Phú Quý Nhàn Phu
Lạc Tử
Thần che lại bi thương trong lòng, ôm nàng đứng lên, đi vào trong căn phòng
cũng chưa có lên đèn, đưa chân đá cánh cửa.
Đi đến
bên giường nhẹ nhàng đặt nàng xuống, kéo chăn đắp cho nàng, thanh âm có chút áp
lực nói không nên lời, “Nàng có đói bụng không, ta sai người lấy chút ít thức
ăn mang vào đây?”
“Ta mệt
mỏi, muốn ngủ”.
Lạc Tử
Thần yên lặng cởi áo khoác ngoài trong chăn của nàng ra, lại cởi áo bào bên
ngoài của mình, nằm xuống ôm nàng vào ngực, lấy nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm
cho cơ thể lạnh như băng của nàng.
“Lan
nhi”. Hắn cúi đầu gọi.
“Ừ”.
“Thường
xuyên như vậy sao?” Hắn dường như hỏi không nên lời.
Mặc dù
đã nghe Ngô lão nói về tình huống khi phát tác, nhưng khi không tận mắt nhìn
thấy thì không thể nào mà có thể tưởng tượng nó lại giày vò người như thế.
Cẩm
Phượng Lan trầm mặc thật lâu, ngay khi hắn nghĩ nàng sẽ không trả lời thì lên
tiếng nói: “Đã không còn nghiêm trọng, lúc này là ta không chú ý nên mới có thể
bị phát tác”.
“Ngày
mai mời đại phu đến đây khám đi”.
“Không
phải vội, đây không phải là bệnh, mà là bị thương, lúc trước Ngô lão cho ta vài
thang thuốc cũng chỉ là để điều dưỡng thân mình thôi, vội vàng không được”.Nàng
cố gắng trấn an hắn.
Lạc Tử
Thần vội la lên: “Chẳng lẽ cứ để cho ta nhìn nàng phải chịu thống khổ như vậy
sao?”
Cẩm
phượng Lan bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, mới thở dài nói: “Việc này, ngươi
quả thực không thể giúp được gì”. Lời nói thật đúng là tổn thương người khác.
Lạc Tử
Thần cũng trầm mặc.
Trong
lúc nhất thời, trong phòng tĩnh lặng đến dọa người.
Thật
lâu sau, thanh âm của Lạc Tử Thần phá vỡ tĩnh lặng, “Ta biết Tổ mẫu để cho nàng
chịu ủy khuất, nàng ở trước mặt lão nhân gia cũng không được tự nhiên, không
bằng….”
“Không
có việc gì, hầu hạ dưới gối vốn là chuyện vãn bối nên làm.” Nàng cắt đứt lời
nói của hắn.
“Nhưng
hiện tại thân thể nàng?” Hắn thật sự lo lắng.
Cẩm
Phượng Lan lắc đầu, nói: “Không có gì đáng ngại, ta sẽ không làm khó chính
mình".
Lạc Tử
Thần nghĩ nghĩ, tuy rằng còn có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng không nói cái
gì nữa.
~~~~~
Hôm
sau.
Vợ
chồng Lạc Tử Thần đi thỉnh an Lạc lão phu nhân, thì đã thấy Giang Thanh Loan ở
một bên cười cười nói nói.
Thấy
tình hình như vậy, hai vợ chồng liếc nhau, thần sắc không thay đổi tiến lên
thỉnh an.
Không
bao lâu, đồ ăn sáng được mang lên, vài người tiến đến bàn ngồi xuống.
Lạc lão
phu nhân từ ái nhìn sang cháu gái ngoại, sau lại nói với cháu trai: “Thần nhi,
những thứ này đều do Thanh Loan làm, cháu nếm thử xem hương vị có hợp khẩu vị
hay không”.
Lạc Tử
Thần đang muốn đưa chiếc đũa vào miệng liền dừng lại, hắn chậm rãi đặt đũa
xuống, mím môi, đứng dậy nói: “Tổ mẫu, cháu cùng Lan nhi tốt nhất vẫn nên quay
lại phòng mình dùng bữa đi, sẽ không làm phiền biểu muội hao tâm tổn trí”.
Cẩm
Phượng Lan mới ăn vào miệng, đã bị hắn cứng rắn đoạt lấy đôi đũa, có chút bất
đắc dĩ đứng lên theo hắn.
Lạc lão
phu nhân trầm mặt xuống, lạnh lùng đảo mắt nhìn cháu dâu, lại nhìn hướng cháu
trai, “Thần nhi, biểu muội cháu từ xa tới làm khách, cháu làm như vậy chính là
đạo đãi khách đây hay sao?”
Hắn
không cho là đúng hừ lạnh một tiếng, "Nếu là khách tự nhiên là tôn quý,
sao có thể để cho khách nhân xuống bếp chứ, Lạc phủ chúng ta đều có đầu bếp có
thể dùng”.
Giang
Thanh Loan sắc mặt trắng nhợt, nắm chặt lấy chiếc khăn trong tay.
“Đây là
tâm ý của Thanh Loan, chúng ta sao có thể phụ lòng nàng”. Lạc lão phu nhân dùng
sức đem chiếc đũa vỗ mạnh vào bàn, vẻ mặt giận dữ hiện lên.
“Tâm ý
của biểu muội, ta chỉ đành cô phụ, ăn vào, ta sợ tiêu hóa không nổi”.
Giang
Thanh Loan thân mình phát run, môi run run, nói không ra lời.
Cẩm
Phượng Lan nhu nhu giữa trán, nhịn không được ở trong lòng thở dài, "Tướng
công, đây là tâm ý của biểu muội, sao có thể như vậy đâu". Chuyện rối loạn
như vậy, nàng thật sự không muốn tham gia.
“Ngươi
câm miệng”. Lạc lão phu nhân đột nhiên giận dữ mắng mỏ, nhìn về phía nàng, lạnh
lùng nói, “Ngươi hủy bỏ hôn ước trước, lại mặt dày đến tái hôn, điều này không
nói làm gì, ngươi gả vào nhà này cũng đã được mấy tháng, chưa từng tự tay làm
chén canh, chưa từng tự tay khâu vá một bộ váy, chẳng lẽ hắn phải làm sao? Bà
lão như ta còn không có hồ đồ, chuyện xảy ra trong phủ này ta đểu biết rõ, lần
trước đại phu đến phủ bắt mạch cho ngươi, nói ngươi thân mình bị tổn thương quá
nặng, trong khoảng thời gian ngắn không thích hợp sinh con, tôn tử là người nỗi
dõi duy nhất của Lạc gia, năm nay hai mươi hai, bên dưới cũng không còn ai,
chẳng lẽ ngươi muốn làm cho Lạc gia đoạn tử tuyệt tôn sao?”
Cẩm
Phượng Lan lông mi cụp xuống, cúi đầu chỉnh ống tay áo, không hề hé răng.
"Tổ
mẫu --" Lạc Tử Thần sắc mặt rất khó coi, "Chuyện này không liên quan
đến Lan nhi".
Vì sợ
Tổ mẫu nghi ngờ hay gây áp lực cho Lan nhi, hắn đã dặn đại phu không được tiết
lộ chuyện này, không ngờ vẫn để cho Tổ mẫu biết được.
Lạc lão
phu nhân vẻ giận dữ càng tăng lên, "Chuyện không liên quan đến nàng? Từ
khi lấy nàng vào cửa, trong mắt của ngươi cũng chỉ có nàng, bao lâu nay có thể
nhìn đến những người khác sao?"
Lạc Tử
Thần nghẹn họng, hắn không ngờ rằng Tổ mẫu lại ăn dấm chua như vậy, "Lời
này của Tổ mẫu thực là oan uổng cho tôn nhi rồi, tôn nhi đối với Tổ mẫu vẫn
thực hiếu thuận a".
"Nếu
như ngươi thực sự hiếu thuận với ta, ngươi nhanh chóng nạp thiếp vào cửa, vì
Lạc gia khai chi tán diệp*”.
*Khai chi tán diệp: sinh
con cái nối dòng.
Lạc Tử
Thần âm thầm nắm tay, thanh âm trầm thấp vài phần, nhưng ngữ khí lại thập phần
kiên định, "Tổ mẫu, tôn nhi còn trẻ, việc này không vội, chờ Lan nhi điều
dưỡng thân mình tốt, ngài muốn bao nhiêu tằng tôn*, chúng ta liền sinh bấy
nhiêu".
*Tằng tôn: Chắt.
"Nhìn
thân mình của nàng, bao lâu mới có thể điều dưỡng tốt? Ngươi cho ta thời
gian". Lạc lão phu nhân có chút khí thế bức người nói.
Lạc Tử
Thần trong lòng trầm xuống.
Cẩm
Phượng Lan trong lòng tràn đầy chua sót, ngày này cuối cùng cũng đến. Nàng
ngẩng đầu đưa mắt nhìn trượng phu phía trước mở miệng nói, "Tổ mẫu, kỳ
thật ta -- "
"Lan
nhi" Lạc Tử Thần cắt đứt lời nói của nàng, "Việc này có ta, nàng
không cần nhúng tay".
Cẩm
Phượng Lan thở dài một tiếng, cười cười, nói: "Lạc Tử Thần, quên đi, việc
này sớm hay muộn đều phải nói rõ ra". Nói xong, nhìn Lạc lão phu nhân nói:
"Kỳ thật, ta không thể sinh được con".
Lạc Tử
Thần nắm chặt cánh tay của nàng, sắc mặt liên tiếp thay đổi mấy lần, cuối cùng
nhìn chằm chằm nàng không nói một lời.
Lạc lão
phu nhân ngã ngồi trên mặt đất, ngón tay chỉ Cẩm Phượng Lan run rẩy, thở hổn
hển mấy hơi thở, mới nói ra được, "Như vậy Lạc gia chúng ta giữ không nổi
con dâu là ngươi, Thần nhi, hưu thư, nhanh đưa cho nàng ta hưu thư”.
Cẩm
Phượng Lan khẽ cười một tiếng, chậm rãi ngồi xuống, nói: "Đi lấy bút mực
đến".
Bọn hạ
nhân hai mặt nhìn nhau, nhìn lão phu nhân đang thở hổn hển, lại nhìn thiếu phu
nhân bình tĩnh cùng thiếu gia cả người lạnh như băng, cuối cùng có người chậm
rãi lui ra ngoài đi lấy bút mực.
Chờ
giấy và bút mực có người mang đến, Lạc Tử Thần một cước đạp người kia ngã lăn
trên mặt đất, mắng: "Cẩu nô tài không có mắt, ngươi không có nghe lời bổn
thiếu gia nói sao?”
Lạc lão
phu nhân dùng sức vỗ cái bàn, trên bàn chén bát đều phát ra tiếng kêu,
"Làm con dâu như vậy thì có chỗ nào để giữ, viết hưu thư đi, việc này còn
có cái gì đâu để bàn".
"Việc
này cũng không phải là nàng nguyện ý".
"Mặc
kệ là như thế nào, nàng không thể sinh con nối dõi sẽ không xứng chiếm lấy vị
trí Lạc thiếu phu nhân, không hiền không lương không thục, nữ
tử như vậy có cái gì để lưu luyến".
Lạc lão
phu nhân trong cơn tức giận nói chuyện nặng lời.
Lạc Tử
Thần cũng nóng nảy, "Tổ mẫu xem lại lương tâm xem, Lan nhi theo ta trở về
trong phủ, sớm chiều phụng dưỡng chưa từng quên? Tận hiếu bồi ở bên người Tổ
mẫu, làm sao không hiền không lương không thục?"
"Nàng
-- "
Lạc Tử
Thần đánh gãy lời nói của Tổ mẫu, tiếp tục nói: “Về phần chưa từng tự tay làm
chén canh, chưa từng tự tay làm xiêm y, chúng ta là nhà gia thế không cần nàng
phải làm những việc này, Tổ mẫu lấy những thứ này ghét bỏ Lan nhi, không thể
nào nói nổi”.
Lạc lão
phu nhân lấy tay ôm lấy ngực, thiếu chút nữa liền ngất.
Cẩm
Phượng Lan thấy thế, giật giật ống tay áo của trượng phu, nói: “Bớt tranh cãi,
đừng làm lão phu nhân tức giận”.
“Ngươi
câm miệng cho ta”. Lão phu nhân toàn bộ oán khí đều đổ lên đầu Cẩm Phượng Lan,
“Chuyện này đều là do ngươi gây ra, không có ngươi, Thần nhi ôn nhu đôn hậu,
làm sao có thể đối với ta như vậy chứ”.
Cẩm
Phượng Lan kiên quyết rút tay ra khỏi tay của Lạc Tử Thần, hướng lão phu nhân
cung kính, sau đó xoay người nhặt lên những giấy và bút mực tán loạn trên đất.
Mọi
người thấy nàng đi đến một bên, đem mọi thứ đặt trên bàn rồi viết.
Chặn
lại giấy, mở nghiên mực đậm, kéo tay áo cầm bút viết, không nhanh không chậm,
rất nhanh một bức hưu thư với những dòng chữ viết xinh đẹp lại lộ ra khí khái
đã viết xong.
Lạc Tử
Thần tức giận đến ngón tay đều run lên.
Cẩm
Phượng Lan lại trực tiếp kéo hắn đi qua in vân tay, căn bản không cho hắn phản
kháng, trong thời gian ngắn, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, hành văn làm
liền mạch lưu loát.
Cuối
cùng, nàng từ trong ngực hắn lấy ra ấn chương, đoan đoan chính chính đóng dấu,
thu hồi hưu thư, hướng về phía hắn khẽ mỉm cười, “Như thế chúng ta liền thanh
toán xong, cáo từ”.
“Cẩm
Phượng Lan nàng dám?” Lạc Tử Thần nổi giận đùng đùng.
Nàng
thần sắc không thay đổi, “Như vậy sau khi từ biệt, núi cao biển rộng, chỉ mong
chúng ta sẽ không gặp lại”. Nói xong xoay người rời đi.
“Cẩm
Phượng Lan, nàng đứng lại đó cho ta”. Lạc Tử Thần nổi giận, một búng máu liền
phun ra ngoài.
“Thần
nhi”.
"Biểu
ca -- "
Hai
tiếng kinh hô đồng thời vang lên.
Cẩm
Phượng Lan quay đầu, thấy thế cũng không khỏi kinh hãi, vội vàng chạy đến bên
cạnh hắn điểm huyệt đạo.
Huyệt
đạo vừa được điểm, Lạc Tử thần thoáng cái đem nàng kéo ngã xuống đất, thừa dịp
nàng kinh ngạc, lấy hết sức từ trong tay áo của nàng lấy ra hưu thư, sau đó
liền xé nát.
Trong
lúc nhất thời, trong đại sảnh tất cả mọi người giật mình.
Sau một
lúc lâu, Cẩm Phượng Lan mới từ kẽ răng nói một câu: “Chuyện như vậy ngươi cũng
làm ra được?”
Lạc Tử
Thần vẫn duy trì tư thế nam thượng nữ hạ cực kì ám muội, lông mày dương dương
tự đắc, lấy tay lau đi vết máu ở khóe miệng, hừ một tiếng: “Nàng có thể làm ra
chuyện vừa rồi, ta như thế nào không thể làm được?”
Cẩm
Phượng Lan cảm thấy đau đầu: “Ngươi đứng dậy”.
“Không
dậy nổi”.Cẩm Phượng Lan trên mặt biến sắc. Trước mặt mọi người, hắn thật đúng
là phóng khoáng: “Ngươi muốn như thế nào?”
“Nàng
thề, sẽ không có chủ ý làm hưu thư”.
Cẩm
Phượng Lan trừng mắt nhìn hắn, không nói. “Ta không có chủ ý, chẳng lẽ người
khác sẽ không có chủ ý này sao?”
“Thề”.
Lạc Tử Thần cầm lấy tay của nàng giơ lên
Cẩm
Phượng Lan rút tay, ánh mắt nhìn về hướng Lạc lão phu nhân, thần sắc của Lạc
lão phu nhân để đi nơi nào rồi, nàng cảm thấy thoải mái một chút, khẽ cắn môi,
nói: "Không thề".
Giang
Thanh Loan nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà Lạc lão phu nhân lại nhíu chặt lông mày
Lạc Tử
Thần hung hăng nhìn chằm chằm người nằm dưới mình: "Nàng nghĩ xong rồi
sao?"
Cẩm
Phượng Lan trong lòng run lên, kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn cúi
đầu ở nàng bên tai nói: "Ta không sợ miệt mài quá độ, nàng có sợ
không?"
Cẩm
Phượng Lan lập tức liền đem cái gì uy vũ không khuất phục ném lên chín từng
mây, thề nói: "Ta, Cẩm Phượng Lan, sẽ không có chủ ý làm hưu thư".
"Nếu
không giữ lời thề, thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế." Lạc Tử
Thần âm hiểm bổ sung.
Nàng
không cam lòng nói hoàn lời thề, cuối cùng vài phần tức giận nói: "Vừa lòng
chưa, liền đứng lên đi".
Lạc Tử
Thần lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, kích động đứng lên, vội vàng nâng nàng dậy,
cao thấp kiểm tra một phen, có chút ảo não nói: "Đừng lo, trên mặt đất rất
lạnh, ta nhất thời vội vàng đã quên thân thể của nàng không tốt".
Cẩm
Phượng Lan ở trước ngực vuốt ve, vừa rồi hắn nhào lên dùng sức quá mạnh rốt
cuộc vẫn là làm đau nàng, rủ mắt xuống che đi thần sắc thật sự của mình không
cho ai thấy được.
Lạc Tử
Thần thấy thế mặt lộ vẻ kinh hoàng, "Như thế nào? Nơi nào bi thương?”
Nàng
nâng tay sửa sang lại tay áo, "Không có việc gì ta nghỉ một chút là được
rồi".
Lạc Tử
Thần nhanh chóng đỡ nàng ngồi xuống ghế rồi lại rót cho nàng một chén nước ấm,
giống như hầu hạ Tổ tông vậy.
Lạc lão
phu nhân mặt đã muốn đen không thể lại đen hơn.
Giang
Thanh Loan trong tay khăn đã muốn sắp biến thành nhiều mảnh vụn.
Cẩm
Phượng Lan tuy rằng nhận thấy không khí lúc này có chút căng thẳng, nhưng hiện
tại nàng thật sự có chút mệt mỏi, có chút phiền muộn không muốn tiếp tục giả bộ
thuận theo nữa.
Vì thế
nàng chỉ khẽ nhấp hai miếng nước liền nói: "Ta trở về phòng trước".
Lạc Tử
Thần quay đầu nói: "Tổ mẫu, ta quay về cùng với Lan nhi".
Cẩm
Phượng Lan cùng hắn đi tới cửa thì đột nhiên dừng lại cước bộ quay đầu nhìn Lạc
lão phu nhân cùng Giang Thanh Loan còn chân thành nói: "Ta thấy biểu muội
ở lại đây chơi mấy ngày, ta sẽ không mỗi ngày đến phụng dưỡng Tổ mẫu”.
“Thần
nhi đây chính là cháu dâu ngoan trong miệng cháu sao?”
Lạc
Tử Thần trầm mặc nhìn thê tử. Hắn biết mấy ngày nay Lan nhi luôn luôn biểu hiện
sự nhu thuận ẩn nhẫn, tận lực thuận theo ý của Tổ mẫu để trở thành một người
cháu dâu khiến người vừa lòng.
Có điều
hiện tại hình như nàng không muốn giả bộ nữa. Hắn nhịn không được khẽ nhếch
khóe miệng.
Cẩm
Phượng Lan nghiêng nghiêng đầu, trong mắt hiện lên ý cười thản nhiên, "Tổ
mẫu bất luận ta có làm như thế nào ngài đều không hài lòng, vậy thì ta cũng
không cần phải tự ủy khuất chính mình. Cứ như vậy đi, ta đi trước".
Lạc Tử
Thần nhìn cánh tay của mình bị bỏ rơi trong nháy mắt, nhìn theo thê tử đang đi
nhanh phía trước cao giọng gọi: "Nương tử đợi ta với".
Cẩm
Phượng Lan vừa bước chân vào phòng, Lạc Tử Thần cũng từ sau lưng tiến vào.
Hai
người yên lặng ngồi vào giường phía trước cửa sổ.
Không
biết qua bao lâu, Cẩm Phượng Lan vươn tay nắm lấy cổ tay hắn đặt lên chiếc bàn
nhỏ bên cạnh đầu giường.
Lạc Tử
Thần ánh mắt lóe lên yên lặng xem xét.
"May
mắn không có gì đáng ngại”.
Hắn
nhịn không được cười, "Nàng lo lắng cho ta?"
Cẩm
Phượng Lan buông tay hắn ra cúi mặt không nói chuyện.
Lạc Tử
Thần bởi vì nàng ngầm thừa nhận mà tâm tình thật tốt, dùng sức bắt lấy tay
nàng, nụ cười trên mặt còn chưa kịp nở rộ thì bắt đầu tàn héo, "Lan nhi ta
nghĩ nàng còn thiếu ta một lời giải thích”.
"Đồ
ăn sáng còn chưa có ăn, ra lệnh trước đi đã". Nàng cũng không muốn trả lời
hắn.
"Nếu
trong lòng có ta, vì sao còn quyết tuyệt như vậy?" Hắn nhìn chằm chằm vào
mắt của nàng, một chữ một chữ nói ra rõ ràng.
Cẩm
Phượng Lan im lặng nhìn hắn, thản nhiên nói: "Thân thể ta như vậy rồi, cả
đời này có lẽ không đủ sức mang thai".
"Chuyện
này cho tới bây giờ không phải là vấn đề." Hắn thực nghiêm túc nhìn nàng,
"Quan trọng là, trước mặt mọi người nói tướng công nhà mình không đủ sức.”