Phú Quý Nhàn Phu
Phản
bội sự tín nhiệm của nàng còn chưa đủ, lại còn muốn ngồi hưởng tề nhân chi
phúc*, khiến cho nàng trở thành người vong ân thất tín.
*Tề nhân chi phúc: ý chỉ
cuộc sống giàu sang, có nhiều thê thiếp.
Lạc Tử
Thần không khỏi giận dữ, ánh mắt cụp xuống, che đi mũi nhọn vừa xuất hiện bên
trong ánh mắt.
"Việc
trả lại ngọc đính thân là do hắn làm?”
Cẩm
Phượng Lan lắc đầu, "Không phải, là ta, lúc ấy mạng ta như chỉ mành treo
chuông, có thể chữa khỏi thương thế hay không còn không biết, ta sợ vạn nhất
không thể thay gia phụ đền đại ân của Lạc gia được, liền nghĩ muốn hủy bỏ hôn
ước, để cho ngươi có thể cưới người khác".
"Lan
nhi ——" Hắn đau lòng nhẹ gọi một tiếng, đem nàng ôm vào trong lòng,
"Mấy năm nay nàng phải chịu khổ rồi."
Nàng
yên lặng nằm ở trong ngực hắn, trong lòng vừa chua xót lại chát.
Trên
cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ nhẹ, từ cửa lập tức truyền đến thanh âm của
tiểu nhị, "Khách quan, đồ ăn của ngài đã xong rồi".
Lạc Tử
Thần buông thê tử ra, nói: "Mang vào đi".
*********
Một
đêm mưa gió chưa dừng, sáng sớm từ cửa thổi vào, mưa phùn ngoài trời giống như
chỉ bạc rải khắp trời đất, gió lạnh đập vào mặt mang theo hơi ẩm ướt của mưa
phùn.
Lạc Tử
Thần cảm thấy mỹ mãn duỗi người một cái, thở ra một ngụm khí, quay đầu nhìn về
phía vị trí giường kia, khẽ cười một tiếng, "Nương tử, xem ra hôm nay
chúng ta cũng không thể lên đường được, nàng có thể ngủ thêm một chút đi".
Bên
trong màn, Cẩm Phượng Lan đang nằm ngửa mặt trên mặt tình triều cũng chưa rút
đi, thân mình tê dại, mềm yếu như nước, bị người thương yêu cả đêm, cũng không
còn chút sức lực dư thừa nào mà đi quan tâm đến hắn.
Lạc Tử
Thần quay trở lại bên cạnh giường, kéo tấm màn lên chui vào bên trong, nhìn thê
tử đẹp sáng rỡ kiều diễm, nhịn không được lại nhào lên phía trên thân thể của
nàng.
"Cút
ngay". Cẩm Phượng Lan hung hăng nhéo tai hắn một cái.
Hắn
cười hì hì cọ cọ, như vậy mới dừng tay, "Một lát nữa dùng bữa sáng, ta đi
tìm Nguyệt Sanh nói chút chuyện, nàng nghỉ ngơi thêm một chút đi".
"Ừ".
*********
"Nói
đi, muốn hỏi ta cái gì?”
Dường
như đã sớm dự đoán được bạn tốt sẽ tới tìm hắn, Liễu Nguyệt Sanh vừa thấy hắn
vào cửa, liền rót hai chén trà mời hắn ngồi xuống.
Lạc Tử
Thần cũng không khách khí với hắn, đi thẳng vào vấn đề nói: "Ta muốn biết
sự kiện ba năm trước đây".
Liễu
Nguyệt Sanh khẽ nhíu mày, khẽ cười nói: "Vì sao ngươi lại khẳng định rằng
ta nhất định sẽ biết chứ?"
"Vân
đại công tử thế gia đệ nhất võ lâm, cùng với Nam Cung Linh nhị tiểu thư mỹ nhân
đệ nhất võ lâm, hai người như vậy lại tụ cùng một chỗ, chuyện này nói như thế
nào cũng không phải chỉ là đơn thuần".
Liễu
Nguyệt Sanh gật gật đầu, "Chính xác, hơn nữa người liên quan tới chuyện
này, kỳ thật không phải chỉ có thế gia đệ nhất võ lâm cùng Nam Cung sơn trang,
mà còn gồm cả đại đệ tử của thánh chủ thần y, đây coi như đại sự kiện của võ
lâm, ta có biết cũng không có gì là lạ".
"Vậy
nói xem nào". Lạc Tử Thần khẩu khí vân đạm phong khinh, nhưng sắc mặt cũng
không hề đẹp chút nào.
Liễu
Nguyệt Sanh trầm ngâm trong chốc lát, mới mở miệng nói: "Ba năm trước đây
Nam Cung trang chủ luyện công tẩu hỏa nhập ma, nhị tiểu thư Nam Cung đến cầu
xin Vân gia đệ nhất võ lâm, nghe nói là vì vị đại đệ tử thần y kia muốn tìm một
người có Thái Huyền Nội Kinh mới có thể giúp Nam Cung trang chủ đảo ngược lại
nội lực".
"Là
Lan nhi". Không ngờ rằng nhạc phụ đã qua đời chính là người của Thái Huyền
môn thần bí khó lường nhất trong giang hồ, Lạc Tử Thần khó nén kinh ngạc.
Liễu
Nguyệt Sanh thở dài, "Trong chuyện đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không
ai biết được, chỉ biết là Nam Cung trang chủ khôi phục bình thường, nhưng Vân
Ngọc Thành vốn dĩ rất ái mộ Nam Cung Linh bỗng dưng lại trở nên lãnh đạm, mặc
khác thánh thủ thần y cũng đem đại đệ tử của mình đuổi ra khỏi môn".
Lạc Tử
Thần hừ lạnh một tiếng, "Ta cũng hiểu được đại khái là chuyện gì đã xảy
ra. Theo như Ngô lão nói đã có cao thủ giúp Lan nhi chữa trị vết thương cũng đã
có được đáp án".
"Vị
đại đệ tử thần y kia chỉ sợ cũng là do bị sắc đẹp mê hoặc, phương pháp cứu trị
Nam Cung trang chủ chắc chắn cũng là do hắn cung cấp, xuất phát từ việc bù đắp
thần y ra tay cũng là hợp lí".
Liễu
Nguyệt Sanh đưa tay vỗ vỗ vai hắn, an ủi nói: "Cũng may là tẩu phu nhân
phúc lớn mạng lớn, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá".
"Ta
thiếu chút nữa đã mất đi nàng". Lạc Tử Thần nắm chặt nắm đấm, không thể
nào mà quên được bộ dáng tiều tụy suy yếu của nàng khi vừa mới gặp.
Liễu
Nguyệt Sanh im lặng một lát, sau đó dùng sức xoa bóp vai hắn một chút,
"Giúp nàng điều trị thật tốt. Giữa mùa hè lại sợ lạnh, xem ra năm đó thân
thể của nàng đã bị tổn thương đến khó mà tưởng tượng được".
Lạc Tử
Thần nghĩ đến chuẩn đoán của Ngô lão, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo, "Những
người đó không những hành hạ thể xác Lan nhi, không chỉ có thân thể chịu thương
tổn nặng như vậy, thậm chí bọn họ còn cướp đoạt quyền lợi làm mẹ của
nàng".
Nghĩ
đến đây, sắc mặt hắn đại biến, bỗng nhiên đứng dậy hướng về phía cửa mà đi.
Liễu
Nguyệt Sanh có chút không rõ nhìn bạn tốt đang lao ra khỏi cửa, sửng sốt một
chút mới lắc đầu than nhẹ.
*********
Lạc Tử
Thần vội vàng quay trở lại phòng của mình, đứng lặng trước giường có chút không
dám nhấc lên tấm màn che kia.
Sau một
lúc lâu trầm mặc, hắn mới chậm dãi ngồi xuống ghế bên cạnh giường.
Hẳn là
nàng hiểu, cho nên khi lần đầu gặp mặt biết rõ thân phận của hắn nàng mới không
chấp nhận, sau đó cũng không hề muốn vướng mắc gì với hắn. Bởi vì nàng biết,
không thể sinh con đối với nữ nhân là một đòn đả kích trí mạng, mà ở trong một
gia đình thế gia đại gia tộc như nhà hắn làm sao có thể chấp nhận được.
Khó
trách đôi khi hắn thấy ánh mắt nàng nhìn hắn mang theo một chút phức tạp.
Từ lúc
ban đầu kháng cự cho tới bây giờ là thuận theo, hắn không biết rốt cuộc nàng đã
trải qua cuộc giằng co nội tâm như thế nào, nhưng hắn biết chỉ sợ là trong lòng
nàng đã có quyết định.
Lạc Tử
Thần nhíu mày lại, ánh mắt dừng lại trên thân ảnh người trên giường, hơi nhếch
môi một chút, bất luận là nàng quyết định như thế nào, hắn cũng sẽ không bao
giờ buông tay.
Nhẹ
nhàng đẩy màn ra, nhìn người đang ngủ say trên giường, hắn đưa tay khẽ vuốt ve
mặt mày của nàng.
Cẩm
Phượng Lan nhẹ xoay người một cái, biến thành nằm trước mặt hắn.
Lạc Tử
Thần không tiếng động cười cười, xốc lên một góc chăn, cùng quần áo nằm lên, ôm
nàng khẽ cười nói: "Nương tử ngủ không được say a”.
Kỳ thật
Cẩm Phượng Lan đã tỉnh lúc hắn bước vào phòng, có điều khi hắn đến trước giường
lại cũng không có hành động gì khác, nàng mơ mơ màng màng thiếu chút nữa lại
ngủ.
Lạc Tử
Thần hít hít vài cái trên gáy nàng, than nhẹ một tiếng, "Ngủ đi, ta ngủ
cùng nàng".
Cẩm
Phượng Lan thấy hắn quả thật không có động tác gì khác, liền yên tâm ngủ tiếp.
Lạc Tử
Thần mở to mắt suy nghĩ đến một lúc lâu.
********
Dương
Châu, từ xưa vốn là nơi phồn hoa.
Dương
Châu Lạc Tống, danh môn thế gia, qua các triều đại sản sinh ra các quan lớn sĩ
tử thương nhân nổi tiếng nhiều không xuể, trước cửa cũng lộ ra một tấm bảng để
lưu danh.
Khi
được người đỡ xuống xe, Cẩm Phượng Lan thực sự bị hai hàng người chờ đón bên
ngoài cửa lớn sơn son khiến cho ngẩn ra.
Quả
nhiên, nhà cao cửa rộng nhà giàu, nha hoàn tôi tớ thành đàn, hai hàng nha hoàn
xinh đẹp, gia nô tuấn tú, mỗi người đều là vẻ mặt cung kính vui mừng.
"Cung
nghênh thiếu gia hồi phủ".
Cẩm
Phượng Lan nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, qua buổi trưa bầu trời
có vẻ ôn hòa hơn, trên bầu trời cao xanh cũng không có một đám mây.
Không
ai thỉnh an Cẩm Phượng Lan, Lạc Tử Thần khẽ nhíu mày lại, ánh mắt quét qua trên
mọi người một lần.
"Mau
thỉnh an thiếu phu nhân”. Hắn trầm giọng, một chữ một chữ nhổ ra.
Mọi
người cúi đầu bất động.
Lạc Tử
Thần chưa tức giận, Cẩm Phượng Lan lại nở nụ cười, giống như không có việc gì
cúi xuống vuốt tay áo, sau đó tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn trượng phu một cái,
nói: "Ngươi nói xem, hiện tại ta đi vào cùng với ngươi, hay vẫn là thức
thời rời đi mới tốt?”
"Xuất
giá tòng phu, nàng còn muốn đi đâu?!" Lạc Tử Thần nắm chặt tay nàng hướng
phía cửa lớn đi vào.
Hai
người một đường đi vào, thỉnh thoảng có người thỉnh an vấn an, Lạc Tử Thần ngay
cả nhìn cũng không liếc mắt một cái, nhắm thẳng về phía trước mà đi.
Vừa
thấy bước vào phòng liền thấy Tổ mẫu ngồi phía trên gương mặt nghiêm nghị, Lạc
Tử Thần tiến nhanh lên phía trước, vén áo dài quỳ rạp xuống đất, "Tôn nhi*
thỉnh an Tổ mẫu, chúc Tổ mẫu luôn luôn mạnh khỏe".
Cẩm
Phượng Lan cũng bị hắn kéo quỳ xuống đất, giống như con vẹt bắt chước nói:
"Tôn tức* thỉnh an hoàng Tổ mẫu, chúc Tổ mẫu luôn luôn mạnh khỏe".
*Tôn nhi: cháu trai, Tôn
tức: cháu dâu.
Không
có người nói chuyện, hai người cũng không có động tác tiếp theo.
Một lát
sau, lão phu nhân đầu đầy tóc bạc mới mở miệng: "Đứng lên đi".
"Tạ
Tổ mẫu".
Lạc lão
phu nhân ánh mắt cẩn thận đánh giá Cẩm Phượng Lan, sau một lúc lâu mới hướng về
người bên cạnh vung tay, "Để cho thiếu phu nhân kính trà".
Lập tức
có nha hoàn bưng trà đưa tới tay Cẩm Phượng Lan.
Cẩm
Phượng Lan cụp mắt nhìn chén trà trong tay, khóe miệng nhẹ nhàng vén lên, sau
đó đi đến trước mặt lão phu nhân quỳ xuống, nâng cao chén trà nói: "Thỉnh
tổ mẫu dùng trà".
Lạc lão
phu nhân nửa ngày vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Cẩm
Phượng Lan vẫn thành thành thật thật quỳ trên mặt đất, thời gian trôi qua, thân
mình cũng không hề lung lay chút nào, nhưng Lạc Tử Thần đứng bên cạnh nhìn đến
nhíu mày.
Không
biết qua bao lâu, Lạc lão phu nhân mới lại mở miệng, "Ngươi chính là nữ
nhi của Cẩm gia".
"Dạ".
Cẩm Phượng Lan thanh âm bình tĩnh lạnh nhạt, ánh mắt cũng không hề biến động.
"Ba
năm trước đây không phải ngươi đã đem ngọc bội đính thân trả lại cho Lạc gia
chúng ta sao?”
"Dạ".
Nghe
nàng bình tĩnh không sóng gió trả lời, trong lòng Lạc lão phu nhân liền nổi cơn
giận dữ, dùng sức vỗ bàn bên cạnh một cái, "Nếu như là như vậy, sao ngươi
còn mặt mũi để mà tìm đến cửa Lạc gia mà gả vào?"
"Tổ
mẫu ——" Lạc Tử Thần nhịn không được kêu lên.
"Ngươi
câm miệng đứng một bên cho ta, để cho nàng ta trả lời".
Cẩm
Phượng Lan ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lạc lão phu nhân, nhẹ nhàng cười, thản
nhiên nói: "Ta vốn cũng không hề có tâm tư này, chẳng qua mang bệnh thất
thân cho lệnh tôn, hắn cho ta danh phận này, ta muốn cũng là đúng lí hợp tình.
Nếu như lão phu nhân không tiếp nhận tôn tức này, vậy thì hãy cho ta một giấy
hưu thư đi".
Lạc Tử
Thần vẻ mặt âm trầm nhìn nàng.
Trên
mặt Lạc lão phu nhân khó nén kinh ngạc, ánh mắt quét qua lại giữa tôn tử cùng
nàng, bình tĩnh tâm, nói: "Ngươi đối với Thần nhi không có lưu luyến gì
sao?"
Lạc Tử
Thần nắm chặt bàn tay lại, cũng không thèm để ý đến móng tay đâm vào trong lòng
bàn tay đến đau.
Cẩm
Phượng Lan mỉm cười như cũ, không nhanh không chậm nói: "Có một số việc
chỉ là xảy ra sớm hay muộn mà thôi, quá nhiều lưu luyến chính là hại người hại
mình". Một khi chuyện nàng không thể sinh con để cho Lạc gia biết được, bất
luận là chủ động hay là bị động, nàng cũng vẫn phải đi, trơ mắt nhìn trượng phu
nạp thiếp vào cửa, nàng làm không được.
Lạc lão
phu nhân ngón tay run run chỉ vào Cẩm Phượng Lan hỏi tôn tử, "Đây chính là
cháu dâu hiền ngươi cưới vào cửa cho ta?!"
Lạc Tử
Thần cụp mắt lại nói: "Tổ mẫu, Lan nhi quỳ đã nửa ngày."
"..."
Lạc lão phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn tôn tử vài
lần. Hắn đang trách mình nổi giận với nha đầu kia hay sao?
Cẩm
Phượng Lan thu hồi cánh tay đang giơ cao, chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, đi
đến bên cạnh đặt chén trà lên bàn, nhìn chung quanh đại sảnh một lần, bĩu môi,
nói: "Cho ta hưu thư, ta sẽ rời đi, nếu như không đưa, ta có chút mệt mỏi,
muốn đi nghỉ một chút".
Lạc lão
phu nhân chán nản.
Lạc Tử
Thần trong mắt hiện lên tia cười, gục đầu xuống không nhìn Tổ mẫu.
Cẩm
Phượng Lan vô cùng bình tĩnh nhìn Lạc lão phu nhân đang cố gắng lấy hơi, cánh
tay nắm lấy cạnh bàn, hướng về phía nàng cả giận nói: "Còn không dâng trà
lại đây?"
Nàng
nghe lời một lần nữa quỳ xuống dâng trà lên.
Lúc
này, Lạc lão phu nhân lập tức đưa tay tiếp nhận, cũng đem một chiếc hồng bao
quăng lên khay trà trên tay nàng.
Cẩm
Phượng Lan vươn tay nhận lấy hồng bao rồi đút vào trong túi, cung kính dập đầu
một cái, "Tạ Tổ mẫu".
Không
đợi nha hoàn bên cạnh có động tác gì, Lạc Tử Thần đã vội vàng đưa tay nâng nàng
dậy, thân thiết nói: "Đầu gối có đau hay không? Lát nữa quay về phòng ta
giúp nàng xoa xoa”.
Khụ
khụ... Nhìn tôn tử không nên thân, Lạc lão phu nhân thực hận không thể hắt chén
trà trên tay lên trên người hắn, để cho hắn thanh tỉnh một chút. Bà vất vả ở
nơi này lập quy củ cho cháu dâu, hắn lại ở một bên hủy đi cố gắng của bà.
"Tổ
mẫu, Lan nhi trên người có bệnh, đi đường lại xóc nảy, để cho nàng quay về
phòng nghỉ ngơi một chút đi, tôn nhi ngồi đây bồi lão nhân gia ngài”.
Lạc lão
phu nhân cũng không có cách nào khác, bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, "Đỡ thiếu
phu nhân đi nghỉ đi".
"Dạ".
Lập tức có hai cái nha hoàn đến đỡ lấy Cẩm Phượng Lan đi.
Đến khi
trong phòng chỉ còn hai tổ tôn, Lạc lão phu nhân nhịn không được thở dài, duỗi
ngón tay hung hăng chỉ lên trán của tôn tử, "Ngươi đứa nhỏ này, càng lớn
càng có chủ ý, chuyện thành thân đại sự như vậy cũng tiền trảm hậu tấu. Nếu như
cháu thực sự thích, chẳng lẽ Tổ mẫu còn có thể ngăn cản cháu được hay sao?”
Đứa
cháu này có bao nhiêu cố chấp bà không biết hay sao, từ sau ngày bị Cẩm Phượng
Lan từ hôn, hắn đã tiêu tốn không ít tâm tư đi tìm nàng,
tìm kiếm suốt ba năm, bất kể bà đã khuyên bảo hắn từ bỏ ý tưởng đó nhưng hắn
không nghe, thời gian trước khi tìm được một chút manh mối liền vội vội vàng
vàng vàng rời khỏi nhà, ai ngờ rằng hắn thật sự đem người mang về.
Lạc Tử
Thần ngại ngùng cười cười, thanh âm nhẹ như tiếng muỗi, "Tổ mẫu, người
biết có một số việc phải thành thân mới có thể danh chính ngôn thuận..."
Lạc lão
phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười trừng hắn liếc mắt một cái, "Ngươi
không biết kìm nén như vậy sao, thừa dịp người ta bệnh mà xuống tay?"
"Tôn
nhi không phải là vì lo lắng vẹn toàn sao, vạn nhất nàng hết bệnh lại không từ
mà biệt, vậy tôn nhi chẳng phải là đã công dã tràng rồi sao".
"Cũng
đúng". Nhìn tính nết nàng vừa rồi, rõ ràng là lanh lẹ khiến cho người ta
tức giận đến ngứa răng. Lạc lão phu nhân lại nhớ đến một chuyện quan trọng,
"Hiện tại cháu cũng đã thành hôn, sớm sinh cho ta một chắt trai, để kế
thừa hương khói của Lạc gia".
Lạc Tử
Thần lòng trầm xuống, trên mặt lại vẫn tươi cười như trước, liên tục đồng ý,
"Tổ mẫu cứ yên tâm, tôn nhi nhất định cố gắng, chờ Lan nhi thân mình tốt
hơn, sẽ sinh cho người, vài đứa chắt trai, vì Lạc gia khai chi tán diệp*".
*Khai chi tán diệp: sinh
nhiều con cháu.
Lạc lão
phu nhân bị hắn chọc cho cười ha ha, "Đồ khỉ con này, lời như vậy mà cũng
có thể nói ra được hay sao".
"Này
có cái gì không thể nói, Lan nhi không phải đang ở đây sao".
Lạc lão
phu nhân cười hừ một tiếng, "Cũng đúng, nếu nàng biết ngươi đem nàng trở
thành heo mẹ, khẳng định sẽ giận ngươi". Sau đó chính là một trận cười.
Lạc
Tử Thần cười theo, trong lòng lại thầm than, chỉ sợ trên mặt nàng mang cười,
trong lòng sầu khổ.