Phú Quý Nhàn Phu
"Cười
cái gì vậy?”
“Đột
nhiên cảm thấy mình giống như già đi mất rồi".
Lạc Tử
Thần đau lòng ôm nàng vào lòng, trêu chọc nói: "Ta nhớ rõ Nam Cung tiểu
thư so với nàng còn lớn hơn hai tuổi thì phải, vậy chẳng phải nàng ta càng già
hơn hay sao?”
"Nhìn
qua mỹ mạo vẫn như trước, dường như lại càng thêm mê người hơn".Nàng giống
như bừng tỉnh nỉ non nói nhỏ.
"Nương
tử, nàng đang ghen tị hay sao?” Lạc Tử Thần xoa xoa khuôn mặt của nàng.
Vốn dĩ
hắn chỉ muốn trêu đùa một chút, không ngờ rằng Cẩm Phượng Lan còn thật sự gật
đầu, "Ghen tị a, mỹ nhân như vậy ta ghen tị một chút mới gọi là bình
thường đi".
Hắn đưa
khuôn mặt mình đến trước mặt nàng, nháy nháy mắt với nàng, tựa tiếu phi tiếu
nói: "Ta cảm thấy có lẽ nàng ta lại càng ghen tị với nàng đi".
Cẩm
Phượng Lan đẩy khuôn mặt hắn ra, gắt một câu, "Nói năng bậy bạ".
Vị trí
hai người đứng cũng không phải là hẻo lánh, bọn họ cũng không có kiêng dè người
bên ngoài, tất nhiên là đã hấp dẫn không ít ánh mắt kinh ngạc cùng khinh bỉ.
Dù sao
hai nam nhân lại ở trước công chúng ôm ấp một chỗ, thật sự là có chút kinh hãi
thế tục.
Khi ánh
mắt của Nam Cung Linh đảo qua hai người trên kia, đột nhiên dừng lại một chút,
sau đó trong nháy mắt ánh mắt trợn to, trực tiếp nhìn thẳng chỗ đó, thần sắc
dường như có chút kinh ngạc, còn có chút không thể tưởng tượng nổi.
Cách
biệt ba năm các nàng lại chạm mặt.
Lầu
trên lầu dưới bỗng nhiên liền an tĩnh lại, chỉ còn lại bốn mắt đối diện nhìn
nhau.
Cuối
cùng, Cẩm Phượng Lan mỉm cười, giống như không có chuyện gì mở miệng, "Đã
lâu không gặp, Nam Cung cô nương".
Nam
Cung Linh sợ run lên, mới hoàn hồn nói: "Đã lâu không gặp, Cẩm Phượng
Lan".
Mọi
người chỉ thấy tử y thư sinh kia ở trên lan can nhẹ vỗ, cả người giống như bướm
nhẹ nhàng từ trên lầu bay xuống, phong tình vạn chủng, giống như trước một vườn
hoa, bình thản ung dung ngồi xuống chiếc bàn hỗn độn, tư thái nhàn nhã, phong
lưu phóng khoáng.
Lạc Tử
Thần bất đắc dĩ đi theo.
Liễu
Nguyệt Sanh lảm nhảm bên cạnh nói, "Tử Thần, càng ngày ta cảm thấy tẩu phu
nhân thật sự là sinh nhầm giờ mất rồi." Lạc Tử Thần không chút khách khí
thưởng cho hắn một cước.
Liễu
Nguyệt Sanh chỉ chỉ xuống dưới lầu, có vài phần cổ quái nói: "Ai, nàng đã
lấy cây trâm trên đầu ngươi đi từ lúc nào vậy?”
Lạc Tử
Thần cũng nhìn thấy cây trâm bạch ngọc trong tay thê tử, theo bản năng sờ sờ
lên đầu, thở dài, "Ta cũng không biết a".
Liễu
Nguyệt Sanh giống như an ủi vỗ vỗ vai hắn, “Cưới được người vợ như vậy, làm
huynh đệ chỉ có thể cho ngươi bốn chữ -- tự giải quyết cho tốt".
Lạc Tử
Thần thoáng cái đẩy tay hắn ra, hừ lạnh nói: "Ăn ít nho đã nói nho chua,
có thê tử như thế, ta cầu còn không được".
Liễu
Nguyệt Sanh sờ sờ cằm, "Ngươi nói xem tẩu phu nhân muốn làm thế nào đây?”
Lạc Tử
Thần sờ sờ cái mũi, nhìn hai người đang giằng co dưới lầu: "Ta cũng muốn
biết đâu".
Dưới
lầu Cẩm Phượng Lan ngồi bên bàn tràn đầy canh và cơm ung dung vấn lại tóc dài
bên tai, mỉm cười, nói: "Đại ân của Nam Cung cô nương năm đó, Phượng Lan
vẫn ghi nhớ trong lòng, không dám có nửa khắc quên, quả thật là sớm tối trằn
trọc không thể đi vào giấc ngủ".
Nếu
không phải nơi này không thích hợp, Liễu Nguyệt Sanh thật muốn cười to lên.
Lạc Tử
Thần cũng nhịn không được khóe miệng mỉm cười."Lúc này bóng dáng Lan nhi
có vài phần giống với trên bức họa năm đó".
Sắc mặt
Nam Cung Linh trở nên vô cùng khó coi, giống như muốn phát hỏa lại cố gắng kìm
nén lại, chỉ có bàn tay đang cầm kiếm gắt gao nắm chặt lại, hai phiến môi anh
đào gắt gao mím lại.
Cẩm
Phượng Lan dùng chiếc trâm bạch ngọc cài lên đầu, bỗng dưng cười cười một cách
lưu manh, "Ta tất nhiên là rất vui vẻ rồi, Nam Cung Linh, chính ngươi đã
nói, muốn ta hồi báo ngươi như thế nào đây?”
Nam
Cung Linh không tự chủ được lui về phía sau hai bước, giơ kiếm đến trước ngực,
làm ra tư thế phòng ngự.
Liễu
Nguyệt Sanh tiến đến bên người Lạc Tử Thần, nhẹ giọng cười khẽ, "Tẩu phu
nhân thực là xấu xa a, lại trắng trợn uy hiếp áp lực như vậy. Rõ ràng cái gì
cũng chưa có làm nhưng lại khiến cho đối phương phải chịu áp lực".
Lạc Tử
Thần sủng nịch cười cười, không nói chuyện.
Có
người vừa thấy Nam Cung Linh bị người ta uy hiếp, liền đứng ra làm hộ hoa sứ
giả.
Kết quả
bọn họ đao kiếm chưa ra khỏi vỏ, Cẩm Phượng Lan khẽ cong ngón tay lên, chỉ nghe
thấy một trận tiếng đinh đinh đang đang, binh khí cầm trong tay cũng liền rơi
xuống đất.
"Ân
oán cá nhân, chư vị nhúng tay vào, chỉ sợ không hợp với quy củ giang hồ".
Cẩm Phượng Lan vẫn cười đến vân đạm phong khinh, nhưng cũng không có ai dám
hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Ánh mắt
trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua một vòng, nàng thản nhiên cười, "Ai
không phục có thể bước lên thử xem, có điều, đao kiếm không có mắt, chúng ta
cũng phải xem số trời vậy".
Không
phải uy hiếp càng hơn uy hiếp trong lời nói nhất thời khiến cho những người vây
quanh không hẹn mà lui lại từng bước.
Cẩm
Phượng Lan hướng về phía Nam Cung Linh ngoắc ngoắc ngón trỏ, vẻ mặt cười đến vô
lương vô hại, "Nam Cung Linh, thế nào, đã suy nghĩ kỹ hay chưa?”
Nam
Cung Linh nắm chặt kiếm trong tay, ổn định tâm thần, nói: "Rốt cuộc ngươi
muốn như thế nào? Gia gia mời ngươi đến Hàng Châu tham gia đại thọ bảy mươi của
lão nhân gia, cũng không phải mời ngươi đến để gây phiền toái với ta".
Mọi
người ở đây nghe vào đều không hiểu ra sao. Cũng là người Nam Cung lão trang
chủ mời đến, nhưng vì sao lại tìm đến Nam Cung nhị tiểu thư để gây phiền toái
chứ?
Có
điều, trong đó còn cất giấu ẩn tình gì đó, những ân oán liên quan trong đó cũng
không phải người ngoài có thể nhúng tay xen vào.
Cẩm
Phượng Lan lắc đầu, "Thiệp mời, ta cũng đã tiếp, chúng ta cũng đến đây
rồi, nhưng mà ta một đường đi nghĩ cũng không biết nên báo đáp ngươi như thế
nào đây, nếu như hôm nay chúng ta đã gặp nhau, không bằng hỏi bản thân ngươi
một chút thử xem".
Thấy
đối phương bày ra khuôn mặt như vô hại, Nam Cung Linh lại cảm thấy mồ hôi lạnh
theo cột sống mà chảy xuôi xuống.
Nàng
hối hận, ba năm trước đây nàng liền hối hận, nhưng mà sâu trong đó là nỗi sợ
hãi, nhưng mà ba năm sau khi lại đối mặt với Cẩm Phượng Lan, ba năm bặt vô âm
tín nay gặp lại trên người nàng ta lại càng thêm nội liễm trầm ổn, lại càng
khiến cho người ta không thể nắm bắt rõ ràng được.
Loại
cảm giác không thể hiểu được kẻ địch này mới khiến cho người ta phải sợ hãi,
hiện tại Nam Cung Linh sợ đến mức mồ hôi đổ như mưa.
Nàng
nuốt nuốt nước miếng, có chút không lưu loát mở miệng, "Chẳng lẽ ngươi còn
muốn giết ta?”
Cẩm
Phượng Lan lắc lắc đầu phủ nhận, nhưng mà những lời nàng nói ra khỏi miệng lại
khiến Nam Cung Linh sởn tóc gáy, "Nếu như trực tiếp giết đối phương lại
tiện nghi cho hắn quá, ta luôn luôn tán đồng với cách nói này".
Nam
Cung Linh liên tục lui về phía sau.
Nàng
không thể không sợ, không thể không lo, bởi vì Nam Cung sơn trang sẽ không xuất
đầu vì nàng.
Liễu
Nguyệt Sanh vươn tay vỗ lên vai bạn tốt, cảm khái vạn phần nói: "Tử Thần,
hiện tại ta cảm thấy thực là hứng thú với tẩu phu nhân, nàng tuyệt đối là một
nhân vật lợi hại".
Lạc Tử
Thần hung hăng hất tay hắn ra, thấp giọng cảnh cáo, "Sớm bỏ ý nghĩ trong
đầu ngươi đi, nàng đã vào cửa Lạc gia ta, đời này cũng đừng mong rời đi".
"Muốn
uy hiếp, nương phải lập gia đình, tường nhà ngươi cao tới đâu, hồng hạnh không
ra được, ta cũng có thể trèo tường đi vào, đúng hay không?”
Lạc Tử
Thần trừng mắt liếc nhìn bạn tốt một cái, bị câu nói nửa thật nửa đùa này của
bạn tốt chọc cho phát hỏa, "Trèo tường cẩn thận đừng để chó giữ cửa nhà ta
nhìn thấy rồi bị cắn".
"Tạ
đã nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận." Liễu Nguyệt Sanh phe phẩy chiếc quạt hoa
đào, cười đến vô cùng sung sướng.
Lạc Tử
Thần tức giận dùng sức vỗ một chưởng vào lưng hắn, sau đó hướng về phía thê tử
dưới lầu nói: "Lan nhi, nếu không nghĩ giết nàng ta, vậy cũng không cần
lãng phí nước miếng, bụng ngươi còn chưa ăn gì đâu, chúng ta ăn cơm
trước".
Mọi
người đều im lặng, trong không khí nghiêm túc căng thẳng mà lại nói như vậy,
thật sự là quỷ dị mà.
Cẩm
Phượng Lan nghe vậy ngoái đầu nhìn lại cười, thân ảnh khẽ xoay, người cũng đã
bay trở lại trên lầu.
Lạc Tử
Thần còn kinh diễm nhìn thân ảnh diễm lệ của nàng, thấy nàng trở về, theo bản
năng liền vươn tay ôm lấy nàng.
Cẩm
Phượng Lan bình thản ung dung đem trâm ngọc cài lại lên trên đầu hắn, mỉm cười,
"Dùng một chút, hiện tại Châu về Hợp Phố*".
*HOÀN BÍCH QUY TRIỆU
Châu về hợp Phố; của về chủ cũ (thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà
của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu
Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng
ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ
cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên
vẹn quy trả về cho chủ cũ)
Làm
xong mọi việc, nàng liền ghé vào trên lan can, đối với Nam Cung Linh nói:
"Ngày mai ta nhất định sẽ tới chúc mừng đại thọ bảy mươi của lão trang
chủ, làm phiền nhị tiểu thư thay ta chuyển lời".
Nam
Cung Linh hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, không nói được một lời
xoay người bước đi.
"Thật
sự là không lễ phép." Liễu Nguyệt Sanh chậc chậc hai tiếng.
Cẩm
Phượng Lan giọng mỉa mai cười, không chút khách khí nói: "Cũng vì không có
ai dạy dỗ nàng ta".
Lạc Tử
Thần xoa xoa hai má thê tử, sủng nịch cười, "Rồi, không cần để ý đến người
không liên quan đó, ta đã sai tiểu nhị chuẩn bị một gian phòng khác, đồ ăn đều
đã mang lên, chúng ta ăn cơm đi".
Cẩm
Phượng Lan gật gật đầu, mặc cho hắn nắm tay nàng kéo đi
Nhìn
bóng dáng hai người, Liễu Nguyệt Sanh không khỏi bóp cổ tay. Thật sự là hận
không sớm gặp nàng khi chưa gả đi a.
***
Hai
mươi sáu tháng chính, Hàng Châu, Nam Cung sơn trang.
Trước
cửa giăng đèn kết hoa, qua lại đều là giang hồ nhân sĩ mang theo đao kiếm.
Nam
Cung lão trang chủ đại thọ bảy mươi tổ chức vừa lúc khi đại hộ võ lâm kết thúc,
cho nên không ít những người trên giang hồ hiếm khi lộ mặt hôm nay đều xuất
hiện.
Khi Cẩm
Phượng Lan được trượng phu đỡ từ trên xe ngựa xuống, nhịn không được nhìn cửa
lớn sơn son giăng đèn lồng đỏ thẫm.
Lạc Tử
Thần nhìn theo ánh mắt của nàng, cười nói: "Thích sao? Được, khi trở về ta
sẽ sai người treo những thứ này đầy sân".
Cẩm
Phượng Lan lườm hắn một cái, "Nhàm chán".
Liễu
Nguyệt Sanh phụ họa, "Cực kỳ nhàm chán".
Cẩm
Phượng Lan có chút suy nghĩ đứng trước cửa lớn Nam cung sơn trang, sau một lúc
lâu trầm ngâm, sau đó cúi đầu cười, phút chốc xoay người, "Quên đi, không
đi vào".
Lạc Tử
Thần không hề dị nghị gật đầu, "Được, vậy chúng ta quay về khách
sạn".
Liễu
Nguyệt Sanh phe phẩy quạt giấy, ngăn bọn họ lại: "Uy, vợ chồng các ngươi
thực là có điểm kém a, cũng đã đến cửa nhà người ta rồi, lại còn muốn dẹp đường
hồi phủ, như vậy không phải là uổng công một chuyến hay sao?"
Lạc Tử
Thần nhún nhún vai: "Sẽ không đến không, vừa vặn chúng ta muốn đi dạo, đi
du ngọa Tây Hồ một chút".
Cẩm
Phượng Lan từ trong túi hương lấy ra một cành hoa khô hít ngửi sau đó nhìn
trời, chỉ thấy sao sáng lóe lên mang theo gió đêm lạnh lẽo cuối thu thổi đến
khiến cho trí nhớ của nàng đột nhiên có chút hoảng hốt.
Nhớ rõ
cũng vào một đêm như vậy nàng ngồi trên đầu gối cha nghe ông kể về những chuyện
trên giang hồ, nương ở một bên làm nữ công cười dịu dàng.
Dường
như đã rất lâu rồi nàng không có nhớ lại những chuyện cũ này, tối nay đột nhiên
lại hiện lên, có lẽ là do không khí lúc này có vài phần giống lúc ấy đi, cũng
yên tĩnh bình yên như vậy.
Lạc Tử
Thần là người đầu tiên phát hiện suy nghĩ của nàng có điểm biến hòa, cầm tay
nàng, đưa lên mũi ngửi ngửi, cười nói: "Ừm, quả thật là rất thơm".
Nàng
biết dụng ý của hắn, cho nên cũng chỉ là cười cười.
Ý cười
phút chốc đọng lại nơi khóe miệng của nàng, thu lại một chút, cuối cùng đông
lạnh thành một tầng hàn sương.
Lạc Tử
Thần cũng đã thấy được người kia, cho nên sắc mặt của hắn cũng liền lạnh lùng
hơn.
Liễu
Nguyệt Sanh phản ứng lại liền nắm chặt lấy quạt trong tay, khó chịu nhăn mặt
nhăn mũi.
Nhìn
đến một thân nam trang Cẩm Phượng Lan, Vân Ngọc Thành đầu tiên là kinh ngạc rồi
sau đó thoải mái, do dự một lát, xuống ngựa đi lên phía trước ôm quyền hành lễ,
"Các ngươi cũng đến đây".
Cẩm
Phượng Lan hướng về phía xe ngựa bước lên cũng không hề muốn nói chuyện cùng
hắn.
Lạc Tử
Thần tất nhiên cũng sẽ không nói một lời với hắn.
Liễu
Nguyệt Sanh cũng chỉ nói một câu, "Muội tử chúng ta sẽ không cùng thiếu
hiệp lôi kéo tình cảm".
Vân
Ngọc Thành sắc mặt nhất thời xanh trắng lần lượt thay đổi, cố gắng điều chỉnh
hô hấp mới có thể nói thêm một câu, "A vậy không quấy rầy ba vị".
Cẩm
Phượng Lan cúi thấp người tiến vào trong xe ngựa, Lạc Tử Thần theo sát sau đó
cũng lên xe ngựa, khi đến trước cửa xe, hắn quay đầu, "Nguyệt Sanh nếu đã
đến thì ngươi vào xem đi, ta đưa Lan nhi về là được".
Liễu
Nguyệt Sanh bất đắc dĩ gật đầu, "Được, ta vào xem. Kết giao với một bằng
hữu trọng sắc khinh bạn như vậy thực là đời trước ta không tích đức rồi".
Vân
Ngọc Thành trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc bước đến, "Lan muội, thì ra muội
không có đi vào a?”
Lạc Tử
Thần hừ một tiếng, "Vị công tử này thỉnh tự trọng, khuê danh của nương tử
nhà ta không phải để cho người ngoài gọi loạn như vậy".
Vân
Ngọc Thành xấu hổ không thôi, lui về phía sau hai bước, mang theo vài phần xấu
hổ nói: "Là tại hạ vượt quá quy củ xin thứ lỗi",
Lạc Tử
Thần lạnh lùng liếc nhìn, sau đó mới tiến vào trong xen phân phó xa phu đánh xe
đi.
Xe ngựa
còn chưa kịp rời đi, một người từ trong cửa bước nhanh ra, vội vàng hô:
"Thỉnh Cẩm cô nương dừng bước lão gia nhà ta cho mời".
Trong
toa xe hai vợ chồng liếc nhìn nhau.
Lạc Tử
Thần thở dài.
Cẩm
Phượng Lan khẽ nhíu mày, đưa tay nhu nhu giữa trán, thì thào lẩm bẩm: "Xem
ra ta không thể không vào rồi".
Lạc Tử
Thần nắm lấy tay nàng chăm chú nói: "Đừng lo lắng có ta ở đây".
Nàng
lắc đầu, "Không lo lắng chỉ là cảm thấy bọn họ suy nghĩ nhiều quá".
Lạc Tử
Thần không khỏi bật cười, "Chẳng lẽ nàng nghĩ ít sao?”
Cẩm
Phượng Lan còn thực thành thật nói: "Có đôi khi phải nghĩ nhiều hơn người
khác mới có thể tránh để cho mình bị thương tổn".
Lạc Tử
Thần như có điều suy nghĩ.
Cẩm
Phượng Lan mím môi mỉm cười miễn cưỡng tựa vào trên người trượng phu, sóng mắt
lưu chuyển cánh tay ngọc vươn ra ôm lấy cổ hắn, hơi hơi ngửa ra sau ôn nhu khẽ
lẩm bẩm, "Tử Thần chúng ta quay về sớm đi".
Lạc Tử
Thần ánh mắt khẽ thâm trầm cúi đầu hôn lên môi nàng, thấp giọng cười nói:
"Nàng đang câu dẫn ta sao?”
"Chàng
cảm thấy thế nào?”
Lạc Tử
Thần bàn tay hướng về phía thắt lưng của nàng, bất kể nàng có chủ ý gì, người
đã đưa tới cửa, hắn tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.
Cẩm
Phượng Lan đè lại bàn tay đang tác quái của hắn, đuôi lông mày chau lên.
Lạc Tử
Thần đem cả người nàng ôm trong lòng, khuôn mặt chôn ở gáy nàng không nặng
không nhẹ hạ xuống vài nụ hôn, dán vào tai nàng nỉ non: "Đừng dụ hoặc ta,
nàng biết ta đối với nàng không hề có sức chống cự mà". Hơi dừng lại một
chút, “Không muốn đi vào, chúng ta cũng đừng đi vào".
Cẩm
Phượng Lan thả lỏng người tựa vào trong ngực hắn, vô ý thức vuốt vuốt túi hương
bên người.
"Trượng
phu là dùng để dựa vào, ngoan, nhắm mắt lại". Thanh âm mang theo mấy phần
mê hoặc của hắn tiến vào trong tai nàng.
Cẩm
Phượng Lan giương mắt nhìn hắn.
Lạc Tử
Thần nhẹ nhàng hôn xuống che đi ánh mắt của nàng nhẹ giọng nói: "Phiền
toái hồi bẩm Nam Cung lão trang chủ nương tử ta thân mình không khỏe, chúng ta
sẽ không đi vào, thọ lễ đã nhờ Liễu công tử thay trình lên, ngày khác chúng ta
lại tới nhà thăm lão trang chủ".
Liễu
Nguyệt Sanh ý vị thâm trường nhìn xe ngựa, bên môi cười mang theo vài phần ám
muội, khẽ ho nhẹ một tiếng, nói với hạ nhân Nam Cung gia: "Đêm cũng đã
khuya, phu thê bọn họ tình thâm, muốn hồi phủ cũng là hợp tình hợp lý, lão
trang chủ nhất định có thể hiểu được".