Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.2 - Chương 358: Hội Nghị Thu Hút Đầu Tư Ở Phượng Thành (1)


trướctiếp



Lại nói đêm hôm đó đối với Đường Sinh cũng không phải là một đêm quá khó khăn, Sắc Sắc và Mai Chước cũng không nhẫn tâm xử lý hắn. Khi hắn từ phòng tắm ra, tuy đã cố che giấu nhưng những vết thâm tím vẫn lộ ra ngoài. Hai người phụ nữ đều ngẩn người ra, đánh như vậy thật quá nặng tay, thật quá ác độc?

Vậy nên, Nhị thế tổ còn được hưởng một loại đãi ngộ khác nữa, Sắc Sắc đã bảo chị Trần chuẩn bị cho hắn một ít thuốc, ba người thay nhau xoa bóp rồi lại bôi thuốc cho hắn. Chỉ đến ngày hôm sau khi Đường Sinh tỉnh dậy, thấy một người xuất hiện bên giường, thì mới kinh ngạc hét lên.

Ai đây? Bạn Quan Đậu Đậu, trời ơi, cô từ đâu chạy ra đây vậy? Thần binh từ trời xuống? Hay là tôi đang nằm mơ đây?

Thì ra đêm qua Mai Chước đã gửi tin nhắn cho Đậu Đậu, cô liền nghĩ ngay tới việc đến Phương Thành, khi chạy đến nhà ga thì vừa kịp đón chuyến tàu một giờ ba mươi sáng đến Phương Thành, đến khoảng sáu giờ sáng thì đến nơi. Cô cả đêm qua không ngủ vì sợ ngủ quên mất xuống tàu, nên cô xuất hiện trước mặt Đường Sinh với bộ dạng như quỷ. Thật ra nhiều ngày rồi cô chưa được gặp Đường Sinh, nên nhớ không chịu nổi nữa mới chạy đến đây.

- Buổi sáng không cho phép cậu đi đâu hết, ôm người ta nằm ngủ được không? Cũng không cho phép động tay động chân!

Quan Đậu Đậu liền trèo lên giường.

Vừa nhấc chăn lên xem, kích thước cái đó của tên xấu xa này cũng không tồi, Quan Đậu Đậu hơi đỏ mặt rồi cũng chui vào chăn. Trước đó vì để đỡ mệt cô đã vào khách sạn tắm và ăn sáng rồi, chỉ đợi Mai Chước và Sắc Sắc ra khỏi phòng cô liền vào.

- Đồ xấu xa, mấy ngày nay chắc cậu vui chơi thỏa thích luôn nhỉ? Mỗi tối đều có hai ngươi phụ nữ ngủ cùng chứ?

Tay của Quan Đậu Đậu cũng không nhàn rỗi, hai tay dần xuống dưới chạm vào một bộ phận nào đó của hắn,

- Kỳ lạ thật, của cậu làm bằng thép hay sao vậy? Cả hai cô kia cũng không được?

- Cái gì chứ?

Đường Sinh ôm lấy cô ấy, đã nhiều ngày không gặp hôn trước đã rồi nói:

- Buổi tối tôi thường ngủ trên sô pha, chỉ gần sáng sau khi vào nhà về sinh ra mới lên giường ngủ, cô đừng nghĩ lung tung, nếu không bây giờ tôi có thể như thế được sao?

Sự tiếp xúc của hai người cũng thật khác biệt, chỉ sau mấy câu nói, hai người đã ở vào trạng thái càng kích thích. Quan Đậu Đậu vốn chỉ còn mặc chiếc váy ngủ và chiếc quần lót, sau khi tắm xong thì ngay cả chiếc mũ tắm trên đầu cũng không bỏ xuống, lúc này lại bị Đường Sinh sờ mó từ trên xuống dưới toàn thân cô như mềm nhũn.

Hơn nữa thứ cô đang cầm trong tay cũng mang lại cho cô một sự kích thích quá mạnh. Lại nói lần trước khi hắn hôn cô chỉ là người hưởng thụ, nhưng cũng đã xấu hổ lắm rồi. Nhưng lần này lại khác, xa cách lâu như vậy rồi, cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã nghĩ lần sau nếu gặp mặt nữa thì mình nên làm thế này thế kia. Nhưng bây giờ khi đã mặt đối mặt rồi, cô lại càng hoảng sợ hơn, quên mất luôn mình nên làm gì.

- Hôm nay có hội nghị thu hút đầu tư, tôi phải đi tham gia, dì cô cũng đi nếu tôi không đi dì ấy lại nổi giận.

- Úi dà, hội nghị thu hút đầu tư là chuyện của chính phủ được chứ? Đâu liên quan gì đến cậu, không cho cậu đi, cậu phải ôm tôi nằm ngủ. Mặc kệ dì út, dì cũng không thể ăn thịt cậu mà, sợ gì chứ?

Quan Đậu Đậu sao có thể nỡ để hắn đi được chứ,

- Nếu cậu không đi, tôi sẽ hôn cậu.

Nói những lời này, khuôn mặt xinh đẹp ấy đỏ bừng, tay còn cố tình lắc lắc bộ phận kia, có ý muốn nói, nếu cậu ở lại tôi sẽ hôn chỗ này của cậu.

Đường Sinh liếm môi, lẽ nào hắn không muốn như vậy sao? Đến hôm nay đã phát triển đến bước này với Quan Đâu Đậu, nhớ lại cảnh tượng hai ngươi gặp lần đầu ở bãi giữ xe, tất cả như một giấc mơ. Lại nhìn cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng cùng ánh mắt chan chứa tình cảm, người hắn như chợt nóng lên. Hắn liền quỳ hẳn dậy, cái đó xuýt chút nữa thì chạm vào mặt Quan Đậu Đậu.

Quan Đậu Đậu vốn đang nằm nghiêng, chợt hét lớn một tiếng rồi né đi, nhưng hai cánh tay Đường Sinh giữ lại khiến cô không thể tránh được. Thân hình nửa quỳ nửa nằm của cô không thể đứng hẳn dậy được nữa, điều này khiến cô rất xấu hổ, từ trước đến nay chưa từng có cảm giác hồi hộp như thế này.

- Đồ xấu xa, không được ức hiếp tôi!

Quan Đậu Đậu trong sựu xấu hổ và giận dữ còn lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn, hai tay run rẩy đỡ trên háng hắn, sau đó sờ soạng ra phía sau một chút đụng vào hai hạt đó của Đường Sinh rồi dùng tay móng tay nhọn chọc chọc vào nói:

- Tôi chọc cậu chết bây giờ!

- Ừ, tùy cô nhưng nếu cô định không hôn tôi thì không được đâu.

Đường Sinh cố tình ưỡn bụng về phía trước, Quan Đậu Đậu hét chói tai,

- Cứu mạng!

Tại nhà khách thành ủy, Quan Cẩn Du sau khi ăn sang xong liền gọi vào di động của Đường Sinh, nhưng người nghe lại là chị Trần,

- Đường Sinh đâu rồi?

- Cậu ta còn đang rửa mặt nữa, Phó chủ tịch Quan muốn gặp hắn sao?

Chị Trần nói dối, rửa mặt cái gì chứ, hắn và cháu gái của bà đang ở cùng nhau trong phòng ngủ đấy. Quan Cẩn Du không lại biết Quan Đậu Đậu đến Phượng Thành, liền ồ lên một tiếng,

- Không cần gọi hắn đâu, bảo hắn đến thị trấn Tùng Sơn là được rồi, chín giờ sáng nay hội nghị thu hút đầu tư Phượng Thành sẽ chính thức bắt đầu, bây giờ tôi bắt đầu đi đến đó rồi, cô bảo hắn nhanh lên một chút.

Chị Trần bỏ máy xuống, nhìn đồng hồ rồi đi qua gõ cửa phòng ngủ,

- Thủ trưởng nhỏ, bà Quan Phó chủ tịch thành phố gọi điện thoại đến.

Bên trong liền truyền ra tiếng trả lời của Đường Sinh,

- Ừ, được rồi tôi sẽ ra ngay.

Hắn cũng không còn cách nào khác, bỏ lỡ hội nghị cũng không được. Bọn Sắc Sắc, Mai Chước đều đang trang điểm để đi cùng với hắn, mình có thể ở đây làm càn với Quan Đậu Đậu được sao?

- Ngoan, cô ngủ một giấc đi!

Thị trấn Tùng Sơn nằm dưới chân núi Nam Lộc, sân khấu tổ chức hội nghị này ở trên một bãi cỏ lớn, và không biết đã có bao nhiêu người đứng vây quanh đó. Quả thật phải nói dân chúng vùng này thì không nhiều, chủ yếu là người thuộc giới truyền thông, báo chí, truyền hình đến không ít. Đương nhiên nhiều nhất vẫn là những người trong mười mấy huyện thuộc Phượng Thành đến để tham dự hội nghị thu hút đầu tư. Đây chính là sức ép của hội nghị này. Bởi vì hôm nay chỉ là ngày khai mạc hội nghị, thị trấn Tùng Sơn tổ chức với dụng ý thu hút những nhà đầu tư đến khai thác vùng đất vàng này.

Hai bên đường từ thị trấn đi xuống đậu đầy những xe con và xe thương vụ, giống như như hai con rồng dài vậy, quả thật nhìn không hết được. Không ít những nhà đầu tư trong toàn tỉnh đã đến dự hội nghị này, để tìm xem có cơ hội gì không. Đa số là những ngươi trong tỉnh, sau đó là những người ngoài tỉnh, còn có những người Nhật Bản bịt mặt để râu, những người Hàn Quốc nhìn hiền lành, còn có những người từ Châu Âu đến tràn đầy nhiệt tình. Đủ mọi loại người, những nhà đầu tư trong nước cũng không ít, đây chính là sự nhạy cảm của những người đầu tư.

Bích Tú Hinh và Uông Sở Tình đương nhiên cũng có mặt trong đám người đó. Năm mươi chỗ ngồi dành cho khách mời trước bục của người chủ trì hầu như đã ngồi đầy người, còn có không ít người không có chỗ ngồi, đành phải đứng. Năm mươi ghế ngồi dành cho khách mời này được xếp vây quanh bục chủ trì, chia làm ba nhóm.

Ánh mắt Bích Tú Hinh còn ẩn chứa sự âu lo, đương nhiên là đang lo cho em trai, lại vì mối quan hệ với Đường Sinh đã tiến thêm một bước khá dài, nên cô có chút lo sợ. Ngay cả bản thân mình cũng không biết được nông cạn, quả thật có chút cảm giác tiến thoái lưỡng nan.

Thường nói tình khiến tâm loạn, yêu thường mê muội, hai mươi bảy năm nay bản thân mình chưa từng vượt qua chữ ‘dục’. Nhưng cuối cùng cuộc sống của ả lại bị tên xấu xa kia thay đổi, thật không biết có nên hận hắn hay không? Nhưng sự khoái cảm kia lại khiến ả lên đến chín tầng mây, thậm chí khiến Bích Tú Hinh cảm thấy mặc dù đã hai ngày rồi, nhưng cái cảm giác tuyệt vời kia vẫn chưa tiêu tan hết.

Đối với ả mà nói đó là một lần rung động thật sự, là một lần thay đổi cả về linh hồn lẫn thể xác, nhân sinh quan cũng từ đó mà được thay đổi.

Từ trước đến nay Bích Tú Hinh luôn nhẹ nhàng như nước, thật sự có cảm giác như được quay về trần gian từ chốn hào hoa, ả cũng không còn quá chú trọng đến cách trang điểm, ăn mặc cũng rất đơn giản, khi đứng cùng với Uông Sở Tình cũng không thấy quá chênh lệch nhau nữa. Thật ra họ Uông cũng không phải khó coi, cũng rất thanh tú xinh đẹp, bộ đồ tây rất thanh lịch, áo khoác màu trắng bên ngoài, cổ áo hơi thấp, có thể nhìn thấy vùng ngực trắng trẻo.

Vừa nhìn qua, Uông Sở Tình có vẻ như là trợ thủ của Bích Tú Hinh, nhưng từ khí chất bên ngoài có thể thấy cô cũng không phải loại người tầm thường. Khi hai người phụ nữ xinh đẹp đứng cùng với nhau, chắc chắn sẽ thu hút được ánh nhìn của không ít người. Đặc biệt trong những sự kiện gần đây ở Phượng Thành, Uông Sở Tình lại càng nổi tiếng, khi hình ảnh xinh đẹp của cô được xuất hiện trên Tivi, từ trong đám người ngoài kia, Vương Ngạn Đôn đang nhìn về phía cô.

Hai ngày hôm nay Vương Ngạn Đôn có vẻ thích Uông Sở Tình rồi, hơn nữa nhờ những mối quan hệ gã đã có không ít tin tức về Uông Sở Tình. Đồng thời Bích Tú Hinh cũng khiến gã chú ý, khiến ánh mắt hắn sáng hẳn lên, trong lòng chợt kinh ngạc, lần này đến đây thật sự quá ngạc nhiên, không ngờ nhân gian còn có những người đẹp như vậy, tôi thật không thể về không chuyến này, ít nhất cũng phải có được một trong những cô đó.

Ở Phượng Thành, đương nhiên có cán bộ của Lương Hệ (Chủ tịch tỉnh Lương), không phải ai khác, chính là Bộ trưởng Sở Minh Trung, Trưởng ban tổ chức.

Sở Minh Trung đứng trong đám người đó, gã khoảng bốn bảy bốn tám tuổi, dáng người khá mập mạp, cùng đứng chung một chỗ với Vương Ngạn Đôn. Quả nhiên hai người một già một trẻ này lại có vẻ nam tính, không ít những người lãnh đạo thành phố hôm nay đến đây, riêng Ủy viên thường vụ đã có sáu bảy người đến.

Thực ra cũng nhiều người đã đoán được Vương Ngạn Đôn, người đang đứng cùng Bộ trưởng Sở đó là sai, gã có thể nói chuyện thân mật với Bộ trưởng Sở như vậy, không hề có cảm giác gò bó, hơn nữa còn rất ung dung, khiến những người khác không thể không nghĩ đến địa vị của hắn, nếu không Bộ trưởng Sở sao có thể thân thiết với hắn?

Đứng bên cạnh Bộ trưởng Sở còn có một phụ nữ rất xinh đẹp, ai vậy? La Kha, chính là người phụ nữ trong sự kiện Lô Hồ ở Giang Lăng, cũng chính là em gái của Phó Chủ tịch thành phố Giang Lăng La Kiên, ả cũng chính là Tổng giám đốc Tập đoàn Uông thị tại chi nhánh công ty ở Giang Lăng, tiền lương cũng khá cao.

Lần này ả lại xuất hiên ở Phượng Thành, rất tự tin đề nghị với Uông Sở Tình việc kiêm luôn chức Giám đốc chi nhánh công ty Uông thị tại Phượng Thành, người phụ nữ này rất có bản lĩnh, trong vẻ đẹp chín chắn còn có một chút gợi cảm, nhìn qua lại có khí chất hào phóng thoải mái, là một người phụ nữ có khí chất.

- Chị thấy chưa? Người đàn ông đứng bên cạnh La Kha chính là Trưởng ban tổ chức, Bộ trưởng Thành phố Phượng Thành, có lẽ có quan hệ khá thân thiết với ả.

Nghe Uông Sở Tình giới thiệu như vậy, Bích Tú Hinh liền cười nhẹ nhàng,

- Tôi thấy khi cô gái kia nhìn Bộ trưởng Sở như có hàm ý gì đó, xem ra quan hệ hai người này cũng khá sâu sắc, chẳng trách cô ta muốn giữ chức Giám đốc chi nhánh của Uông thị tại Phượng Thành.

Uông Sở Tình thản nhiên nói:

- Cái tôi cần chính là lợi ích, nếu cô ta làm được việc, tôi không tiếc một chức vị và một khoản tiền lương.

- Sao cô không nghĩ đến Đường Sinh chứ? Tôi cho rằng ở Phượng Thành này, bản lĩnh của hắn cũng khá lớn, chỉ có điều hắn giấu hơi kỹ thôi.

- Chị Hinh còn không biết tên Đường Sinh này sao? Qua những mối quan hệ tôi cũng tìm hiểu về hắn, tin tức vừa mới chuyển tới ngày hôm qua. Đường Sinh là người trong tỉnh, Đường Thiên Tắc ở Giang Lăng chính là cha hắn, hắn đã từng là một Nhị thế tổ nổi danh ở Nam Phong…

- Thật thế sao?

Bích Tú Hinh trong lòng kinh ngạc, xem ra sự suy đoán của mình lại chính xác. Ở Giang Lăng, Đường Sinh mới là công tử hàng bậc nhất, chỉ là do từ trước đến nay hắn không thể hiện ra mà thôi. Bây giờ xem ra tất cả những sự hợp tác với tên tiểu tử này, tất cả đều là lấy thành tích trên đường chính trị cho Đường Thiên Tắc. Chẳng trách hắn không quan tâm tới hình thức hợp tác, chỉ cần mình đồng ý bỏ tiền ra, đầu tư bất kỳ chỗ nào ở Giang Lăng đều được.

Tên tiểu tử này cuối cùng cậu cũng thể hiện ra rồi, tôi còn nghĩ cậu có thể giấu cả đời được chứ. Trong lòng Bích Tú Hinh bắt đầu cân nhắc rất nhiều thứ.

Còn Đường Sinh không biết từ lúc nào đã xuất hiện tại hội nghị thu hút đầu tư, đi cùng với hắn là Sắc Sắc, Mai Chước, chị Trần. Thật tình cờ chỗ bon họ đứng lại cách không xa chỗ Vương Ngạn Đôn mấy, thế là lại để gã này nhìn thấy hai người đẹp, có lẽ trong lòng lại có chút khó chịu?

Nhưng con mắt nhìn người đẹp của họ Vương cũng khá tinh tế, chỉ nhìn qua từ tinh thần và thần thái của ba cô Mai La Trần này là đã biết bọn họ đã là phụ nữ rồi, không còn là thiếu nữ tinh khiết gì nữa. Chỉ có hai người Bích Uông vẫn còn là hai ngươi trong trắng, thật nhiều người đẹp quá!

Một nhóm ngươi nước ngoài ở bên kia, người Nhật Bản và người Hàn Quốc đều nhìn chăm chú vào ba người La Mai Trần. Sắc Sắc luôn chú ý đến cách ăn mặc, nên cô không hề sợ người khác nhìn. Sau khi từ một thư ký vô danh tiểu tốt trở thành Chủ tịch công ty, La Sắc Sắc của chúng ta ngày càng xinh đẹp hơn.

Nhiều năm tập yoga đã khiến cho eo cô nhỏ hơn, khiến đường cong mông đẹp hơn và chân dài hơn, khi cô bước đi, hông và mông lắc nhẹ, vùng ngực phía trước nhấp nhô đã khiến không biết bao nhiêu người đàn ông chao đảo. Trong lòng La Sắc Sắc có chút khinh thường, các ngươi cứ nhìn đi, và nghĩ lại thân phận của mình, cô quay đầu lại nói nhỏ với Đường Sinh:

- Chà, phía sau không biết có bao nhiêu kẻ đang nhìn chằm chằm vào mông tôi, tôi đều cảm nhận được hết, vòng mông tôi như đang bị đốt nóng, đó chính là hiệu quả do có nhiều ánh mắt nhìn tập trung quá phải không?

Hôm nay La Sắc Sắc còn chưa mặc bộ đồ bó sát người, mà là mặc bộ đồ tây công sở cũng vì muốn mặc phối hợp với Mai Chước, nhưng cô vẫn khiến cho bộ đồ tây đó căng lên, khi bước đi bước chân cô cũng khá nhanh, nên tạo nên một cảnh tượng vòng mông càng gợi cảm hơn, không nhìn mới là lạ.

Ánh mắt Vương Ngạn Đông vẫn là lợi hại nhất, cũng khiến Đường Sinh phải chú ý, khi ánh mắt họ giao nhau, trong không trung như chợt có một ánh lửa mơ hồ. Còn một ánh mắt khác tinh anh hơn từ phía sau Vương Ngạn Đôn nhìn Đường Sinh, rõ ràng là ánh mắt của một gã đàn ông lạnh lùng ngoài ba mươi tuổi.

Chị Trần rất mẫn cảm với những ánh mắt có ý đồ, ngay từ đầu đã phát hiện ánh mắt của gã đàn ông sau lưng Vương Ngạn Đôn, cũng ngay từ đầu đã đoán được thân phận hắn từ khí chất lạnh lùng đó, đồng thời đối phương cũng phát hiện ra chị Trần.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cũng giống như Đường Sinh và Vương Ngạn Đôn xuất hiện một luồng lửa, hừ, hóa ra cũng là người trong Cục cảnh vệ Trung ương.

Cho đến khi bọn Đường Sinh đi tới bàn Bích Tú Hinh, Uông Sở Tình, chị Trần mới có cơ hội nói với hắn một câu,

- Thủ trưởng nhỏ, người bên kia chính là Vương Ngạn Đôn, người đối đầu với cậu ở tỉnh thành, người đứng phía sau hắn là người của Cục cảnh vệ Trung ương, trên người gã có súng.

Đương Sinh lơ đãng liếc mắt nhìn bọn Vương Ngạn Đôn, khi phát hiện ra La Kha trong lòng hắn khẽ rung động. Nhìn thấy cô ta và người đàn ông đứng tuổi kia đứng cạnh nhau thân mật như vậy, trong lòng hắn lại liên tưởng đến điều gì đó, bọn họ như tình nhân đứng bên cạnh nhau?

La Kiên ở Giang Lăng, lẽ nào là cán bộ Vương hệ? Dù không phải thì dần dần cũng nhập lại với nhau thôi. Cô La Kha này rất biết kết nối những mối quan hệ, huống hồ tên Vương Ngạn Đôn khiến phụ nữ đam mê, chỉ sợ không bao lâu nữa là lại lên giường với La Kha thôi, ừm, chắc hẳn là như vậy.

Lúc này, có mấy người bước vào người đi đầu là Phó chủ tịch thành phố Viên Bỉnh Tường, người tổng chỉ huy của hội nghị thu hút đầu tư đến rồi!


trướctiếp