Tiếng kêu thê lương
khiến tay Dương Cẩm Trình dừng giữa không trung, hắn không kiềm được
nhìn về mặt tường phía sau kia. Vợ hắn ở trong khung ảnh đen kia tựa
như đang dõi theo hắn và đứa con trai, trong đôi mắt ôn nhu kia tựa hồ
mang theo khẩn cầu.
Sau khi ăn xong, đứa
nhỏ lại đem hộp sắt nhỏ nhét vào đáy giường, vỗ vỗ bụi bặm trên
người, chuẩn bị đi ngủ. Khi cởi quần áo, tay nó ở trong túi quần
đụng đến vật gì đó cứng rắn. Đứa nhỏ móc ra, đó là hai thanh chìa
khóa buộc cùng một chỗ. Đứa nhỏ đem chìa khóa bày trong lòng bàn
tay đùa nghịch, bỗng nhiên đứng lên mở cửa sổ ra.
Bầu không khí đêm khuya
thanh lãnh khiến đứa nhỏ khoan khoái vô cùng, nó hít thở sâu một
cái, giơ tay lên, nắm vật trong tay vứt vào bầu trời đêm. Rồi sau đó,
nó đem đầu lộ ra ngoài cửa sổ, nhưng dưới lầu tối om, cái gì cũng
không nhìn thấy. Chẳng qua nghe được một tiếng "keng" rất
nhỏ. Đứa nhỏ có chút thất vọng. Nó bâng quơ vô mục đích đánh giá
đêm tối trước mắt. Trong tòa nhà đối diện kia, có mấy nhà vẫn sáng
đèn, xuyên thấu qua bức màn mỏng manh, có thể trông thấy bóng người
đi tới đi lui.
Vẻ mỉm cười hiện ra
trên mặt đứa nhỏ, nó bò lên bệ cửa sổ, thân thể nho nhỏ mặc mỗi
quần lót chỉ có thể co quắp. Nó ôm lấy bả vai, lẳng lặng nhìn
những điểm đèn trên tòa nhà đối diện.
***
Tranh luận quyền quản
lý vụ án rất nhanh đạt được kết quả. Cảnh sát thành phố J buông tha
kiến nghị phản bác quyền quản lý, đem bản án cho cảnh sát thành
phố C phụ trách thẩm tra và khởi tố. Phương Mộc sau khi nhận được tin
tức này, nói với Biên Bình mình muốn theo vào vụ án. Biên bình đồng
ý.
Phương Mộc nhận thấy,
động cơ của La Gia Hải hết sức kỳ quái. Từ bản án nhìn nhận, tổng
cộng có ba người bị hại. Trong đó, nguyên nhân chết của Trầm tương
cực giống như tự sát, mà cái chết của Tang Nam Nam và Tần Ngọc Mai
không thể nghi ngờ chính là do La Gia Hải tạo thành. Giữa người Tang
Nam Nam có hơn 20 vết dao, mà tử trạng của Tần Ngọc Mai cũng rất
thảm. Nhìn từ bên ngoài, nguyên nhân của hai vụ án này tựa hồ đều
là do cừu hận. Mà nguyên nhân bên trong của hành vi giết người của La
Gia Hải suốt hai vụ án này đến tột cùng là gì? Bên cạnh đó, La Gia
Hải nhiều lần nhấn mạnh "mùi vị" đến tột cùng là gì, nếu
ngọn nguồn của mùi vị kia là tính dục, như vậy thì, đó là một cố
sự ra sao?
Phương Mộc từ bộ phận
tư liệu thẩm tra của phân cục chọn đọc tài liệu bản án. Tài liệu
cho thấy, La Gia Hải sau khi quy án đối với hành vi phạm tội của mình
thú nhận không e dè, thế nhưng cự tuyệt khai báo động cơ gây án của
mình. Điều này cũng có nghĩa La Gia Hải đã ôm quyết tâm nhất định
phải chết. Hình phạt cho hậu quả của hắn mặc dù là tử hình không
thể nghi ngờ, nhưng căn cứ vào quy định hình pháp của Trung Quốc, nếu
như do sai lầm của người bị hại dẫn người đến hành vi xúc động phạm
tội, có thể được phán xử tử hoãn (Tiêu: án tử hình hoãn thi hành
án trong 2 năm, xét theo thái độ của phạm nhân mà giảm còn chung thân
hoặc 25 năm tù). Giả thiết hành vi giết người của La Gia Hải thật sự
có nguyên nhân, như vậy hắn trên thực tế đã vứt bỏ cơ hội sau cùng
để miễn chết cho mình.
Từ miệng của kẻ một
lòng muốn chết, muốn nhận được chân tướng là chuyện rất khó, thế
nhưng Phương Mộc vẫn dự định thử xem. Hơn nữa La Gia Hải và cậu thực
sự cũng đã ước hẹn trước.
Toàn bộ vật chứng có
liên quan đến vụ án đều được đưa đến cho cơ quan tiếp nhận, trong đó
bao gồm cả hai thi thể người chết. Ngày đó yêu cầu La Gia Hải xác
nhận thi thể, Phương Mộc cũng ở thị cục. Cậu đứng trước cửa phòng
khâm liệm, xa xa nhìn La Gia Hải từ cuối hành lang bị hai cảnh sát áp
sang.
Bước chân La Gia Hải
loạng choạng, sở dĩ nghiêng ngã lảo đảo, là bởi vì cước bộ của y
quá cấp bách, mà trên chân lại mang theo gông cùm nặng nề. Y một
đường duỗi cổ, vẻ mặt sốt ruột, thời điểm đi đến trước cửa phòng
khâm liệm, nước mắt đã rơi xuống.
Y nhìn thấy Phương
Mộc, môi run run, tựa hồ muốn nói câu cảm kích.
Phương Mộc có chút
xấu hổ, kỳ thật cậu cũng chưa thực hiện hứa hẹn để La Gia Hải tạm
biệt Trầm Tương, hôm nay chẳng qua làm theo thông lệ, để y xác nhận thi
thể mà thôi. Mắt thấy y bị hai cảnh sát đẩy mạnh vào phòng khâm
liệm, Phương Mộc nghĩ nghĩ, giữa chặt một người trong đó nói:
"Một hồi sau khi xác nhận xong, với điều kiện cam đoan không phá
hỏng thi thể, để y nán lại một lúc."
Rất nhanh, trong phòng
khâm liệm truyền ra tiếng khóc nặng nề, nhưng tê tâm liệt phế. Cảnh
sát kia rất nể tình, ước chừng 15 phút sau, La Gia Hải hai mắt đỏ
bừng mới bị mang ra, trên mặt biểu tình trộn lẫn giữa thương tiếc và
như trút được gánh nặng.
La Gia Hải dùng ống
tay áo chùi chùi mũi, thẳng hướng Phương Mộc đi tới, dứt khoát nói:
"Chúng ta nói chuyện đi."
Phương Mộc theo dõi đôi
mắt y vài giây, "Được rồi."
"Nhưng tôi có một
điều kiện."
Phương Mộc gật đầu,
"Cứ nói."
"Khi chúng ta nói
chuyện, không được có người thứ ba ở đó, cũng không thể tiến hành
ghi âm hoặc thu hình. Hơn nữa nội dung trò chuyện của chúng ta, đừng
cho bất luận kẻ nào biết."
"Được, chuyện này
không khó làm."
Để loại bỏ sự lo
lắng không cần thiết của La Gia Hải, Phương Mộc không đến phòng thẩm
vấn, mà bố trí buổi nói chuyện trong một phòng hội nghị nhỏ ở lầu
ba. Thời điểm chờ thang máy trong đại sảnh lầu một, cửa thang máy
vừa mở ra, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một trận tiếng bước
chân dồn dập.
"Chờ một
tý!"
Một trung niên nam tử
mang theo túi công văn vội vã chạy tới, Phương Mộc cho rằng hắn muốn
cùng lên thang máy, liền đưa tay đè xuống nút thang máy.
"Xin hỏi cậu là
La Gia Hải tiên sinh sao?" Trung niên nam tử cũng không vội tiến vào
thang máy, mà đối mặt với La Gia Hải vội vàng hỏi han.
"Là tôi. Anh. . . .
. ." La Gia Hải thoạt nhìn có chút không hiểu ra sao.
Trung niên nam tử nhẹ
nhàng thở ra, y một mặt dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, một mặt
từ trong bao công văn lấy ra một bằng luật sư: "Tôi là luật sư
Khương Đức Tiên của văn phòng luật sư, tôi nghe nói vụ án của cậu, hy
vọng có thể làm luật sư bào chữa cho cậu."
Hai chữ "tử
hình" này tựa hồ kích thích La Gia Hải, mặt của y lập tức âm
trầm xuống, "Xin lỗi, tôi không cần. Tôi cũng không có tiền chi
trả cho anh."
"Không. Hoàn toàn
không cần bất cứ phí tổn gì," Khương Đức Tiên vội vàng nói:
"Tôi bào chữa miễn phí cho cậu. Tin tưởng tôi, tôi có thể bảo
trụ cho cậu một mạng."
Phương Mộc phải hoài
nghi chức nghiệp Khương Đức Tiên dày công tu dưỡng, cùng một người cơ
hồ chắc chắn phải chết nghiên cứu người nhà và thân tình của y,
không hề nghi ngờ đang ở trên miệng vết thương của y xát muối. Mà La
Gia Hải đã bị loại kích thích này đánh mất lý trí.
"Cút!"
Y hướng Khương Đức Tiên
mạnh nhào qua, nhưng quên mất trên chân mình còn mang theo xiềng xích,
vừa cất bước liền ngã nhào trên mặt đất. Khương Đức Tiên sợ đến mức
lui về phía sau hai bước, sắc mặt tái mét.
Hai cảnh sát phụ
trách trông chừng vội vã ba chân bốn cẳng đem La Gia Hải đè lại, La
Gia Hải một bên giãy dụa, một bên chửi ầm lên: "Cút, cút! Đừng
mơ dùng chúng tao để mua danh trục lợi cho mình. . . . . .Cút!" Nhìn
tư thế kia, tựa hồ muốn từ trên đùi Khương Đức Tiên cắn xuống một
miếng thịt mới chịu để yên.
Đám cảnh sát nghe
tiếng đi lên hỗ trợ, trông thấy một cảnh sát rút ra cảnh côn, Khương
Đức Tiên lại nhảy sang lớn tiếng nói: "Tôi cảnh cáo các anh,
không được đối với đương sự của tôi sử dụng bạo lực. Nếu không. . . .
. ."
Phương Mộc một bên bảo
cảnh sát kia thu hồi cảnh côn, một bên không chút khách khí đẩy Khương
Đức Tiên: "Y cũng không phải đương sự của anh đâu, ngươi câm miệng
đi!"
La Gia Hải rất nhanh
đã bị chế ngự, một cảnh sát gắt gao đè lại bả vai y, ngẩng đầu lên
nói với Phương Mộc: "Xin lỗi, cảnh sát Phương, tôi thấy chúng tôi
phải đưa y về rồi."
Kỳ thật không cần hắn
nói, Phương Mộc cũng biết hôm nay nói chuyện là không có khả năng
nữa, cậu đành gật đầu, ra hiệu cho bọn họ trước đem La Gia Hải đưa
về trại tạm giam.
Nhìn theo La Gia Hải
bị hai cảnh sát đỡ ra chính sảnh, Phương Mộc xoay người, lại trông
thấy Khương Đức Tiên cũng hướng về phía cổng nhìn quanh. Đại khái là
cảm thấy Phương Mộc đang nhìn hắn, hắn quay đầu. Bốn mắt nhìn nhau,
Phương Mộc trong mắt hắn thấy được một chút thần tình chưa kịp biến
mất. Chốc lát, ánh mắt của hắn lại lần nữa khôi phục vẻ lạnh lùng
chuyên nghiệp.
Luật sư Khương Đức Tiên
hướng Phương Mộc gật đầu, xoay người đi mất.
Phương Mộc nghĩ nghĩ,
tiếp tục ở lại phân cục cũng không có ý nghĩa gì, cũng đứng dậy
hướng cổng đi đến.
Vừa ra khỏi cổng
chính, liền trông thấy một chiếc xe hơi Audi A6 màu đen từ trước mặt
vọt nhanh qua, ngồi trong xe, chính là Khương Đức Tiên. Cậu nhìn thấy
nó giống như một con cá mập mạnh mẽ cấp tốc hòa vào trong thành
phố ngựa xe như nước, khẽ thở dài, đi về hướng chiếc xe jeep của
mình.
Lên xe, khởi động,
Phương Mộc lại chậm chạp không giẫm lên chân ga. Rất nhanh, cậu phát
hiện mình đang hồi tưởng lại nhãn thần của Khương Đức Tiên. Đó là
một loại thần tình rất ít xuất hiện trên mặt của nghề luật sư.