Phú Quý Nhàn Phu
Vân
Ngọc Thành tuấn nhan trắng bệch.
Cẩm
Phượng Lan mắt hạnh híp lại, nhẹ xoa xoa dây kết túi hương trong tay, ngăn
không được hai gò má ửng đỏ, thái độ thẹn thùng khẽ tiết lộ.
Lạc Tử
Thần nơi cổ họng có chút khô nóng. Có bằng hữu không kiêng kị gì như Nguyệt
Sanh như vậy thực là tốt.
"Mọi
chuyện đành làm phiền Nguyệt Sanh rồi, ta cùng với Lan nhi xin cáo từ
trước". Tạ ơn hay là muốn khoe một tiếng đây.
Liễu
Nguyệt Sanh chẳng hề để ý vẫy vẫy quạt trong tay, ngoài miệng không quên trêu
chọc, "Việc rất nhỏ, nhưng mà Tử Thần a, nên biết tiết chế một chút, đừng
để tẩu phu nhân mệt mới tốt".
Vân
Ngọc Thành trên mu bàn tay gân xanh ẩn hiện, trong lòng thực là ghen tỵ đến
đau.
Lạc Tử
Thần gọn gàng linh hoạt phân phó xa phu, "Hồi khách điếm".
Xa phu
lên tiếng, roi ngựa vung lên liền kéo cương quay đầu xe.
Trong
bóng đêm lạnh lẽo, tiếng vó ngựa trên đường đá xanh dần dần đi xa, đem giăng
đèn kết hoa, tiếng tân khách ồn ào xôn xao cùng Nam Cung sơn trang đều bỏ lại
phía sau.
Trong
toa xe yên tĩnh thoang thoảng hương bạc hà, Cẩm Phượng Lan an ổn tựa trong lòng
trượng phu, giống như đang ngủ.
Lạc Tử
Thần biết nàng không có ngủ, trong lòng khe khẽ thở dài, mở miệng nói:
"Muốn hay không đến Tây hồ bên cạnh đi dạo một chút?”
Nàng
không có mở mắt, chỉ 'ừ' một tiếng.
Biết
nàng có tâm sự, không muốn nói nhiều, hắn cũng không miễn cưỡng, lẳng lặng ôm
lấy nàng.
Ước
chừng khoảng nửa nén hương thời gian, xe ngựa chậm rãi ngừng lại.
Lạc Tử
Thần để cho xa phu tránh mặt đi, sau đó mới cúi đầu hỏi người nằm trong lòng,
"Hiện tại đi xuống hay không?”
Cẩm
Phượng Lan thoải mái vươn người ra, nhìn ra phía ngoài một chút, nói: "Đi
xuống đi một chút đi".
Lạc Tử
Thần nhảy xuống xe ngựa, lại đỡ lấy nàng xuống xe.
Hai vợ
chồng sánh vai bước chậm ven bờ Tây Hồ, tại đây khung cảnh ảm đạm, ánh sao rạng
rỡ ban đêm, cuối mùa thu gió lạnh vù vù thổi, có khác cũng chỉ là tư vị trong
lòng.
"Nàng
cảm thấy Nam Cung gia có ý định khác, có phải hay không?”
Cẩm
Phượng Lan cũng không bất ngờ khi hắn nhìn ra được ý nghĩ của mình. Người nam
nhân này hình như có thể biết được suy nghĩ của nàng, nàng từng bởi vì vậy mà
phẫn nộ, kháng cự, nhưng cuối cùng lại đắm chìm trong sự ôn nhu nhẹ nhàng săn
sóc của hắn.
Nắm
thật chặt áo choàng trên người, ánh mắt nàng dừng phía mặt hồ xa xa tối đen,
thanh âm thản nhiên nói: "Ta không phải là một người có tấm lòng khoan
dung độ lượng".
"Chúng
ta không cần làm thánh nhân".
Nàng
cũng không có kinh ngạc khi hắn nói vậy. Có đôi khi, hắn dung túng cho nàng
khiến cho ngay cả bản thân nàng cũng khó mà tin được.
"Năm
đó Nam Cung trang chủ luyện công tẩu hỏa nhập ma, sau khi được đại đệ tử của
thánh thủ thần y chẩn đoán, muốn đem nội lực cuồng loạn dữ dội trong cơ thể hắn
hóa giải, phải là một người có nội công thâm hậu hiểu được Thái Huyền Nội Kinh
mới có thể làm được. Ta tuy là truyền nhân của Thái Huyền môn, nhưng nội lực
của ta không đủ, nếu cậy mạnh ra tay, đối với mình mà nói là vô cùng nguy hiểm,
có khả năng sẽ tàn phế cả đời".
Lạc Tử
Thần nắm chặt bàn tay.
"Khi
đó đại đệ tử của thánh thủ thần y bởi vì lưu luyến si mê Nam Cung Linh, dưới sự
nhờ vả uyển chuyển của nàng ta đã che giấu chuyện này, cũng đáp ứng một khi gặp
phải chuyện không may hắn sẽ gánh vác hết mọi chuyện, dưới tình huống không hề
biết hậu quả như vậy, ta đã đáp ứng hỗ trợ, nhưng khi ta giúp Nam Cung trang
chủ dẫn dắt chân khí, cũng đã bắt đầu cạn kiệt sức lực, Nam Cung Linh từ sau
lưng cho ta một chưởng".
Lạc Tử
Thần trong mắt hiện lên sắc bén sát khí. Thì ra chân tướng năm đó là như vậy,
tàn khốc cùng ác độc như vậy.
"Việc
năm đó Nam Cung sơn trang cũng chịu trách nhiệm với ta, Nam Cung Linh càng có
thể nói là tội không thể thứ. Bọn họ tuy rằng làm ra vẻ trục xuất Nam Cung
Linh, nhưng dù sao máu mủ tình thâm, nếu không cũng sẽ không gửi thiệp mời với
ý định hòa giải".
Lạc Tử
Thần hừ lạnh một tiếng, không hề che dấu khinh bỉ trong giọng, những kẻ đó thực
là đáng đánh.
Cẩm
Phượng Lan lơ đễnh cười cười, "Bọn họ cho dù có muốn đánh, cũng phải có ta
phối hợp mới được".
"Đúng
nha, đáng tiếc nương tử không để cho bọn họ vừa lòng đẹp ý".
"Cũng
không phải" nàng ngửa đầu thở dài, "Kỳ thật ta cũng không muốn giữ ân
oán cả đời, nhưng vẫn còn không muốn ủy khuất chính mình, cho nên cuối cùng ta
chưa tiến vào".
Lạc Tử
Thần hiểu rõ nói: "Thừa dịp khi võ lâm nhân sĩ tề tụ đầy đủ, ép nàng vào
con đường không thể không hòa giải, bọn họ thật đúng là có thể dùng bất cứ thủ
đoạn tồi tệ nào".
"Đúng
vậy, trước mặt một số chưởng môn danh tiếng, nếu ta không đáp ứng có thể trở về
sao".
"Hừ.
Nghĩ đến thực là đắc ý".
Cẩm
Phượng Lan đi về phía bên hồ vài bức, cả thân mình ngồi xổm xuống, vươn tay quơ
vài cái, cảm giác mát lạnh thâm nhập da thịt, khiến cho nàng nhớ lại những năm
ở phía bắc trường thành toàn tuyết.
Mí mắt
cụp xuống, nàng lẳng lặng nắm chặt bàn tay. Dựa vào cái gì mà muốn nàng cười
một cái để hóa giải ân oán, khi nàng còn đấu tranh trong sinh tử, giãy dụa
trong sự dày vò đau xót, thì có ai chia sẻ một phần với nàng?
"Hồ
nước lạnh, thân mình nàng còn không tốt, đừng tùy hứng". Một bàn tay ấm áp
to lớn kéo lấy tay nàng, dùng khăn nhẹ nhàng lau đi nước còn dính trên tay
nàng, thanh âm mang theo nhàn nhạt trách cứ.
Nhìn
khuôn mặt tuấn tú này, nam tử ôn nhuận như ngọc đang cúi đầu thay nàng lau tay,
bộ dáng khiển trách ôn nhu, Cẩm Phượng Lan khóe môi cong lên, trong lòng ấm áp
đến rối tinh rối mù.
Lau khô
nước trên tay nàng Lạc Tử Thần vừa ngẩng đầu liền thấy đôi con ngươi trong suốt
sáng ngời của nàng đang nhìn về phía mình, vẻ mặt ôn nhu, trên mặt mang cười,
tâm đột nhiên tràn đầy.
"Lạc
Tử Thần". Nàng thấp giọng khẽ gọi.
"Hửm?”
Nàng
nhào vào trong lòng hắn, ôm lấy thắt lưng của hắn, "Gả cho chàng thật
tốt".
Lạc Tử
Thần khóe miệng cong lên, ôm chặt nàng, cằm để ở trên đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói:
"Lấy được nàng là ta có phúc ba đời".
Hai
người trong chiều gió lạnh lẳng lặng ôm nhau, trong lòng lại ấm như xuân dương.
Chân
trời ráng ngũ sắc màu hồng, ánh trời chiều đỏ tà chiếu lên mặt hồ, làn nước
nhuộm màu nắng, bao quanh một bức họa thiên nhiên hấp dẫn lòng người.
Cẩm
Phượng Lan không khỏi cảm thán, nắng chiều trời đất quả nhiên danh bất hư
truyền.
Lạc Tử
Thần một lần nữa đem tiểu ấm lô nhét vào trong bàn tay lạnh lẽo của nàng, ngắm
cũng đã nửa ngày, nên trở về thôi.
"Rất
đẹp a".
"Nếu
như nàng thích, ta sai người mua một biệt viện ở gần đây, muốn nhìn thì cứ tới
đây ở một thời gian là được".
"Tài
đại khí thô". Cẩm Phượng Lan bĩu môi.
Lạc Tử
Thần tuyệt không để ý đến việc đang ở trước mặt công chúng, vươn cánh tay ôm
lấy thắt lưng của nàng, cúi đầu thổi khí bên tai nàng "Như vậy mới có thể
sủng nàng để nàng không thể rời khỏi ta".
"Xì",
Lạc Tử Thần hướng về phía đó không xa chỉ chỉ, còn thành thật nói: "Nơi đó
như thế nào?”
Nàng
quay đầu nhìn hắn một cái, một chưởng bắt lấy tay hắn, nói: "Không cần
phải vậy, chàng đừng phí hoài tâm tư".
"Không
phải nàng thích nơi này sao?”
"Ta
thích cái gì hơn nữa, chẳng lẽ ngươi có thể làm ra cho ta hay sao?" Nàng
tức giận trừng hắn liếc mắt một cái.
Hắn mỉm
cười, "Nếu có khả năng, tất nhiên là như thế".
Hắn nói
thực nhẹ nhàng, nhưng nàng nghe xong lại xúc động, yên lặng nhìn chằm chằm hắn
một lúc lâu, sau đó cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu, "Chỉ cần
chàng luôn luôn ở bên cạnh ta là tốt rồi".
Lạc Tử
Thần cười nhìn nàng, thật sự nghiêm túc thận trọng gật đầu.
Cẩm
Phượng Lan thản nhiên cười, nắm lấy bàn tay của hắn, chỉ chỉ phía trước, nói:
"Có chút khát, chúng ta uống chén trà đi".
Lạc Tử
Thần nắm lại bàn tay của nàng, ý cười ngập trong mắt.
Nàng
từng bừa bãi linh động, cũng đang dần dần thức tỉnh, khiến cho hắn cao hứng đó
là, những thay đổi này toàn bộ là vì hắn.
Đó là
một quán trà nhỏ vô cùng đơn sơ, lẻ loi trơ trọi, cách hồ không hề xa.
Chủ
hàng là một ông lão trên năm mươi, một thân quần áo vải thô những đốt ngón tay thô
ráp nhưng để ý thì thấy vô cùng sạch sẽ.
Bưng
lên hai bát trà thô sơ, nhưng nước trà trong suốt, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Lạc Tử
Thần hít lấy hương trà thật sâu, nhấp một ngụm trà, chợt mỉm cười, "Hắn là
một người yêu trà".
Cẩm
Phượng Lan cũng cười cười nhìn về phía mặt sông tươi đẹp, mở một gian bán trà
nho nhỏ, pha trà đãi khách, cảm giác này có thể là một loại lạc thú? Vừa nói
xong, hai người nhìn nhau cười.
Cho dù
là một người bình thường thì cũng có bí mật của mình, huống chi đây cũng không
phải chỉ là một ông chủ quán trà bình thường đâu?
Chậm
rãi uống xong hai chén trà, bọn họ để lại hai văn tiền sau đó cùng nhau rời đi.
Từ xa
xa đã thấy những tiếng ồn ào náo động nơi phố xá mọi người tụ tập lại, hoàng
hôn buông xuống các quán hàng rong đã lục tục thu dọn quán xá chuẩn bị về nhà,
chỉ có một ít cửa hàng ở hai bên ngã tư đường vẫn còn mở cửa đón khách.
Đến khi
đèn lồng rực rỡ được treo lên, cũng chỉ còn tửu quán hay thanh lâu mới vẫn ồn
ào náo nhiệt như ban ngày.
Cẩm
Phượng Lan nhấc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, hờ hững nhìn những người đang đi
vội vàng trên đường.
Đột
nhiên một màu xanh lướt qua tầm mắt của nàng, tay nàng không tự giác vén rèm
hết lên, trong đôi mắt luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng đột nhiên nổi lên
sóng to.
Lạc Tử
Thần nhìn them tầm mắt của nàng, liền thấy một kẻ lưng mang theo hòm thuốc, một
lang trung giang hồ trong tay mang theo một chiếc vòng nhạc.
Tuổi
rất trẻ, ước chừng hai mươi tư, ngũ quan góc cạnh mặt mày mang theo một chút
tang thương cùng đau xót, không biết là vì người khác hay là vì tự bản thân
hắn.
"Dừng
xe".
Cẩm
Phượng Lan kinh ngạc quay đầu.
Lạc Tử
Thần mỉm cười, "Nếu như là người quen sao không gặp mặt một chút".
Cẩm
Phượng Lan thở dài, lắc đầu, "Có đôi khi thấy người chi bằng không thấy".
Lạc Tử
Thần trong lòng như bị đổ một hũ dấm chua đổ vào trong lòng khiến hắn muốn nhe
răng, nhịn không được bướng bỉnh nói: "Vậy giới thiệu chúng ta với nhau
một chút được không nào?”
Cẩm
Phượng Lan rũ mắt xuống, khẽ cười một tiếng, nắm tay hắn nói: "Vậy được
rồi, chúng ta đi gặp hắn".
Hai
người xuống xe đi về phía nam tử áo xanh mua bánh nướng kia.
Cẩm
Phượng Lan đứng lại trước mặt hắn, cười nhẹ, "Tống đại ca, đã lâu không
gặp".
Lời
nàng vừa ra khỏi miệng Lạc Tử Thần liền nắm chặt lấy bàn tay. Xưng hô thật là
vô cùng thân thiết a...
Tống
Lan vừa ngẩng đầu liền giật mình, sau đó giương ra một nụ cười chua xót, đem
gói giấy dầu bọc bánh nướng bỏ vào trong túi nói: "Xem ra ngươi vẫn rất
tốt, vậy thì ta an tâm".
Cẩm
Phượng Lan quay đầu lại nhìn trượng phu rồi mỉm cười, "Đây là trượng phu
ta - Lạc Tử Thần" sau đó lại quay đầu lại phía Tống Lan, "Đây là Tống
Lan Tống đại ca".
Tống
Lan cúi đầu chào, thản nhiên nói: "Bị thánh thủ thần y trục xuất khỏi sư
môn Không Tiếu đệ tử".
Lạc Tử
Thần ngạc nhiên, ánh mắt đảo qua giữa hai người vài cái. Hắn ta biết Lan nhi sẽ
không giới thiệu rõ ràng về mình, cho nên mới tự mình giới thiệu hay sao?
Hắn hẳn
là biết được nếu Lan nhi đã cho Tử Thần biết chuyện năm đó, sau khi biết thân
phận của hắn sẽ không khách khí đối với hắn mới đúng, nhưng khi Lan nhi giúp
hắn giấu diếm hắn lại cố tình nói ra.
Người
này thật ra là một người có trách nhiệm...
Cẩm
Phượng Lan thở dài, "Tống đại ca mọi chuyện cũng đã qua rồi".
Tống
Lan lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn nàng, "Không, một ngày còn chưa chữa
khỏi cho ngươi được thì chuyện cũng chưa qua".
Nàng
lắc đầu, "Cho tới bây giờ ta cũng không oán giận huynh, huynh vì sao còn
không chịu buông tha chính mình chứ?”
"Ngươi
có thể tha thứ cho ta nhưng ta không thể tha thứ cho chính mình, năm đó ta biết
rõ nếu ngươi giúp Nam Cung lão trang chủ đảo lại nội lực sẽ nguy hiểm đến thân
mình, nhưng chỉ vì ham muốn cá nhân mà ta đã giấu diếm".
"Vì
tình phạm sai lầm, huynh cũng không phải người đầu tiên, ta tin rằng cũng không
phải là một người cuối cùng, cần gì chứ?” Đối với hắn nàng đã tận lực khuyên
bảo.
Giờ
khắc này Lạc Tử Thần đột nhiên hiểu được những lời mà thê tử đã nói trên xe --
có vài người không bằng không gặp thì hơn, nàng gặp hắn, hắn chỉ có áy náy mà
nàng cũng không biết làm sao.
Quả
thật là chi bằng không gặp!
Tống
Lan cười cười vươn tay về phía nàng.
Cẩm
Phượng Lan cười nhưng vẫn đem bàn tay phải đưa tới
Tống
Lan nhẹ đặt tay lên mạch tượng của nàng, ngưng thần bắt mạch, sau một lúc lâu
vuốt vuốt cằm mình, "Đã có khởi sắc hơn, còn phải tiếp tục điều
dưỡng".
Cẩm
Phượng Lan thu tay lại, nói: "Ta biết".
Tống
Lan từ trong hòm thuốc lấy ra một cái bình sứ, đưa về phía nàng, "Đây là
thuốc ta mới chế, một ngày ăn ba viên dùng trà để uống, có thể bồi bổ cơ thể,
đối với thương thế của ngươi vô cùng hữu ích".
Cẩm
Phượng Lan trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, "Huynh cố ý đến Hàng Châu
là vì ta?”
Tống
Lan thần sắc vẫn như cũ, không thấy chút kinh ngạc, "Vốn muốn tới Dương
Châu gặp ngươi, lại biết ngươi đến Hàng Châu nên ta lại tới đây".
Cẩm
Phượng Lan mân mím môi, trong nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lạc Tử
Thần hợp thời mở miệng nói: "Nếu như đã gặp lúc này, không bằng chúng ta
làm chủ mời Tống huynh uống một ly được không?”
Tống
Lan do dự một chút, đang nghĩ muốn cực tuyệt.
Lạc Tử
Thần nói: "Tống huynh trăm ngàn đừng cự tuyệt, tiểu đệ thành tâm mời mà,
nếu như vẫn cự tuyệt, ngày sau ta sao dám hướng Tống huynh dám mời nữa".
Tống
Lan đành phải gật đầu, phiền toái.
Ba
người một lần nữa lên xe ngựa, Lạc Tử Thần phân phó xa phu đi đến Yến Hồi lâu
trên đường.
Rất
nhanh, xe ngựa liền dừng lại trước Yến Hồi lâu.
Từ khi
lên xe ba người vẫn thực im lặng không nói một lời nào sau đó ba người im lặng
xuống xe, rồi đi vào.
Nhân
sinh nơi nào không phân phùng!
Vừa vào
cửa, Cẩm Phượng Lan trong đầu liền hiện ra lời này, trực giác nhìn về phía Tống
Lan.
Dung
nhan tuyệt thế khuynh thành bất ngờ xâm nhập vào trong mắt, cả người Tống Lan
chấn động, sau đó cả người căng cứng, trong đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng
bắt đầu nổi lên tầng tầng gợn sóng.
"Tống
đại ca!" Nam Cung Linh kinh hỉ vô cùng khi thấy hắn, đang muốn tiến lên,
lại nhìn thấy người bên cạnh hắn cả người liền cứng đờ.
Tống
Lan thu lại ánh mắt kinh ngạc, hờ hững nói: "Nam Cung cô nương".
Hai vợ
chồng Cẩm Phượng Lan liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên tia nhìn khó hiểu.
Nàng
nghĩ rằng năm đó hắn có thể vì nàng mà vứt bỏ y đức, vậy tình kia xác định là
khắc cốt ghi tâm, nhưng vừa rồi trong mắt hắn chỉ có nồng đậm chán ghét -- đối với
chính nàng.
Lạc Tử
Thần tưởng là Tống Lan ít nhất cũng sẽ có một tia vui sướng, nhưng hắn cũng chỉ
cảm nhận được sự lạnh lùng và xa cách từ hắn ta.
"Tống
đại ca, vì sao huynh đối với ta lãnh đạm như vậy?” Nam Cung Linh có chút bi
thương. Vị Tống đại ca đã từng nâng niu che chở nàng trong lòng bàn tay không
phải là vậy, hắn vì nàng cho dù là đi tìm chết cũng sẽ không nhíu mày.
Tống
Lan lạnh như băng vô tình nói: "Nếu như ngươi đối với chuyện năm đó có một
tia áy náy, ta còn một chút không hối hận khi yêu ngươi, nhưng mà ngươi, ngươi
ích kỷ vẫn không nhận ra cái sai của mình, ta còn có thể nói gì nữa đây".
Nam
Cung Linh bi thương lui về phía sau từng bước, khó có thể tin nhìn hắn,
"Tống đại ca --