Phú Quý Nhàn Phu
Tia
nắng ban mai rơi xuống vườn hoa trong viện, nha hoàn đứng ở hành lang cúi đầu
nghiêm trang, trên tay bưng vật dụng rửa mặt một chút cũng không an ổn, thỉnh
thoảng ánh mắt lại liếc về phía cửa phòng đang đóng chặt trong mắt lại toát ra
tia nhìn lo lắng.
Bên
trong phòng ngủ, phía trên chiếc giường ngà, Lạc Tử Thần chính là đang ra sức ở
trên người thê tử vất vả cần cù cày cấy, một trận va chạm nhau kịch liệt, lại
một lần đem mầm mống nóng bỏng phun vào bên trong cơ thể nàng, thở phì phò nằm
ở trên thân thể của nàng.
Cẩm
Phượng Lan hơi thở cũng có chút không ổn, đôi mắt nửa mở nửa khép, tinh thần
mệt mỏi, thầm nghĩ chui vào trong chăn mà ngủ một giấc thật ngon.
Lạc Tử
Thần vuốt tóc mai ẩm ướt bên tai nàng sang một bên, nói: "Đứng lên đi, đi
thỉnh an Tổ mẫu".
"Hỗn
đản". Đó dường như là ngữ khí căm thù đến tận xương tủy.
Hắn
cười càng thêm thoải mái, ám muội nói nhỏ, "Chẳng lẽ ta hầu hạ nương tử
không thoải mái sao?"
Cẩm
Phượng Lan trợn mắt nhìn."Thoải mái cũng không thể cả đêm không ngủ đi?
Hơn nữa biết rõ hôm sau sẽ phải đi thỉnh an trưởng bối, quả thực là hỗn trướng
tăng lên ba cấp".
"Như
vậy mới giống là chúng ta ân ái a". Trong nháy mắt hắn cũng liền thực
không đứng đắn.
"..."
Người này da mặt dầy, chỉ sợ ngay cả tường thành cũng kém, chỉ có gương mặt
quân tử là lừa gạt người đời.
Lạc Tử
Thần cuối cùng lại cọ xát, lúc này mới giương giọng nói: "Người tới".
Thanh
âm vừa truyền ra, người bên ngoài liền nhẹ nhàng thở phào. Cuối cùng cũng đã
tỉnh dậy.
Nhưng
mà, khi các nàng vừa bước vào trong phòng, lập tức bị hơi thở hoan ái nồng đậm
trong phòng khiến cho xấu hổ đỏ mặt. Thiếu gia... Thiếu gia buổi tối rốt cuộc
có ngủ hay không a?
Cẩm
Phượng Lan trầm mặc để cho bọn nha hoàn giúp nàng rửa mặt chải đầu, chỉ là cụp
mắt che đi những suy nghĩ lưu chuyển trong đó. Rốt cuộc là hắn bất an cái gì?
Không
chút nào tiết chế mà triền miên, giống như vội vàng muốn nắm bắt cái gì đấy,
điều này chứng minh cái gì, là nàng làm cho hắn bất an sao?
Sau đó
trong lòng không khỏi cười khổ. Nàng đâu phải không nghĩ, những kỷ niệm ngày
xưa khi hắn xuất hiện trong cuộc đời nàng, vì sao hắn lại cố chấp tìm kiếm nàng
như vậy.
Ngực
đột nhiên đau đớn, Cẩm Phượng Lan đưa tay đè lên, hốc mắt khó nhịn chua xót một
chút, nàng âm thầm hít vào một hơi, đem sự bi thương bất ngờ xuất hiện này loại
khỏi lòng.
Từ đầu
đến cuối trên mặt nàng cũng không hề để lộ ra một chút biểu tình nào, nàng chịu
đựng cũng đã thành thói quen, đau đớn sẽ trở nên không quan trọng nếu mình bỏ
qua nó.
Nhìn
thê tử hoàn toàn thay đổi thành bộ dạng hoàn toàn mới, trong mắt Lạc Tử Thần
hoàn toàn là vui mừng, tiến đến kéo nhẹ tay nàng, nhẹ giọng nói: "Đi thôi,
chúng ta đi thỉnh an Tổ mẫu".
Cẩm
Phượng Lan thuận theo đứng dậy với hắn, đi theo hắn qua các hành lang gấp khúc,
cuối cùng tiến đến một chiếc sân sum suê hoa cỏ, liền thấy vẻ mặt Lạc lão phu
nhân đã đông lạnh.
"Tôn
nhi cùng tôn tức vội tới thỉnh an Tổ mẫu".
"Ta
thì không dám, ngày đầu tiên đến thỉnh an lại trễ như vậy, về sau cũng không
cần phải đến nữa".
Lạc Tử
Thần lúc này mới có chút hối hận vì mình quá tham luyến hương vị của thê tử,
hại nàng bị Tổ mẫu ghét bỏ.
"Là
lỗi của tôn tức, ngày mai nhất định sẽ đến sớm một chút để thỉnh an".
Thanh
âm nhận sai kính cẩn của nàng truyền vào trong tai, Lạc Tử Thần khó nén kinh
ngạc đưa mắt nhìn, hắn còn nghĩ rằng nàng cũng sẽ như ngày hôm qua chứ.
Lạc lão
phu nhân thở dài, khoát tay nói: "Ta biết hai người là thời gian tân hôn
ân ái, nhưng cũng không thể vì vậy mà quên đi cấp bậc lễ nghĩa, đều đứng lên
đi".
Lạc Tử
Thần bị Tổ mẫu nói như vậy khiến cho da mặt có chút khô nóng. Đây không phải là
đang chỉ trích hắn tham luyến khuê phòng chi nhạc* hay sao, hắn biết một khi
quay lại phủ là sẽ bị quản thúc, nhưng mà Tổ mẫu lại liên tục thúc giục, hắn
cũng không thể không quay về.
*Khuê phòng chi nhạc:
chuyện giường chiếu =))
Quả
nhiên, ngày hôm sau vừa mới quay về, mọi quy củ cũng đã liền đổ xuống đầu.
"Tôn
nhi xin tuân theo lời dạy bảo của Tổ mẫu".
Lạc lão
phu nhân thấy hắn kính cẩn, sắc mặt liền dịu đi không ít, "Nếu như đã trở
lại, cũng đừng suốt ngày ở trong phòng như vậy, việc bên ngoài nên đi xử lí thì
đi xử lí đi, nương tử cháu đã có Tổ mẫu cùng người dưới chăm sóc, sẽ không để
cho nàng phải chịu oan ức”.
Lạc Tử
Thần khẽ mím môi, cúi đầu nói: “Dạ". Tổ mẫu làm vậy là để cho hắn không có
cơ hội thân cận với Lan nhi ban ngày đây mà.
"Bắt
đầu từ đêm nay, cháu bắt đầu để cho nha hoàn ở trong phòng trực đêm đi".
Ngay sau đó Lạc lão phu nhân liền dặn dò thêm một câu.
"Tổ
mẫu ——" Lạc Tử Thần ngẩng đầu nhìn qua, "Tôn nhi không quen trong
phòng có người trực đêm". Tổ mẫu rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn
hắn diễn đông cung* sống động cho hạ nhân xem hay sao? Cho dù hắn không ngại,
nhưng khằng định Lan nhi cũng sẽ đá bay hắn xuống giường.
*Đông cung: chuyện mà ai
cung biết là gì đó ^^!
"Lời
nói của Tổ mẫu cháu cũng không nghe?”
"Tổ
mẫu luôn luôn biết tôn nhi không có thói quen này mà".
Lạc lão
phu nhân đưa mắt nhìn về phía Cẩm Phượng Lan đang cụp mắt đứng một bên, lại
nhìn về phía tôn tử, lời nói có chút thấm thía, "Ngươi cũng không để cho
nàng chút mặt mũi nào hay sao?"
"Tôn
nhi biết, về sau cũng sẽ không như vậy nữa".
"Quên
đi, tóm lại ngươi có chừng mực là được". Lạc lão phu nhân cũng có chút bất
đắc dĩ, tôn tử tỏ ra một bộ quyết giữ ý mình, tôn tức cũng là một bộ dáng mắt
điếc tai ngơ.
"Tổ
mẫu, truyền lệnh cho bọn họ đi, tôn nhi thực là đói bụng a". Lạc Tử Thần
mang theo vài phần làm nũng nói, nghĩ muốn dời đi cảm xúc của Tổ mẫu.
Lạc lão
phu nhân thấy hắn như thế, liền nhịn không được nở nụ cười, "Cũng không
thể để cho cháu dâu của người đói bụng được a".
"Được,
truyền lệnh, cũng không thể để cho cháu ngoan của ta đói bụng được".
"Được
được, cũng không thể để đói bụng được, truyền lệnh xuống mọi người động tác mau
một chút". Lạc lão phu nhân không dấu vết liếc mắt nhìn cháu trai một cái.
Lạc Tử
Thần hì hì cười, mang theo vài phần xấu hổ.
Nếu như
thực sự để cho Tổ mẫu lập quy củ cho thê tử, vạn nhất lại dọa cho con dâu mà
hắn khó khăn lắm mới mang về được dọa cho chạy mất thì sao? Cho nên, bất luận
là như thế nào, những quy củ này không thể lập ra.
Cẩm
Phượng Lan nâng mắt quét nhìn hắn một cái, khóe miệng không tự giác cong lên.
Hắn tỏ vẻ như vậy thực là khéo léo, nhưng thật ra rất mất tâm tư.
Lạc Tử
Thần cười liếc nhìn nàng.
Tầm mắt
hai người chạm nhau, một cái đắc ý, một cái khẽ giận.
Lạc lão
phu nhân nhìn mọi việc trong mắt, cười gật gật đầu.
~~~~
"Thiếu
gia, thiếu gia..."
Từ
ngoài phòng vang lên một tiếng kêu thất thanh cùng vội vàng, một cái gã sai vặt
chạy một đường từ ngoài vào.
Lạc Tử
Thần buông cây bút trong tay xuống, mày kiếm khẽ nhíu, hỏi: "Trong nhà xảy
ra chuyện gì?”
Đứng
trong sân là một gã sai vặt, đã được hắn đặc biệt phân phó trong nhà có chuyện
gì thì đến báo cho hắn biết.
"Thiếu
gia..." Gã sai vặt vội vàng dừng bước chân, thở hổn hển, "Biểu tiểu
thư... Biểu tiểu thư đến đây..."
Lạc Tử
Thần biến sắc, thanh âm nhịn không được cao thêm vài độ: “Nàng lại tới nữa?”
Quả thực âm hồn bất tán.
"Dạ,
cho nên tiểu nhân nhanh chóng đến đây mật báo".
"Thiếu
phu nhân đâu?"
"Đang
ở trong phủ nói chuyện cùng với lão phu nhân và Biểu tiểu thư".
Trên
mặt Lạc Tử Thần lộ ra vài phần lo lắng, một bên đi nhanh ra ngoài một bên buồn
bực nói: “Tổ mẫu hồ đồ rồi sao, sao lại có thể để cho Lan nhi tiếp nàng
ta..." Vạn nhất chọc giận thê tử, lại cho hắn một cái đi không giã từ, thì
thực là phiền a.
Nói lùi
một bước, nhưng nếu nàng đi không giã từ, buổi tối không thể cho hắn ở trên
giường cũng khiến cho hắn phát điên, thói quen ôm ôn hương nhuyễn ngọc thân thiết
triền miên ban đêm, nếu để cho hắn gối đầu một mình mà ngủ thì vô nhân đạo biết
bao.
Hơn nữa
mấy ngày hôm trước xuất hiện một nha hoàn bưng trà nước bên người hắn tùy lúc
tùy nơi lại làm ra một số cử chỉ câu dẫn đối với hắn, vì vậy mà mấy ngày nay Lan
nhi đã không cho hắn lại gần, trời biết hắn thật sự là oan uổng nha, rõ ràng
hắn đã tự bảo vệ mình rất tốt, đến ngay cả một ngón tay cũng chưa bị nhúng
chàm, vậy mà thê tử đã tức giận thành như vậy, nếu như biểu muội này lại đổ
thêm dầu vào lửa, không phải hắn cũng sẽ bị cấm dục sao.
Cho
nên, hắn tuyệt đối không thể để cho mọi chuyện chuyển biến xấu hơn được.
Nghĩ
đến đây, bước chân của Lạc Tử Thần cũng nhanh hơn, cuối cùng biến thành chạy
đi.
Nhìn
hắn vội vàng giống như là muốn đi đầu thai vậy, tiểu nhị trong cửa hàng thấy
vậy, không khỏi suy đoán có phải trong phủ đã xảy ra chuyện gì hay không.
Khi Lạc
Tử Thần quay lại Lạc phủ vừa tiến vào hoa viên, chỉ thấy biểu muội đang ở bên
người Tổ mẫu nói chuyện nhưng lại không tìm thấy thân ảnh của thê tử ở đâu,
trong lòng chợt lạnh như băng.
"Thiếu
gia".
Lạc Tử
Thần lo lắng không thôi hướng về phía nha hoàn đang chào hỏi hung ác nói,
"Thiếu phu nhân đâu?"
Tiểu
nha hoàn bị hắn dọa cho sợ đến mức suýt chút nữa khóc lên, "Ở phòng khách
——" lời nói còn chưa dứt, đã không thấy thân ảnh của thiếu gia nhà mình
đâu nữa.
Lạc Tử
Thần giống như một trận gió lướt vào trong phòng khách, vừa liếc mắt một cái
liền nhìn thấy thê tử nửa người dựa trên nhuyễn tháp đặt cạnh cửa sổ, dường như
đang đi vào mộng đẹp.
Như vậy
mới cảm thấy trong lòng bớt lo lắng một chút, hắn nhẹ nhàng bước về phía nàng.
Ngoài
cửa sổ ánh mặt trời ấm áp, nhưng thời tiết mùa thu vẫn khiến cho thời tiết có
chút mát lạnh, thấy nàng cái gì cũng không để ý mà an ổn ngủ, trong lòng sinh
ra ảo não.
Khi hắn
chỉ còn cách nàng vài bước, Cẩm Phượng Lan mở mắt.
Bốn mắt
nhìn nhau, hắn không khỏi câu môi cười khẽ, "Không ngủ a".
Nàng
lấy tay chống lấy đầu, nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, "Sao lại quay về lúc
này?"
"Nhớ
nương tử nàng a”. Lạc Tử Thần mang theo khuôn mặt tươi cười nói, ai kia cũng
không nhìn xem, không e dè nơi này là phòng khách, mà liền ôm lấy nàng rồi nằm
lên nhuyễn tháp, "Cho nên mới quay về sớm gặp nàng”.
Cẩm
Phượng Lan cũng không thấy có gì là không ổn, mặc cho hắn ôm lấy, ánh mắt khẽ
nhắm hờ lại, "Tinh thần ta không tốt lắm, đừng làm phiền ta”.
"Nếu
thân mình không tốt thì nàng nằm ngủ thêm một chút đi ".
"Vô
phương, không ngủ được, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần".
"Đi
lấy chăn lại đây cho thiếu phu nhân". Lạc Tử Thần nâng người dậy, hướng về
phía nha hoàn đứng canh ngoài cửa nói.
Nha
hoàn kia lĩnh mệnh vội vàng đi làm.
"Cảm
thấy chỗ nào không thoải mái?" Hắn cẩn thận đánh giá khuôn mặt của nàng.
Mấy ngày nay nàng luôn tránh hắn, hôm nay dưới ánh mặt trời, lại nhìn gần trong
gang tấc như vậy, liền có thể nhìn ra thần sắc nàng có chút mệt mỏi.
"Không
có việc gì".
Nàng
càng nói nhẹ nhàng bâng quơ, Lạc Tử Thần lại càng bất an, nắm lấy một bàn tay
của nàng, độ ấm hơi cao, mày không khỏi khẽ nhíu lại, lại đưa tay hướng về phía
cái trán của nàng, lạnh lẽo như băng.
Cẩm
Phượng Lan bất đắc dĩ ngồi dậy, không muốn để cho hắn nhận ra nàng có chút
không khỏe, nhưng cũng không ngờ rằng, lại để cho hắn bắt lấy tay kia.
Trong
phút chốc thần sắc hai người đều có chút biến hóa.
Lạc Tử
Thần sắc mặt lãnh trầm, nắm chặt lấy bàn tay kia của nàng, hai bàn tay, lạnh
lẽo cùng nóng rực, nóng như hỏa lò, lạnh như sắp nứt ra. Đây là hai luồng khí
cùng tồn tại trong cơ thể nàng, không hề hòa hợp với nhau, cũng có thể tưởng
tượng ra những giày vò mà nàng phải chịu đựng.
Khó
trách...Hắn đột nhiên hiểu được nguyên nhân thật sự mấy ngày nay mà nàng lảng
tránh hắn, lòng đau như bị kim châm, bàn tay nắm lấy tay nàng không khỏi dùng
thêm sức, "Lan nhi, vì sao nàng lại giấu diếm ta như vậy?"
Cẩm
Phượng Lan có chút xấu hổ, cố gắng rút bàn tay mình về, cười cười, ý đồ giảm
bớt bầu không khí căng thẳng này, "Thật sự không có việc gì, chịu đựng một
chút là qua thôi".
"A,
biểu tẩu, bây giờ đang là ban ngày ban mặt, ngươi sao lại không biết kiêng dè
một chút a?" một tiếng nói mềm mại đáng yêu mang theo vài phần chanh chua
vang lên.
Lạc Tử
Thần quay đầu lại nhìn chỉ thấy biểu tình của Tổ mẫu không được tốt cho lắm,
trong lòng hơi trầm xuống, vội vàng từ trên nhuyễn tháp đứng dậy, "Tổ mẫu,
Lan nhi có chút không thoải mái, con chỉ là lo lắng”.
"Hừ."
Lạc lão phu nhân trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, gương mặt lạnh lùng nghiêm
nghị đi tới.
Cẩm
Phượng Lan cũng từ trên nhuyễn tháp đứng lên, đi qua đó những cũng không có
vươn tay đỡ lấy Lạc lão phu nhân, chỉ là im lặng đứng ở một bên.
Lạc lão
phu nhân nhìn nhìn nàng, lại nhìn cháu gái đang cười duyên dáng đỡ lấy tay
mình, trong mắt nổi lên tầng tức giận, đến nhuyễn tháp ngồi xuống, lạnh như
băng nói: "Nếu như đã không thoải mái cũng không cần phải miễn cưỡng ở
trong này làm gì".
"Dạ,
tôn tức cáo lui." Cẩm Phượng Lan hơi hơi hạ thấp người, lui ra ngoài.
Lạc Tử
Thần đau lòng liếc nhìn nàng một cái.Lúc này thân thể nàng hẳn là vô cùng không
được thoải mái, biết rõ là nếu không giải thích sẽ khiến cho Tổ mẫu bất mãn với
nàng, nhưng lại vẫn quật cường như cũ không nói một chữ.
"Tổ
mẫu, Lan nhi thật sự —— "
Lạc lão
phu nhân vung tay lên, có chút không kiên nhẫn nói: "Được rồi, ta cũng đã
để cho nàng lui xuống, ngươi còn có cái gì không hài lòng?"
Lạc Tử
Thần hơi nhếch môi, nhìn theo thê tử trầm mặc nhẹ nhàng rời khỏi phòng khách.
"Biểu
ca". Giang Thanh Loan thanh âm so với vừa rồi mềm mại hơn gấp trăm lần.
Lạc Tử
Thần mặt không chút thay đổi liếc nhìn nàng ta một cái, thanh âm cứng nhắc nói:
"Biểu muội".
Lạc lão
phu nhân nhìn cháu gái ngoại xinh đẹp như hoa, lại nhìn cháu ruột tuấn tú lịch
sự, nhịn không được lộ ra tươi cười vừa lòng, "Tử Thần, Thanh Loan đến
đây, cháu mấy ngày nay tiếp nàng đi".
"Tổ
mẫu, Lan nhi thân mình không được thoải mái, cháu quay về phòng xem nàng thế
nào". Lạc Tử Thần lạnh giọng đánh gãy ý nghĩ của Tổ mẫu, gót chân xoay
tròn liền rời đi.
"Bà
ngoại..." Giang Thanh Loan nước mắt giống như những hạt trân châu bị rơi
xuống, nhẹ nắm lấy ống tay áo của Lạc lão phu nhân khóc nức nở.
Lạc lão
phu nhân tức giận vỗ xuống tay vịn, hướng về phía bóng dáng nghênh ngang rời đi
của cháu trai hơi hơi nheo mắt lại.
Lúc này
Lạc Tử Thần đã sớm bất chấp mọi chuyện khác, chỉ cần vừa nghĩ đến hiện tại thê
tử phải chịu đựng giày vò, hắn liền đau lòng muốn chết.
Hắn một
đường đuổi theo, rõ ràng thời gian hai người rời đi không có kém nhau bao
nhiêu, vậy mà lại không đuổi kịp được nàng, có thể thấy rằng nàng có bao nhiêu
gấp gáp.
Đợi đến
khi Lạc Tử Thần đuổi đến bên ngoài cửa phòng, cửa sổ lại đóng chặt, kéo cũng
không ra, hắn gấp đến độ cái trán đều đổ mồ hôi.
"Lan
nhi, mở cửa, nàng mở cửa..."
Thanh
âm vội vàng của hắn truyền vào trong tai, Cẩm Phượng Lan cả người co rúm lại
ngã vào chân giường, chỉ đến khi chung quanh không có một ai nàng mới dám lộ ra
thống khổ của mình.
"Lan
nhi ──" Lạc Tử Thần oán hận đấm cửa vài cái, chậm rãi ngồi xuống mặt đất.
Sắc
trời càng lúc càng tối, bên trong bên ngoài cửa là hai thế giới.
Hạ nhân
quanh đó cũng không có dám tới gần. Bọn họ không biết thiếu gia cùng thiếu phu
nhân làm sao vậy, nhưng trên người thiếu gia sinh ra loại hơi thở chớ tới gần
quá mãnh liệt, không có người nàng muốn đi tìm cái chết, nhưng mà cũng không có
dám rời đi, đành phải đứng cách đó xa xa.
Đến tận
khi trăng đã lên cao, cánh cửa vẫn luôn đóng chặt rốt cuộc thì ‘chi nha’ một
tiếng mở ra.
Lạc Tử
Thần lập tức liền nhảy dựng lên, nhưng ngay sau đó cũng liền té ngã xuống đất,
duy trì một tư thế bất động nãy giờ, chân của hắn cũng đã tê rần.
"Lạc
Tử Thần ——" Cẩm Phượng Lan xoay người dìu hắn, thanh âm có chút mơ hồ.
Hắn nắm
chặt lấy tay của nàng, mạnh mẽ đem nàng ôm chặt vào trong lòng, nhanh giống như
muốn đem nàng tiến sâu vào trong thân thể của mình, thanh âm đều có chút khẩn
trương, "Lan nhi, nàng không có việc gì là tốt rồi". Hắn sợ không dám
phá cửa xông vào, sợ khi mở ra sẽ đập vào mắt mình là hình ảnh mà hắn không
mong muốn nhất.
"Để
ngươi lo lắng rồi”. Nàng có chút thật có lỗi nói. Vốn không muốn để cho hắn
biết, nhưng cuối cùng cũng không thể giấu giếm được nữa.