Phú Quý Nhàn Phu
Cẩm
Phượng Lan xoay người khẽ ngắt một đóa hoa cúc đặt trước mũi khẽ ngửi, đối với
sự tức giận của nàng ta coi như không nhìn thấy, vân đạm phong khinh nói nhỏ:
"Biểu muội sai người đưa quần áo qua đây, cũng không có nói ra là dành cho
tướng công, ngu tẩu còn tưởng rằng biểu muội biết ta chuẩn bị xuất môn, cố ý
khâu cho ta làm hành trang nữa chứ".
"Ta
chẳng quan tâm ngươi có muốn xuất môn hay không, có hành trang hay không, đây
là tâm ý của ta dành cho biểu ca".
Cẩm
Phượng Lan xoay xoay bông hoa cúc trong tay, nhẹ nhàng cười, nâng mắt liếc nhìn
về, nói: "Nha, người khác không ở đây, biểu muội cũng sẽ không giả bộ nữa
a, ôn nhu nhàn thục, xinh đẹp động lòng người lời nói như hoa sao lại trở nên
hổn hển như vậy rồi?”
"Ngươi
-- "
Cẩm
Phượng Lan khẽ xoay xoay ngón tay, hoa cúc ở trên tay khẽ xoay xoay tròn vài
còng, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, ánh mắt chuyển động, thần sắc mê hoặc
người, "Như thế nào? Đầu lưỡi của biểu muội để cho mèo tha đi mất rồi hay
sao vậy?”
Giang
Thanh Loan trợn lớn mắt, giống như là nhìn thấy quái vật vậy, nhìn người trước
mặt thái độ khác thường lời nói ngả ngớn, giơ tay nhấc chân đều có sự thành thục
tự nhiên.
Lạc Tử
Thần cùng Liễu Nguyệt Sanh vừa bước vào trong hoa viên, liền nhìn thấy một thư
sinh tuấn tú vô cùng đang nắm một đóa hoa cúc trong tay, một cô gái xinh đẹp
động lòng người tóc mai buông hai bên.
Tình
chàng ý thiếp, gian tình vừa nhìn đã hiểu ngay.
Hai nam
nhân không khỏi liếc nhau một cái.
Liễu
Nguyệt Sanh trong mắt giấu không được ý cười tràn đầy, ý vị thâm trường vỗ vỗ
vai bạn tốt, "Ta đã thấy các loại tranh giành tình nhân, nhưng cũng chưa
từng gặp qua tẩu phu nhân nữ phẫn nam trang, lại có thể thu phục được tình địch
một cách dễ dàng như vậy".
Lạc Tử
Thần trong lòng một bụng tức giận, trong mắt như bốc hỏa lên, hắn lại bất chấp
mọi chuyện, đi nhanh hướng về phía các nàng, nhanh chóng kéo thê tử đi.
Cẩm
Phượng Lan có chút mờ mịt bị trượng phu kéo khỏi sân, kéo vào phòng ngủ, sau đó
bị hắn vội vàng lột quần áo ra, áp đảo nàng trên giường hung hăng chiếm đoạt.
Làm cho
đóa hoa trong đầu tận tình phóng, từ trên đỉnh của sự vui thích quay trở lại
nhân gian, Cẩm Phượng Lan dùng đôi mắt xinh đẹp động lòng người nhìn người phía
trên thân mình.
Lạc Tử
Thần đuôi lông mày khẽ nhíu lại, ở trên một nàng hung hăng hôn một cái, thanh
âm khàn khàn dụ hoặc lộ ra gợi cảm, "Nàng muốn hồng hạnh xuất tường đoạt
nổi bật của ta hay sao?”
Cẩm Phượng
Lan trong nháy mắt, có chút tò mò, hắn sao có thể dùng một câu không hề liên
quan như vậy để biểu hiện tâm tình hay sao?
Lạc Tử
Thần híp mắt, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn nơi đẫy đà của nàng, nơi đuôi lông mày
khó nén xuân tình dạt dào cùng đắc ý, "Tướng mạo nương tử như nam lại như
nữ vậy, thực làm cho vi phu vừa vui lại vừa lo lắng." Dừng lại một chút,
hắn tiến gần sát đến bờ môi của nàng, "Về sau không được tùy tiện câu dẫn
nữ nhân".
Cẩm
Phượng Lan phốc xích một tiếng cười ra. Người này thật sự là đầu bị hỏng mất
rồi, nàng câu dẫn nữ nhân làm gì?
"Còn
cười, nàng đem lời này của ta vào tai này ra tai kia hay sao?”
Cẩm
Phượng Lan ánh mắt nhìn xuyên qua tấm màn ra phía ngoài, cánh tay như ngọc nhẹ
ôm lấy cổ hắn, hờn dỗi một tiếng, "Một bộ áo dài tốt đã bị ngươi làm hỏng
rồi".
...
Tấm màn
kịch liệt lay động thật lâu sau mới bình ổn lại, Cẩm Phượng Lan cả người mềm
mại không xương ghé đến trước ngực trượng phu, trong đôi mắt mông lung một tầng
hơi nước, môi anh đào bị người ta hôn đến mức phát sưng, bắt đầu từ cổ, thân
thể vốn trắng như tuyết đã lưu lại những dấu hôn xanh tím rất nhiều, khiến cho
người ta nhìn thấy nhịn không được mặt đỏ tai hồng.
Lạc Tử
Thần vươn bàn tay xoa xoa tấm lưng bóng loáng của nàng, thi thoảng lại vuốt ve
chơi đùa, vẻ mặt tràn đầy là thỏa mãn, đôi mắt phượng cười híp lại, "Lan
nhi hôm nay thật sự là nhiệt tình".
"..."
Cẩm Phượng Lan vùi đầu ở trong ngực hắn, đem sự ngượng ngùng của mình giấu đi.
Hắn ở
nàng bên tai khẽ nói, "Có điều, ta thích".
Nàng
hung hăng véo hắn vài cái.
Lạc Tử
Thần xoay người một cái lại đem nàng đặt dưới thân, mười ngón tay đan xen nhau,
than thở nói: "Vẫn là mùi vị khi được hợp hai làm một như thế này là thoải
mái nhất".
Mặc dù
thành thân đã mấy tháng, Cẩm Phượng Lan vẫn còn chưa thích ứng được với những
lời nói càn rỡ của hắn, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lượng tập hợp lại trên mặt.
Lẳng
lặng cùng thê tử gắn bó một chỗ, sau một lúc lâu sau, Lạc Tử Thần mang theo vài
phần cười xấu xa nói: "Thật hy vọng Nguyệt Sanh lúc này cũng đang ở trên
giường cùng biểu muội ở trên giường".
Cẩm
Phượng Lan rốt cục nhịn không được muốn xì một tiếng. Người này tâm tư rất tà
ác.
"Mặc
nam trang có thể" Hắn ở bên vành tai nàng khẽ cắn cắn, vừa nói:
"Không được buộc ngực, đừng đem phúc lợi của ta đè ép đến hỏng".
Cẩm
Phượng Lan xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, vươn tay ở trên lưng hắn khẽ nhéo vài
cái, oán hận cắn răng nói: "Câm miệng".
Lạc Tử
Thần cũng không nhả ra, cố ý muốn có một đáp án, "Không được buộc
ngực".
Cẩm
Phượng Lan ở dưới ánh mắt sáng quắc của hắn đành nhận thua, tiếng nói nhỏ như
tiếng muỗi: "Được".
Lạc Tử
Thần nhìn thoáng qua phía ngoài, mang theo vài phần kinh ngạc nhíu mày,
"Cũng đã đến giờ lên đèn rồi a".
Cẩm
Phượng Lan lại nhéo hắn hai cái, tức giận nói: "Cả ngày đầu óc đều không
đứng đắn, vừa nghĩ liền muốn nhào về phía này, mặt mũi của ta đều bị ngươi làm
mất hết rồi".
Lạc Tử
Thần cười hì hì hôn nàng hai cái, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Nương
tử nhà ta ngon miệng như vậy, vi phu muốn tiết chế nhưng cũng hữu tâm vô
lực".
"Phi".
"Đứng
lên ăn một chút gì đi, nếu không buổi tối lại có lý do không cho ta tận
hứng".
"Cút".
Cẩm Phượng Lan lập tức thẹn quá thành giận.
Lạc Tử
Thần cười ha ha.
Từ
Dương Châu phồn hoa đến Hành Châu phong cảnh tú lệ, một đường đi theo đường
sông, xuôi gió xuôi nước, ước chừng khoảng chừng mấy ngày liền đến.
Chung
quy, Cẩm Phượng Lan vẫn không thể ngăn cản được chuyện trượng phu cùng Liễu
Nguyệt Sanh đồng hành.
Khi
thuyền của Lạc gia dừng lại ở bến đò Hàng Châu, nàng mặc một thân quần áo màu tím
đứng ở mũi thuyền đón gió, dõi mắt nhìn về phía trời nước một màu xanh, trong
lòng cũng càng lúc càng trống vắng.
Lạc Tử
Thần đứng ở phía sau nàng nhìn nàng một lúc lâu, sau đó mới đi qua, nắm lấy bả
vai của nàng, "Suy nghĩ cái gì?"
"Khói
sương mờ mịt, đời người đổi thay".
Lông
mày hắn khẽ nhướng cao, "A, nhớ tới ai sao?”
Nàng
cũng không để ý đến ngữ khí ghen tuông trong lời của hắn, thẳng thắn nói:
"Mới trước đây còn đi theo cha mẹ qua vài con sông, sau này lại một mình
bước chân vào giang hồ, lần nào đến đều đi vội vàng, cũng không có được ngắm kĩ
cảnh mây trời sông nước xanh biếc này".
Hắn
nghe ra trong lời nói của nàng mang theo bi thương, nhớ lại nàng mới mất đi mẫu
thân, cảm thán thời gian vô tình, cũng lộ ra vài phần không được như ý muốn.
Bàn tay
đang nắm lấy bả vai nàng hơi dùng sức, hắn nói giống như tuyên bố lời thề:
"Về sau ta sẽ cùng ngắm với nàng".
Nàng
ngoái đầu nhìn lại cười, vươn tay ôm lấy hông hắn, nói: "Được".
"Khụ
khụ".
Ngay
khi không khí đang ngọt ngào, Liễu Nguyệt Sanh lên tiếng mất vui, nhắc nhở bọn
họ đừng có không coi ai ra gì như vậy.
Mấy
ngày nay cả ngày đều nhìn phu thê hắn tình thâm, Liễu Nguyệt Sanh đang cô đơn
lại càng chịu kích thích, nhịn không được mà muốn phá hư bầu không khí này.
Lạc Tử
Thần quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn bạn tốt một cái, hung tợn nói: "Ta
thực hối hận đáp ứng để cho ngươi cùng chúng ta đồng hành".
Liễu
Nguyệt Sanh nha nha nói: "Đáng tiếc trên đời không có bán thuốc hối hận,
ha ha". Cuối cùng, không quên kích thích bạn tốt một chút, kiêu ngạo nở nụ
cười.
Lạc Tử
Thần không hề để ý đến hắn, giúp thê tử choàng lên áo choàng, nắm tay nàng
hướng về phía tấm ván gỗ đi tới, "Lên bờ đi, trên thuyền gió hơi
lớn".
Hai nam
nhân xuất sắc nắm tay nhau, bất kể thế nào cũng là chuyện khiến cho người ta
phải ghé mắt nhìn một cái.
Hơn nữa
vị hoa đào công tử bị bỏ lại ở phía sau kia, một mối tình chi phích cấm luyến
tam giác ở trong đầu mọi người hiện lên.
Đoàn
người xuống thuyền cũng không có đổi xe ngựa, mà lững thững đi bộ.
Rời đi
bến đò ồn ào, xuyên qua phố xá phồn hoa, cuối cùng cả đoàn người đều dừng lại
trước một tửu lâu.
Trên
tấm biển hiệu trước tửu lâu năm chữ to dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng, bảng
hiệu màu đen khiến cho hàng chữ màu vàng kia thật nổi bật.
Lạc Tử
Thần đỡ lấy tay thê tử thấp giọng hỏi: "Ở trong này dùng bữa được không?”
Cẩm
Phượng Lan cười cười, gật đầu.
Liễu
Nguyệt Sanh bĩu môi, đi theo phía sau hai người bọn họ.
Đi vào,
liền nghe thấy một thanh âm hào sảng tục tằn vang lên, "Liễu huynh đệ,
thực khéo, ở trong này lại có thể gặp được ngươi".
Liễu
Nguyệt Sanh giương mắt lên nhìn, cũng cười chắp tay đi lên phía trước,
"Nghiêm chưởng môn, ngài vẫn khỏe chứ".
Lạc Tử
Thần dư quang khóe mắt một chút cũng chưa hề liếc qua, chỉ để ý giúp thê tử đi
theo tiểu nhị đi lên nhã gian trên lầu hai.
Sau khi
tiến vào nhã gian, hắn tự tay giúp thê tử cởi áo khoác ngoài ra.
Thanh
Nghiên đã sớm thức thời chạy ra ngoài cửa nhã gian.
Cẩm
Phượng Lan bước vài bước đến bên cửa sổ, lấy chống lên cửa sổ, nhìn về phía Tây
Hồ cách đó không xa, cảm thán một câu, "Bất cứ lúc nào nhìn Tây Hồ, vẫn
luôn luôn xinh đẹp như vậy".
Thanh
âm mang theo tình ý của Lạc Tử Thần từ phía sau vang lên, "Bất cứ lúc nào
nhìn nương tử, đều làm cho lòng vi phu say đến rối tinh rối mù". Mắt thấy
đôi môi nàng từ từ có chút hồng nhuận, cho dù thân thể không được đẫy đà, nhưng
hắn tin là một ngày nào đó sẽ thành công.
Cuối
cùng sẽ có một ngày, hắn sẽ làm cho cô gái đẫy đà trong đầu hắn hiện ra trước
mắt hắn, để cho tấm thân đau xót của nàng biến mất.
Cẩm
Phượng Lan cũng không quay đầu lại nhìn, khóe môi lặng lẽ giơ lên, cúi thấp
người, thưởng thức núi xanh nước biếc phía xa.
Lạc Tử
Thần ôm lấy vòng eo của nàng, cùng nàng nhìn về phía non sông tươi đẹp phía xa
xa.
Ngay
khi hắn muốn cúi đầu xuống hôn lên chiếc gáy ngọc của thê tử, thì cửa đột nhiên
bị người nào đó đẩy ra, hắn không khỏi ở trong lòng mắng mấy câu.
"Liễu
Nguyệt Sanh, đời trước ngươi có cừu oán với ta phải không?” Không áp chế được
tức giận trong lòng, hắn xoay người lạnh lùng nhìn về phía cửa.
Ở cửa,
Liễu Nguyệt Sanh vẻ mặt tươi cười sáng lạn, phong thái nhàn nhã phe phẩy quạt
giấy trong tay, đáng đánh đòn nói: "Kỳ thật ta cũng vẫn luôn hoài nghi
điều này".
"Ngươi
đi lên đây là gì?”
"Ăn
cơm a". Liễu Nguyệt Sanh nói rất đương nhiên.
Lạc Tử
Thần hé ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, nói: "Bằng hữu của ngươi không mời
ngươi hay sao?”
"Ta
sao có thể có mới nới cũ đâu".
"Có
mới nới cũ không phải vẫn luôn là bản tính của ngươi hay sao?”
"Đó
là đối với nữ nhân, Tử Thần ngươi là nam nhân a". Liễu Nguyệt Sanh nói
xong liền nhịn không được thở dài một tiếng mang theo vài phần tiếc nuối, “Nếu
ngươi là nữ nhân, ta khẳng định là đã vứt bỏ ngươi để đi tìm niềm vui
mới".
Cẩm
Phượng Lan vẫn không quay đầu lại nhìn, dường như đối với chuyện xảy ra phía
sau làm bộ mắt điếc tai ngơ, nhưng nếu đứng đối diện với nàng, có thể thấy được
trong mắt nàng mang theo ý cười.
Liễu
Nguyệt Sanh nhấc chân đi đến, cũng không quay đầu lại phân phó, "Đem đồ ăn
mang vào đi, những người khác không đói bụng, nhưng ta đói bụng rồi".
Lạc Tử
Thần lúc này mới nhìn thấy tiểu nhị đang bưng khay thức ăn đi vào, nghiên răng
nghiến lợi trừng mắt nhìn về phía bạn tốt.
Liễu
Nguyệt Sanh cũng không thèm để ý đến hắn, tự nhiên ngồi xuống cạnh bàn,
"Tẩu phu nhân, dùng bữa trước đi, cơm nước xong ngắm cảnh sau cũng
được".
Cẩm
Phượng Lan đứng thẳng người dậy, thở ra một hơi hỗ độn, chậm rãi xoay người đi
đến bên cạnh.
Lạc Tử
Thần tất nhiên là ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ba
người ngồi phân biệt rõ ràng ngồi thành hai bên.
Liễu
Nguyệt Sanh nhìn vậy khóe mắt lại run rẩy hơn, hắn nhịn. Gặp sắc quên bạn, Lạc
Tử Thần không phải là người thứ nhất, cũng tuyệt đối không phải là người cuối
cùng.
Vốn nên
yên lặng hài hòa dùng bữa nhưng lại bị tiếng đao kiếm bên ngoài phá hư, ba
người khó khăn mới tránh được, rượu và thức ăn trên bàn lại không thể tránh
khỏi kết cục bị đạp đổ.
Chén
bát đều vỡ nát trên mặt đất, chiếc bàn trong nhã gian cũng bị đạp nát, thậm chí
còn liên lụy đến mấy bức tranh chữ trên tường.
Liễu
Nguyệt Sanh ung dung phất quạt mất cái, tránh cho bản thân bị lây dính vết bẩn
lên người.
Lạc Tử
Thần cũng giơ lên chiết phiến ngăn cản những vật lạ bay tới.
Ba
người trong phòng, nhàn nhã nhất lại chính là Cẩm Phượng Lan, nàng trầm tĩnh
được trượng phu bảo hộ bình an trong lòng, đạm mạc nhìn hai gã lữ khách giang
hồ khó mà hòa giải được.
Có
người thì có giang hồ, người giang hồ càng nhiều, đánh nhau ẩu đả là chuyện
không thể tránh khỏi, bọn họ chính là không may mà bị lôi vào thôi.
Võ lâm
đại hội vừa mới chấm dứt, rất nhiều người vẫn còn ở lại thành Hàng Châu, những
trường hợp như hôm nay đã không khơi dậy được kinh hoàng của dân chúng nữa.
"Hai
vị bằng hữu, ân oán của các ngươi hãy đổi nơi khác mà giải quyết đi? Như vậy
thực là ảnh hưởng đến tâm tình dùng cơm của người khác a". Liễu Nguyệt
Sanh lên tiếng tỏ vẻ mình vô cùng bất mãn.
Cẩm
Phượng Lan bình tĩnh nói: "Nếu như đã không để ý đến những lời giảng hòa,
vậy thì cũng có thể động thủ”.
Liễu
Nguyệt Sanh vỗ tay đồng ý, cho nên ngay sau đó hắn cũng liền động thủ, quạt
giấy vừa mở đã vô cùng thuận buồm xuôi gió, cuối cùng đã đem hai người kia đá
bay ra khỏi nhã gian, ngã thẳng xuống phía dưới lầu.
Nhìn về
phía ngoài cửa, nghe thấy dưới lầu truyền đến âm thanh binh binh, Liễu Nguyệt
Sanh dường như mang theo chút hoang mang, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve càm chính
mình, có chút suy nghĩ nghiền ngẫm nhìn về phía Cẩm Phượng Lan, "Vì sao
người ra tay là ta, mà lại không cần phải bàn bạc chứ?”
"Bởi
vì nàng là tẩu tử của ngươi" Lạc Tử Thần cho hắn đáp án.
Cẩm Phượng
Lan thế này mới chậm rãi nói: "Ta chỉ là muốn làm quân tử mà thôi”.
Liễu
Nguyệt Sanh mặt tối sầm.
Lạc Tử
Thần cười ha ha, vô cùng vui mừng nhìn biểu hiện kinh ngạc của bạn tốt.
"Lan nhi nói đúng, quân tử động khẩu, tiểu nhân động thủ".
"Nam
Cung cô nương -- "
Đột
nhiên dưới lầu một trận xôn xao, Lạc Tử Thần cùng Liễu Nguyệt Sanh liếc nhau,
sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Cẩm Phượng Lan.
Biểu
tình của nàng thực là bình tĩnh, giống như là không hề nghe thấy gì vậy.
"Lan
nhi, muốn ra đi xem không?” Lạc Tử Thần rất là săn sóc hỏi.
Cẩm
Phượng Lan liếc mắt nhìn hắn, nghĩ nghĩ, mới gật đầu, "Cũng tốt, dù sao
cũng phải đổi một bàn cơm khác”.
Nhìn
biểu tình có chút còn hơn không này của nàng, hai nam nhân không khỏi lại liếc
nhìn nhau, đột nhiên thực hiểu được câu lòng của nữ nhân như kim châm đáy biển.
Có thể
vừa xuất hiện liền khiến cho nơi đó náo động, hơn nữa làm cho nam nhân xôn xao
không thôi Nam Cung cô nương, trong chốn võ lâm, Hàng Châu thành chỉ có một vị
-- Nam Cung Linh.
Cho
nên, khi ba người vừa bước ra ngoài liền thấy một vị hồng y nữ tử xinh đẹp xuất
hiện.
Quần áo
đỏ tươi lại càng tôn lên vẻ đẹp mi thanh mục tú như vẽ, da thịt trắng nhu
tuyết.
Cẩm
Phượng Lan tùy ý dựa người vào trên lan can, mang theo vài phần lười biếng cùng
tùy ý, tiện tay thưởng thức dây kết túi hương bên hông, đôi con ngươi lẳng lặng
quan sát thân ảnh đỏ hồng phía dưới.
Lạc Tử
Thần theo đó dựa sát vào người nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ, "Suy nghĩ cái
gì?”
Nàng
thành thật trả lời, "Quân tử hay là tiểu nhân".
Lạc Tử
Thần cười, nhờ hai người đứng sát vào nhau mà che đi, bàn tay không thành thật
kia đang véo nhẹ lên hông nàng, "Nàng cao hứng là được rồi".
Cẩm
Phượng Lan mặt có chút nóng lên, bàn tay đang chống trên lan can thu lại, mí
mắt cụp xuống, sau đó bỗng dưng cười.