột ngột bay
lên, sau đó phiên chuyển, yên tĩnh bất động.
Hẳn là nhân viên quay
phim trước khi chạy trốn đã đem máy quay ném xuống đất, Phương Mộc
phải nghiêng cổ nhìn màn hình, nghĩ đến bộ dáng ban nãy Biên Bình
xoa cổ, không khỏi phì cười.
Trên hình ảnh xuất
hiện một đôi chân mặc quần đùi màu xanh nhạt, sau đó chính là một
trận tiếng thét chói tai, đồng thời còn mơ hồ có thể phân rõ tiếng
thở dốc ồ ồ của La Gia Hải, chủ nhân của cặp chân kia xoay người
chạy vào một cánh cửa đối diện ống kính, ầm một tiếng đóng cửa.
Nửa người dưới của La Gia Hải xuất hiện trong ống kính, y vài bước
chạy vội tới trước cửa, một cước bay lên, cửa gỗ theo tiếng mở
toang. Đối diện cánh cửa chính là một chiếc giường, cô gái đang cầm
vài cuốn sách, vừa cuồng loạn thét chói tai, vừa hướng trên người La
Gia Hải ném đi. La Gia Hải rất dễ dàng đem cô gái ấn ngã xuống
giường, thô bạo xé rách y phục của cô gái.
Cô gái rất nhanh đã
không còn khí lực, hai tay yếu ớt vô lực nhẹ phất trên người La Gia
Hải. La Gia Hải đem áo thun của cô gái kéo đến trên ngực, lại xé
rách quần đùi của cô gái, rất nhanh, quần đùi đã bị kéo đến đầu
gối. La Gia Hải nửa quỳ lên nửa thân dưới, ngăn chận hai chân cô gái,
bắt đầu mở dây lưng của mình, mở đến một nửa, ánh mắt y tựa hồ rơi
vào trên bộ ngực chưa dậy thì của cô gái, động tác ngừng lại.
La Gia Hải rủ đầu
xuống, thấy không rõ vẻ mặt của y, nhưng có thể cảm giác được toàn
thân y đang run rẩy, cô gái dùng hết chút khí lực cuối cùng rút ra
hai chân, giống như mất đi tri giác La Gia Hải cũng theo động tác của
nàng trượt xuống bên giường, rồi ngã ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào
nệm, hốt nhiên dùng tay níu đầu tóc mình, gào khóc lớn lên.
Đôi mắt Phương Mộc nheo
lại, nhìn chằm chằm La Gia Hải khóc đến toàn thân run rẩy.
Hiển nhiên, La Gia Hải
muốn cưỡng hiếp cô bé kia, thế nhưng sau đó lại buông tha. Nhìn từ
việc y bỗng nhiên khóc rống, loại buông tha này tựa hồ xuất phát từ
loại tỉnh ngộ thật tâm.
"Tôi không chạm
vào con bé. . . . . .Con bé không có loại mùi vị đó. . . . . ."
Từ những lời này đến
xem, hành vi cưỡng hiếp của La Gia Hải có chứa ý tứ trả thù rõ
ràng, mà loại mùi vị kia, khẳng định cùng hành vi tính dục có quan
hệ.
Phương Mộc đang trầm
ngâm, điện thoại trên bàn vang lên chói tai. Khi cậu đang do dự có nên
nghe máy hay không, Biên Bình đã nhảy dựng lên, rảo bước đến bên cạnh
bàn nhấc điện thoại.
Sau khi đến phân cục,
Phương Mộc được dẫn thẳng đến phòng thẩm vấn. Trước tấm thủy tinh
lớn một chiều ngồi vài người, đều đang quan sát động tĩnh trong
phòng. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, một người vóc dáng cao ráo
xoay đầu lại.
Phương Mộc ngừng bước,
nụ cười hiện lên trên khuôn mặt.
Là Thai Vĩ.
Thai Vĩ cũng không
niềm nở như Phương Mộc, chẳng qua lông mày đang nhíu chặt thoáng buông
lỏng. Anh cao thấp đánh giá Phương Mộc vài lần, mở miệng hỏi:
"Đến rồi?"
"Tôi tóm gọn nội
dung chính." Thai Vĩ bộ dạng giải quyết việc chung, "Một
tuần trước, đại học công nghiệp thành phố J có ba học sinh mất tích.
Gồm La Gia Hải, bạn gái của y Trầm Tương và nhỏ hơn bọn họ hai lớp
Tang Nam Nam. Qua điều tra của chúng tôi, Tang Nam Nam từng cùng Trầm
Tương nảy sinh tranh cãi, cho nên chúng tôi bước đầu kết luận, La Gia
Hải và Trầm tương đã bắt cóc Tang Nam Nam. Mà La Gia Hải đơn độc đến
gây án giết người, càng khiến chúng tôi quả quyết trước đó Tang Nam
Nam mất tích thuộc loại bắt cóc vũ lực.
Phương Mộc nghĩ nghĩ,
"Tôi có thể làm gì?"
"La Gia Hải sau khi
quy án thủy chung không nói câu nào, sáng nay bị chúng tôi bức bách,
nói rằng chỉ nói với mình cậu. Chúng tôi muốn biết Trầm Tương và
Tang Nam Nam ở đâu, sống thì gặp người, chết phải thấy xác. Đó cũng
là mục đích chúng tôi từ thành phố J chạy tới nơi này." Thai Vĩ
thoáng dừng một chút, "Vụ án này do tôi phụ trách."
Phương Mộc không lên
tiếng, quay đầu nhìn phiến thủy tinh một chiều trên tường phòng thẩm
vấn. La Gia Hải rủ đầu, tay chân đều bị khóa trên ghế, cả người
thoạt nhìn tựa hồ rút ngắn lại không ít.
Phương Mộc đứng dậy,
"Mở khóa tay và xiềng chân."
Cảnh sát lấy ra chìa
khóa, vừa cùng Phương Mộc hướng đến phòng thẩm vấn vừa nói:
"Người anh em, cậu tự cẩn thận một chút."
"Yên tâm đi, không
có việc gì." Phương mộc đi đến cửa phòng thẩm vấn, bỗng nhiên
xoay người, tay chỉ vào Thai Vĩ nói: "Nhưng mà, anh lần này, đừng
có mà chuồn mất nữa đó."
Tất cả mọi người chả
hiểu ra sao nhìn Thai Vĩ, khóe miệng Thai Vĩ hiện ra một tia mỉm cười
khó phát hiện, ánh mắt trở nên nhu hòa.
Phương Mộc cũng cười
cười, mở ra cánh cửa phòng thẩm vấn.
La Gia Hải cúi đầu
ngồi trên ghế, vẫn không nhúc nhích. Phương Mộc cho rằng y đang ngủ,
khi cảnh sát cởi bỏ còng tay và xiềng chân cho y, La Gia Hải đột nhiên
thò một ngón vuốt ve cổ tay bị đè thành hồng ấn, mới biết được y
vẫn luôn tỉnh táo. Phương Mộc nghĩ nghĩ, gọi người đưa vào một chai
nước khoáng.
Thời điểm đưa nước
tới tay y, La Gia Hải thấp giọng nói tiếng cám ơn. Sau khi vặn nắp
bình, chỉ nhấp một ngụm, rồi đem nắp bình vặn lại, đặt trên bàn
trước mặt.
La Gia Hải không trả
lời ngay, cách vài giây sau mới nâng mắt, Phương Mộc không tránh né,
đón ánh mắt của y nhìn lại. Nhãn thần La Gia Hải uể oải, mang theo
tuyệt vọng và bi thương thật sâu.
"Cảnh sát Phương,
nếu tôi nói tôi không phải kẻ xấu, anh tin không?" Qua một hồi lâu,
La Gia Hải thấp giọng hỏi.
"Tôi không có ý
định đánh giá nhân phẩm của cậu, bất quá tôi tình nguyện tin cậu là
người tốt." Phương Mộc thoáng đề cao âm điệu, "Nhưng cậu đã
giết người. Mỗi người sau khi phạm sai lầm đều tìm cho mình lý do.
Cậu nếu muốn tôi tin cậu là người tốt, thì phải thuyết phục tôi."
Nói xong, Phương Mộc
nín thở ngưng thần nhìn La Gia Hải, chờ đợi y bộc bạch cõi lòng.
Thế nhưng La Gia Hải lại cúi đầu xuống, bất động.
Phương Mộc nguyên tưởng
rằng có thể thuận lợi khiến La Gia Hải mở miệng, thế nhưng La Gia
Hải lại lần nữa trầm mặc khiến Phương Mộc có chút ngoài ý muốn.
Cậu định định thần, quyết định đổi một phương thức khác.
La Gia Hải mạnh vung
cánh tay lên, bình nước khoáng trước mặt bị hất văng lên tấm thủy
tinh một chiều, rồi bịch một tiếng rơi trên mặt đất.
"Anh đừng nói
nữa!" Y hướng Phương Mộc cuồng loạn rống to.
Phương Mộc bình tĩnh
nhìn y, hai mắt La Gia Hải đong đầy lệ, đôi môi xám trắng run run.
Phương Mộc chậm rãi,
nhưng vô cùng rõ ràng nói: "Trầm Tương, đã chết, đúng không?"
Nước mắt bỗng chốc
từ trên mặt La Gia Hải chảy xuống, y cúi đầu, đem mặt chôn trong lòng
bàn tay, không một tiếng động mà khóc rống lên.
Phương Mộc lẳng lặng
chờ đợi. Vài phút sau, tình tự La Gia Hải thoáng hồi phục, cậu lại
mở miệng nói: "Một cô gái hướng thuần khiết, thích sạch sẽ ngăn
nắp như vậy, hiện tại chỉ có thể nằm ở một nơi không người biết
đến, chậm rãi sưng phù biến dạng, thối rữa, bốc mùi, có lẽ trên
người còn che kín đám giòi bọ."
La Gia Hải vừa chuyển
từ gào khóc sang nhỏ giọng nức nở, nghe được lời Phương Mộc, tiếng
khóc lại đột ngột mãnh liệt.
Thanh âm của Phương Mộc
bình thản, nhưng có một loại hiệu lực tàn nhẫn: "Cậu từng nói
qua, không muốn cùng Trầm Tương gánh vác tội danh giết người rời khỏi
thế giới này. Tôi nghĩ, Trầm Tương cũng đồng dạng không muốn lấy bộ
dáng khiến người ta buồn nôn như vậy nói tạm biệt. Cho nên," Cậu
thoáng dừng một chút, "Nói cho tôi biết, nàng đang ở đâu? Tôi cam
đoan, chúng tôi sẽ đối xử tử tế với di hài của nàng."
La Gia Hải liều mạng
gật đầu, nhưng khóc đến không thở nổi, nói không ra lời. Phương mộc
niết đầu lọc đã sắp tắt, nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm La Gia
Hải, tuy rằng ngoài mặt thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như ban đầu, nhưng
Phương Mộc lại cảm thấy tim tạng mình nhảy như tiếng trống dồn dập.
La Gia Hải rốt cuộc
ngừng khóc, y một bên thở dốc, một bên đứt quãng nói: "Khu Hồng
Viên thành phố J, gần chợ vật liệu thép, có một nhà xưởng bỏ hoang,
Trầm Tương, còn có Tang Nam Nam, ngay trong một phòng dụng cụ lầu
hai."
Phương Mộc ngầm phun ra
một hơi, quay đầu nhìn thoáng qua tấm kính một chiều. Cậu biết, ở
bên kia, Thai Vĩ đang cùng động sự thành phố J liên lạc, hỏa tốc chạy
tới địa điểm kia.
Một câu nói đó dường
như đã tiêu hao hết khí lực toàn thân của La Gia Hải, y hoàn toàn xụi
lơ trong ghế dựa, lấy tay bụm mặt, tùy ý để nước mắt theo khe hở
chậm rãi chảy xuôi.
Phương Mộc cũng cảm
thấy mệt mỏi, cậu rõ ràng người trước mắt này rất có khả năng đã
giết chết hai người, thế nhưng y thoạt nhìn cùng những sinh viên đại
học chưa trải đời, mẫn cảm yếu đuối không có gì khác nhau. Mặc dù
đối với hai vụ án này còn có rất nhiều nghi vấn, Phương Mộc vẫn
không nỡ tiếp tục truy hỏi đến cùng nữa.
Cậu hướng tấm thủy
tinh một chiều ra hiệu, rất nhanh, cửa phòng thẩm vấn mở ra, hai cảnh
sát đi đến.
Hai cảnh sát ứng tiếng,
còng hai tay của La Gia Hải xong, cơ hồ là kéo y hướng ra cửa. Lúc
gần đến cửa, La Gia Hải đột nhiên giãy giụa hô một tiếng: "Cảnh
sát Phương!"
Phương Mộc tỏ ý hai
cảnh sát kia trước chờ một chút. La Gia Hải khàn giọng, trên mặt là
biểu tình cầu xin, "Chờ các anh tìm được Trầm Tương rồi, tôi. . .
. . .Tôi có thể đến nhìn nàng không?"
Phương Mộc nhìn chằm
chằm y vài giây, chậm rãi gật đầu.
Nhìn theo La Gia Hải
bị áp đi, Phương Mộc lại chợt mất đi khí lực, cậu ngồi trên ghế,
rút ra một điếu thuốc, đang thò tay lấy bật lửa, sau bả vai lại nhô
ra một bàn tay, "Tách" một tiếng đánh bật lửa trong tay.
Phương Mộc nhích sang
châm thuốc, nhìn lại, là Thai Vĩ.
Thai Vĩ kéo ghế dựa
qua ngồi xuống bên cạnh Phương Mộc, nhìn Phương Mộc, bỗng nhiên nở nụ
cười.
Phương Mộc phun ra một
hơi khói, từ chối cho ý kiến mà cười cười.
"Cậu cảm thấy hai
cô gái kia còn có khả năng sống sót không?"
Phương Mộc do dự một
chút, lắc đầu, "Ít có khả năng. La Gia Hải hoàn toàn là một tư
thái đập nồi dìm thuyền." (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi
đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để
binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)