"Hửm?" Phương
Mộc rất giật mình, "Chị Triệu, đứa bé kia không phải ở đây
sao?"
Chị Triệu lắc đầu,
"Không phải. Cũng không biết là con nhà ai, không có việc gì ra
chỗ chúng ta dạo loanh quanh, cũng không tiến vào, cứ đứng bên ngoài
nhìn. Tôi vừa ra ngoài chào hỏi nó, thằng nhóc lại bỏ chạy."
"A." Phương
Mộc như có điều suy nghĩ gật đầu, "Thầy Chu có ở đây không?"
"Có." Chị
Triệu chỉ tay về phía sau sân nhỏ, "Đang làm việc trong vườn rau
đấy, chị đi gọi nhé?"
"Không cần."
Phương Mộc vội nói: "Em đi là được."
Một ông già tóc hoa
râm xắn ống quần, ngồi xổm trong vườn rau bận rộn, hai tay dính đầy
bùn đất. Nghe thấy tiếng bước chân, ông ngẩng đầu lên, lập tức ý
cười nhè nhẹ hiện trên gương mặt.
"Cậu đã đến
rồi?"
"Dạ, chào thầy
Chu." Phương Mộc ngồi xổm bên cạnh ông, "Bận gì đó?"
"Ôi ôi, xới đất
cho quả mơ."
"Đây là mơ
gì?"
"Thảo mai. Loại
tự nhiên, hương vị không giống nhau. Cậu lần trước không phải cũng thử
qua sao, không tồi chứ?"
Miệng Phương Mộc lập
tức nổi lên một trận mùi vị chua ngọt, cậu nuốt nước miếng một
cái, "Cũng được, nhưng hơi chua một tý."
"Hahaha." Thầy
Chu cười ha hả, "Cậu ăn được là tốt rồi. Mấy đứa nhóc thỏ con
này, không kịp đợi chín đã hái xuống."
Ông gắng sức đứng lên,
nhìn ra được bởi vì ngồi xổm thời gian dài, chân có chút tê dại.
Phương Mộc vội vàng đỡ lấy ông.
"Ái chà, không
sao. Trên tay tôi đầy bùn, đừng làm dơ y phục của cậu."
Phương Mộc không buông
tay, vẫn cứ đỡ ông ngồi trên băng ghế xi măng. Thầy Chu duỗi thẳng hai
chân, tay phải ở trên đùi không ngừng xoa nắn, phát ra một trận rên rỉ
ai ai nha nha.
"Thầy Chu, chân
khó chịu?"
"Khi cải cách văn
hóa nơi này chịu qua vết thương do súng, thời tiết biến đổi sẽ đau
nhức. A, cám ơn." Thầy Chu tiếp nhận điếu thuốc Phương Mộc chuyển
tới, châm lửa hít sâu một hơi, mỹ mãn phun ra.
Tính ra, Liêu Nhã Phàm
hẳn là đã 16 tuổi. Ngũ quan của nàng giống mẹ như hai giọt nước,
không cần cẩn thận phân biệt, Phương Mộc có thể từ dung mạo nàng
nhận ra bộ dáng năm đó của Tôn Mai. Chẳng qua vẻ mặt của nàng trầm
tĩnh lạnh nhạt, mang theo đau buồn hiếm có trên mặt những cô gái đồng
tuổi. Thời điểm những cô gái khác ở trong nhà ăn vặt, xem tivi, lên
mạng nói chuyện phiếm, nàng ôm một thau khoai tây chuẩn bị cơm chiều
cho hơn chục người. Từ động tác thuần thục của nàng mà nhìn, Liêu
Nhã Phàm thường xuyên tham dự loại lao động nặng nhọc này. Nghĩ đến
đây, trong ngực Phương Mộc có chút đau đớn. Dù sao, cậu cùng việc
tuổi thơ của Liêu Nhã Phàm bị cướp đoạt có liên quan.
Có đôi lúc, động tác
của Liêu Nhã Phàm sẽ chợt dừng lại, cứ như vậy cầm dao nhỏ và khoai
tây, ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía trước vài thước, sau vài giây,
lại vùi đầu ra sức gọt vỏ. Sau đó lần nữa ngây người. Lúc ngẫu
nhiên ngẩng đầu, sẽ gặp phải ánh mắt Phương Mộc nhìn chằm chằm
mình. Phương Mộc cười cười với nàng, Liêu Nhã Phàm cũng không đáp
lại, mà tâm hoảng ý loạn cúi đầu.
Tan học bọn nhỏ lục
tục trở về cô nhi viện, trong viện dần dần trở nên náo nhiệt, bọn
nhỏ đủ loại tuổi tác, khỏe mạnh, tàn tật ở trong sân chạy tới chạy
lui, lớn tiếng ồn ào. Có đứa cao giọng đàm luận những chuyện xảy ra
trong trường, có đứa truy đòi kẹo ban ngày bị cướp đi, còn có đứa
nước mũi chảy lòng thòng ngồi xổm dưới chân tường cười ngây ngô.
Liêu Nhã Phàm đã gọt
xong toàn bộ khoai tây, bưng thau khoai tây đi vào nhà nhỏ. Mà ống khói
của mái nhà, đang bốc lên khói đen càng ngày càng đậm. Rất nhanh,
trong viện bắt đầu lan tỏa mùi hương của khoai tây hầm cải trắng.
Thầy Chu vỗ vỗ bùn trên tay, "Tiểu Phương, lưu lại ăn cơm đi, tuy
rằng đơn giản, nhưng cũng rất có mùi vị."
Phương Mộc lắc đầu,
cậu không thể tưởng tượng được chuyện phải ngồi cùng bàn ăn với Liêu
Nhã Phàm có bao nhiêu xấu hổ. Nàng tuy rằng hoàn toàn không biết bộ
dáng của người mẹ nàng hai lần cứu thế nào, cũng không nhớ rõ thời
điểm nàng như cô công chúa đứng trong hành lang khu ký túc xá nam sinh
2, bên cạnh có một nam sinh nào đó hững hờ đi qua, thế nhưng Phương
Mộc vẫn không cách nào thuyết phục bản thân lấy tâm tính của một
người tài trợ để đối mặt với cô bé này.
Đang lúc cậu đang tìm
cách khéo léo từ chối, di động rất hợp thời mà vang lên.
Phương Mộc vừa định
hỏi chút tình huống cụ thể, điện thoại đã ngắt. Cậu không dám trì
hoãn, sau khi vội vàng cáo biệt thầy Chu, liền nhảy lên xe jeep, đặt
còi cảnh sát, phóng nhanh đi.
Khu Khoan Điền vốn là
khu phố cổ, từng là nơi tập trung của các xí nghiệp công nghiệp
nặng. Trước khi ý thức bảo vệ môi trường trong thành phố còn chưa
thịnh hành, nơi này từng là một khu phồn thịnh. Theo sự khuếch trương
không ngừng của đô thị, công xưởng dời ra, khu Khoan Điền từ từ trở
thành góc xó xỉnh bị mức độ cao của nền văn minh đô thị quên lãng.
Khắp nơi có thể thấy nhà trệt và nhà nhỏ ba tầng đã có vẻ không
hợp với thành thị. Nhưng vô luận khu phố mới hay khu phố cổ, lòng
hiếu kỳ của mọi người đều như nhau.
Phương Mộc chuyển mắt
đến cảnh sát Đoạn bên cạnh hắn, tựa hồ muốn từ trên người anh ta
nhận được câu trả lời xác đáng. Thế nhưng vẻ mặt của cảnh sát Đoạn
giống như mê hoặc, còn kèm theo một tia không tín nhiệm.
Biên Bình cũng đã
nhận ra cảnh sát Đoạn kinh ngạc, quay đầu nói với anh: "Lão
Đoàn, đây là chàng trai giỏi nhất trong nhóm của tôi." Hắn hướng
Phương Mộc phất tay, "Đi thôi, qua bên kia chuẩn bị một chút."
Phương Mộc giống như
một con rối bị dẫn đến trước trạm xe chỉ huy, một nữ cảnh sát tay
chân lanh lẹ đem tai nghe vô tuyến gắn trên người cậu, một cảnh sát
khác xắn ống quần cậu lên, quấn bao súng trên mắt cá chân của cậu.
Phương Mộc mờ mịt luống cuống mà tùy ý bọn họ bố trí, tầm mắt rơi
vào người Biên Bình cách đó không xa. Hắn đang cùng cảnh sát Đoạn
nói gì đó, cảnh sát Đoạn cau mày, không ngừng gật đầu, chờ đến khi
anh ngoảnh đầu lại nhìn Phương Mộc, trong ánh mắt đã có vài phần kỳ
vọng.
"Chuẩn bị thế
nào rồi?" Hắn hỏi các cảnh sát bận rộn bên cạnh Phương Mộc,
nhận được câu trả lời rõ ràng, cảnh sát Đoạn từ bên hông rút ra một
khẩu súng lục kiểu 64.
"Cần dùng
không?"
Phương Mộc gật đầu,
tiếp nhận súng lục, động tác thuần thục mở chốt an toàn, kéo bộ
ống, sau khi nạp đạn, cắm vào trong bao súng trên cổ chân.
Biên Bình cũng vừa đi
tới, sau khi cao thấp đánh giá Phương Mộc, nói: "Hiện tại chúng
tôi nói kế hoạch một chút. Kế hoạch gồm có ba bước. Bước 1: cậu
tận lực thuyết phục y đầu hàng; Bước 2: tìm kiếm cơ hội chế ngự y,
nếu thời cơ cho phép, cậu có thể nổ súng bắn chết y; Bước 3: trên
tòa nhà trước mặt có tay súng bắn tỉa mai phục, thế nhưng không thể
khóa y, đoán chừng y và con tin trốn bên trong phòng. Nếu cậu cảm
thấy không nắm chắc thuyết phục hoặc chế ngự được y, hãy nghĩ biện
pháp đưa y đến cửa của sườn nam căn phòng, khoảng cách càng gần cửa
sổ càng tốt. Chuyện còn lại giao cho đội đặc vụ đến xử lý."
Biên Bình thoáng dừng, "Có vấn đề gì không?"
Phương Mộc nghĩ nghĩ,
cảm thấy trong đầu có một vạn dấu chấm hỏi, thế nhưng lại không
biết nên hỏi cái nào, liền lắc đầu.
"Tốt, đi
thôi." Biên Bình dùng sức nặn nắn bả vai cậu, "Nội dung đàm
phán tôi sẽ không dong dài với cậu nữa, tự cậu chú ý."
Vừa dứt lời, Phương
Mộc chợt nghe thấy trong cánh cửa đang đóng chặt phía trước truyền
đến một trận thanh âm "ô ô", tựa hồ là bị tắc từ trong
miệng vọng lại. Tâm Phương Mộc lập tức nhấc lên tới cuống họng: tên
cướp và con tin ngay trong phòng kia.
Đi ở phía trước chính
là một cô bé hai tay bị trói phía sau người, nhìn tuổi hẳn là không
quá 10. Tóc cô bé tán loạn, trên mặt che kín nước mắt, một đôi mắt
do sợ hãi mà trợn tròn lấp đầy lệ. Thấy thi thể phụ nữ trên mặt
đất, cô bé liều mạng giãy dụa, bị áo gối nhét trong miệng phát ra
thanh âm ô ô.
Một người nam nhân
đứng phía sau bé, một tay ghìm cổ cô bé, tay kia đặt sau lưng cô bé,
không thể phán đoán loại hung khí trên tay. Phương Mộc nhìn ra một
chút vóc dáng của đối phương, ước chừng khoảng 1.75m, tóc ngắn,
thoạt nhìn rất trẻ tuổi. Hai má nam nhân gầy yếu, đôi mắt che kín tơ
máu. Phương Mộc vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một đôi mắt cuồng bạo,
lo âu, thế nhưng ánh mắt của y bình tĩnh, nhưng không hề sáng bóng,
điều này khiến Phương Mộc cảm thấy bất an, bởi vì sau ánh mắt kia
là một loại quyết tuyệt muốn chết.
Một người, nếu ngay
cả chết còn không sợ, vậy không còn gì đáng sợ nữa rồi.
"La Gia Hải?"
La Gia Hải không trả
lời, mà nhìn Phương Mộc từ trên xuống dưới.
Phương Mộc phát hiện
La Gia Hải đang quan sát mình, cậu thoáng thẳng thân, giạng hai chân,
đồng thời giơ lên hai tay, năm ngón mở ra: "Cậu xem, tôi không mang
vũ khí. Nói chuyện được chứ?"
Tầm mắt của La Gia
Hải trở lại trên mặt Phương Mộc, sau khi lặng lẽ nhìn vài giây, mở
miệng hỏi: "Anh là cảnh sát?"
Phương Mộc buông tay
xuống, gật đầu, "Phải"
Vẻ mặt La Gia Hải hơi
trầm tĩnh lại, trong ánh mắt tựa hồ có thêm phần tò mò. Phương Mộc
đột nhiên minh bạch Biên bình vì sao để cậu đến cùng La Gia Hải đàm
phán, người báo án nói La Gia Hải là một sinh viên chưa tốt nghiệp,
nếu tìm một cảnh sát lớn tuổi đến cùng y nói, La Gia Hải sẽ cảm
thấy áp lực và không tín nhiệm. Nhưng Phương Mộc thoạt nhìn tuổi
tương đương La Gia Hải, đây với một mức độ nào đó có thể tiêu trừ tâm
lý đề phòng của đối phương.
Mà từ "cảnh
sát" này lại khiến cô bé 9 tuổi đang rơi vào tuyệt cảnh trông
thấy hy vọng lớn lao, bé liền liều mạng giãy dụa, nhìn chằm chằm
vào mắt Phương mộc như cầu xin, hàm ý trong ánh mắt rất rõ ràng:
Cứu cứu con!
Phương Mộc chú ý tới
áo sơ mi màu trắng bị xé rách trên người cô bé có vết máu đan xen,
anh vội vã nhìn từ trên xuống dưới cô bé, muốn biết chắc cô bé có
bị thương hay không và tình trạng thương thế ra sao. La Gia Hải chú ý
tới tầm mắt Phương Mộc, y chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói:
"Nó không sao, đó là máu của mẹ nó. Tôi không chạm vào con
bé." Y dừng lại một chút, khóe miệng dẫn ra một tia cười khổ,
"Nó không có loại mùi vị đó."
La Gia Hải không để ý
đến vẻ kinh ngạc của Phương Mộc, mà cúi đầu, khẽ thì thầm nói với
cô bé: "Đừng giãy nữa, mẹ mày đã chết. Ngươi hiện tại làm gì
cho bà cũng đều không còn tác dụng."
Cô bé hoảng sợ quay
đầu đi, tựa hồ muốn tránh xa y, đồng thời dùng ánh mắt trưng cầu
hướng về phía Phương Mộc.
Phương Mộc gật đầu,
"Làm theo lời y nói đi."
Cô bé rốt cuộc ngừng
giãy dụa, thế nhưng không ngừng khóc, nước mắt xâu thanh chuỗi từ trên
mặt chảy xuống.
Phương Mộc nhìn cô bé
vài giây, ngẩng đầu nói với La Gia Hải: "Tôi có một đề nghị,
cậu đem thứ trong miệng con bé lấy ra được chứ?"
La Gia Hải tựa hồ cảm
thấy ngoài ý muốn, "Cái gì?"
Phương Mộc chỉa chỉa
mũi của mình, "Người ta khi khóc, mũi dính màng sẽ xuất hiện
bệnh phù, hình thành nghẹt mũi. Cậu lại bịt miệng con bé. . . . .
." Cậu lại chỉa chỉa cô bé do không ngừng khóc thút thít mà sắc
mặt đỏ lên, ". . . . . .Nó sẽ nghẹt chết."
La Gia Hải cúi đầu
nhìn cô bé, vẻ mặt phức tạp, tựa hồ cân nhắc nhiều lần, cuối cùng
nói với cô bé: "Tao lấy nó ra, mày không được kêu, được
chứ?"
Cô bé liều mạng gật
đầu. La Gia Hải đem tay kia từ phía sau cô bé lấy ra, Phương Mộc thấy
được trên tay kia nắm chặt một con dao nhíp loang lổ máu. La Gia Hải
dùng tay cầm dao tháo áo gối trên miệng cô bé ra, tay kia ghìm cổ cô
bé cũng thoáng buông lỏng.
Trước đó cô bé kỳ
thật vẫn dựa vào lực ép của La Gia Hải mới có thể đứng thẳng, hô
hấp thình lình thông thuận và thả lỏng lại khiến thân thể bé hoàn
toàn xụi lơ. La Gia Hải vội vã chống đỡ hai tay cô bé mới không làm
bé tuột xuống trên mặt đất, mà lúc này, dao nhíp vẫn luôn đỉnh sau
lưng cô bé cũng rời khỏi thân thể em.
Ống nghe vô tuyến trong
lỗ tai Phương Mộc đột nhiên truyền đến thanh âm rõ ràng của cảnh sát
Đoạn: "Người anh em, động thủ!"
Mệnh lệnh bất thình
lình khiến đại não Phương Mộc trong nháy mắt hỗn loạn: Xông lên đoạt
dao? Hay rút súng trực tiếp bắn chết y? Thời điểm do dự, La Gia Hải
đã nâng cô bé dậy, dao nhỏ cũng lần nữa chỉa vào trên cổ bé.
"Chết tiệt!"
Trong tai nghe, cảnh sát Đoạn ảo não mắng.
Phương Mộc cũng không
cảm thấy hối hận, trái lại, cậu rất may mắn mình vừa rồi không tùy
tiện hành động. La Gia Hải chịu nghe đề nghị của mình, như vậy
thuyết phục y đầu hàng cũng rất khả thi.
Nghĩ vậy, trong lòng
Phương Mộc cảm thấy thoải mái hơn. Cậu hướng La Gia Hải cười cười:
"Cám ơn. Nói chuyện nhé, cậu có yêu cầu gì?"
"Yêu cầu?" La
Gia Hải tựa hồ đối với vấn đề này chưa từng chuẩn bị, y sửng sốt
vài giây, lắc đầu: "Tôi không có yêu cầu gì."
Câu trả lời này cũng
ngoài dự kiến của Phương Mộc, cuộc đàm phán của hai người do khuyết
thiếu lợi thế tựa hồ đã vô pháp tiến hành tiếp. Phương Mộc nghĩ
nghĩ, quyết định mạo hiểm một chút.
"Vậy, hiện tại
theo tôi ra ngoài được chứ" Phương Mộc tận lực làm ra vẻ thờ ơ,
hỏi dò.
La Gia Hải nhìn chằm
chằm Phương Mộc vài giây, nhãn thần dần dần mê ly, "Ra
ngoài?"
Y hơi cúi đầu, tầm
mắt mờ mịt đảo qua xung quanh, "Cứ như vậy kết thúc sao?"
La Gia Hải bỗng nở nụ
cười, "Chấm dứt? Làm sao chấm dứt?" Y dừng một chút,
"Chính là tôi đi tìm cái chết, đúng không?"
Tâm Phương Mộc đột
nhiên bóp chặt. Trong đàm phán kiêng kỵ nhất là để đối phương nảy
sinh loại tâm lý vò đã mẻ lại sứt này, đây rất có khả năng dẫn đến
kẻ cướp được ăn cả ngã về không, cùng con tin đồng quy vu tận (cùng
nhau chết).
"Không hẳn. Cậu
nghĩ nhiều rồi."
La Gia Hải cười khổ
lắc đầu, "Tôi từng học qua chút luật. Anh họ gì?"
Phương Mộc bị hỏi bất
ngờ không kịp đề phòng, "Cái gì?"
"A, tôi họ
Phương." Sắc mặt của Phương Mộc bình tĩnh, nhưng trong lòng bàn
tay đã dần đổ mồ hôi, lời La Gia Hải nói đã lộ ra quyết tâm muốn
chết của y, phải nghĩ biện pháp khiến y bình tĩnh trở lại, để y
cảm thấy sự tình còn có đường sống quay về.
"Cảnh sát Phương,
anh có lẽ không mang vũ khí, thế nhưng tôi biết ngay tại địa phương
nào đó gần đây, khẳng định có một khẩu súng bắn tỉa đang ngắm
chuẩn đầu tôi. Có lẽ giây tiếp theo, não tôi sẽ văng tung tóe. Nhưng
mà tôi muốn cho anh biết, tôi không phải người xấu. Quả thật, tôi đã
giết người. Đó là bà ấy đáng chết. Nhưng tôi không hại cô bé này,
nó cũng không có loại mùi vị đó. Tôi hy vọng điểm này có thể chứng
minh: Tôi không tính là kẻ xấu."
Mùi vị. Y lần thứ hai
nhắc tới mùi vị.
Phương Mộc nhìn đôi
mắt La Gia Hải, "Mùi vị trong lời cậu nói, đến tột cùng là cái
gì?"
La Gia Hải lắc đầu,
"Quên đi, anh không cần biết, tôi cũng không có thời gian để kể
chuyện xưa. Tôi đã giết người, tôi cũng không dự định còn sống mà
rời khỏi đây. A, anh không cần khẩn trương." Y nhìn thấy sắc mặt
Phương Mộc đại biến, thậm chí cười cười, "Tôi sẽ không tổn thương
cô bé này. Nhưng nó đang ở trong tay tôi, các anh tạm thời sẽ không nổ
súng bắn chết tôi, không phải sao?"
Nụ cười của La Gia
Hải vụt tắt, ngữ khí trở nên trịnh trọng: "Xin cho tôi một chút
thời gian sau cùng, cho phép tôi trước khi bị bắn chết, còn có quyền
được tưởng niệm."
Nói xong, y liền đem
tầm mắt từ trên mặt Phương Mộc chuyển đi, nhìn chằm chằm không khí
trước mặt, nhãn thần lần nữa trở nên mê ly, tan rã.
La Gia Hải mạnh ngẩng
đầu lên, trên mặt là biểu tình kinh sợ và hoảng hốt.
Phương Mộc biết mình
đã đoán đúng, cậu đề cao thanh âm: "Nàng là ai?"
Dao nhỏ trong tay La Gia
Hải thoáng cái chỉ hướng Phương Mộc: "Anh biết tôi? Anh rốt cuộc
là ai?"
Phương Mộc vừa muốn
mở miệng, trong tai nghe bỗng nhiên truyền đến thanh âm của cảnh sát
Đoạn: "Người anh em, dẫn y đi về phía trước hai bước."
Thanh âm của cảnh sát
Đoạn rất nghiêm khắc: "Không được! Con tin thoạt nhìn rất suy yếu,
không thể tiếp tục kéo dài nữa. Cấp trên hạ lệnh, lập tức bắn chết
tên cướp!"
La Gia Hải hoàn toàn
không hề chú ý tới động tác tay của Phương Mộc, y gắt gao nhìn chằm
chằm vào mắt Phương Mộc, "Làm sao anh biết chuyện này?"
Phương Mộc giơ một tay
lên ra hiệu y bình tĩnh, "Hiện tại không phải thời điểm thảo
luận việc này. Cậu chỉ cần biết một chuyện: Tôi tin tưởng cậu không
phải kẻ xấu, hết thảy những việc cậu làm, là có nguyên nhân. Nếu
cậu nguyện ý, tôi cực kỳ muốn biết chân tướng của việc này."
Trong mắt La Gia Hải
ứa đầy lệ, dao nhíp trong tay cũng kịch liệt run rẩy, "Bọn họ
đã hủy cả đời của nàng, nàng chỉ mới 22 tuổi a. . . . . ."
"Phương Mộc, chấp
hành mệnh lệnh!" Trong tai nghe truyền đến thanh âm của Biên Bình.
Trong lòng Phương Mộc
đại loạn, nếu hiện tại bắn chết La Gia Hải, như vậy bí mật về cô
gái kia và mùi vị gì đó sẽ vĩnh viễn niêm phong, mà việc này có
thể liên quan đến một người khác -- Có lẽ chính là an toàn của sinh
mạng cô gái kia.
Y khóc đến cơ hồ toàn
thân xụi lơ, thân thể trước sau đung đưa. Trong ống ngắm của súng bắn
tỉa ở mái nhà đối diện, cái cổ lộ ra tĩnh mạch của La Gia Hải chốc
chốc tiến vào phạm vi bắn, chốc chốc lại giấu sau bức tường.
"Người anh em, dẫn
y đi về phía trước từng bước một là được." Tốc độ nói của
cảnh sát Đoạn thong thả, tựa hồ nhắm hết sức chăm chú.
Phương Mộc minh bạch trạng
thái của La Gia Hải giờ phút này sẽ làm khiến người ở mái nhà đối
diện cho rằng y đã không khống chế được cảm xúc, y bất chấp dẫn đến
hoài nghi của La Gia Hải, nghiêng đầu sang chỗ khác quay hướng cửa sổ
liều mạng xua tay.
"Cảnh sát Phương,
tôi đầu hàng. Tôi chỉ cầu để tôi một cơ hội nói ra chân tướng, tôi và
Trầm Tương, không muốn gánh vác tội danh như vậy rời khỏi thế giới
này. . . . . ." La Gia Hải rốt cuộc ngừng khóc, y buông dao nhíp,
"Đứa bé cho anh, tôi đi theo anh."
Tiếp đó, y lấy tay
xuyên qua dưới nách cô bé, dìu nàng đi về hướng Phương Mộc.
Phương Mộc bản năng
vươn tay đón y, bất thình lình, một ý niệm như điện quang hỏa thạch
lóe lên trong đầu: La Gia Hải đã ở trong phạm vi bắn!