Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.2 - Chương 359: Hội Nghị Thu Hút Đầu Tư Ở Phượng Thành (2)


trướctiếp



Viên Bỉnh Trường là người chủ trì hội nghị thu hút đầu tư lần này, mặc dù ở Ủy viên thường vụ gã chỉ đảm đương một chức vụ nhỏ, nhưng trong việc thu hút đầu tư này gã có toàn quyền hơn nữa còn làm việc trực tiếp với Bí thư, Chủ tịch thành phố, những người khác đều không thể can thiệp vào được.

Ví dụ như người áo mũ chỉnh tề Trưởng ban tổ chức Sở Minh Trung kia, một cán bộ quản lý nhân sự như gã hôm nay cũng có mặt ở đây không khỏi khiến người khác căng thẳng. Thật ra lão Sở chỉ đến đây để cổ động cho người khác, người phụ nữ đứng bên cạnh gã La Kha, quan hệ giữa bọn họ cũng được vài năm rồi.

Mấy năm trước, sau khi Sở Minh Trung học tập ở trường Đảng tỉnh ủy và quen biết La Kiên, với sự giới thiệu của La Kiên gã quen với La Kha. Không lâu sau mối quan hệ đã khá thân thiết, sau này vẫn qua lại như vậy nhưng rất ít người biết được mối quan hệ bí ẩn của bọn họ.

Ngoài ra còn một người nữa là Vương Ngạn Đôn, là do Lương Chủ tịch tỉnh đã gọi điện thoại cho gã, trong lòng gã cũng rất kinh ngạc. Thì ra gã trẻ tuổi này là con chá của nhà họ Vương trong thành phố, đây quả là một cái cây cho bóng lớn, tiền đồ suốt đời này đã được ổn định rồi.

Nể mặt phụ nữ là một loại phong thái và tình cảm, nể mặt Vương Ngạn Đôn ẩn chứa một sự cung phụng, giữa hai điều đó đương nhiên không giống nhau.

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Viên Bỉnh Tường bước lên đài tổ chức mấy vị lãnh đạo Thành phố cũng đều bước lên đài, hội nghị thu hút đầu tư được chính thức mở màn sau lời khai mạc long trọng của Viên Phó chủ tịch thành phố. Trong ánh đèn chói sáng, không khí phía dưới càng nhộn nhịp hơn, một luồng sóng ngầm cũng đang ngày càng mãnh liệt hơn. Nó được bắt nguồn từ khi ánh mắt Đường Sinh và Vương Ngạn Đôn gặp nhau chỉ là người khác không biết mà thôi.

Ở hàng ghế những quan chức trong tỉnh, Quan Cẩn Du thanh nhẹ nhàng vỗ tay cùng mọi người, vừa nghe lãnh đạo Phượng Thành đọc lời khai mạc, vừa đưa mắt nhìn về hướng Đường Sinh. Cũng không biết vì sao, bây giờ cô lại rất quan tâm tới tiểu tử này, không chỉ dừng ở một cái liếc mắt.

Đường Sinh đứng giữa một nhóm người đẹp, quả thật quá nổi bật. Mặc dù tuổi của hắn còn nhỏ, nhưng nhìn từ bên ngoài thì không còn nhỏ nữa. Thân hình cao to, khí chất cũng trầm ngâm, ăn mặc cũng giống như một thanh niên chững chạc, không giống loại công tử ăn chơi.

Bọn Sắc Sắc, Mai Chước đến đây cũng đơn thuần góp vui mà thôi, hội nghị thu hút đầu tư thế này cũng là một trong những chiến lược phát triển kinh tế quan trọng của Phượng Thành. Còn trong quá trình vận dụng thực sự, còn phải xem cửa nhà ai rộng hơn. Sắc Sắc, Mai Chước cũng biết người trong lòng họ ở Phượng Thành quyền uy lớn bao nhiêu. Ví dụ bí thư Hành là chỗ dựa lớn nhất của họ, mặc dù ở trường hợp nào đó lão không lên tiếng, nhưng cũng khiến người khác có thể yên tâm.

Bích Tú Hinh sau khi nghe Uông Sở Tình tiết lộ gia cảnh Đường Sinh, trong lòng cũng loé lên một suy nghĩ mới. Có lẽ hôm trước có quan hệ thân thiết với hắn cũng không phải điều gì xấu, đơn thuần đứng ở góc độ một phụ nữ để suy xét vấn đề của người tình, đương nhiên sẽ tìm một người trẻ tuổi khỏe mạnh, cường tráng thì lý tưởng hơn. Cũng không cần hắn giúp gì nhiều trong sự nghiệp, cho dù bản thân mình bây giờ không phát triển sự nghiệp nữa, thì mười mấy tỷ trong tay cũng có thể sống thoải mái đến hết đời. Vì vậy dưới góc độ hưởng thụ cuộc sống riêng, dường như có thể theo đuổi một cảnh giới hư vô và xa xỉ.

Bất kỳ người nào cũng thích hưởng thụ, phấn đấu cũng chỉ là để hưởng thụ tốt hơn, khi hưởng thụ được thỏa mãn hoàn toàn, phấn đấu dường như thừa thãi, và cũng mất đi nhiệt huyết phấn đấu lúc ban đầu. Vì vậy Bích Tú Hinh mới trở về như lúc ban đầu, chính vì bây giờ ả đã đạt đến một thành tích cao trong sự nghiệp, còn trong sự hưởng thụ cá nhân lại quá cô đơn, vì vậy nên trong lòng ả thật ra không cân bằng.

Yêu là một loại tư vị, một loại cảm thụ, là một loại hưởng thụ bậc cao về mặt tinh thần. Không nếm trải nó, không bao giờ nếm trải được những vần điệu êm đềm, khắc cốt ghi tâm mà nó mang lại. Trải nghiệm nó từ tinh thần đến thân thể, khiến cho người ta cảm thấy phong phú đến tột đỉnh.

Bây giờ Bích Tú Hinh mới suy nghĩ theo hướng như vậy, mặc dù người đàn ông mà ả chọn nhỏ tuổi một chút, nhưng nếu nhìn về lâu dài, nhỏ tuổi lại tốt.

Mặt khác ả cũng thích thú với hoàn cảnh xuất thân của Đường Sinh và sự thông minh của hắn. Hắn là kỳ tài bẩm sinh trong lĩnh vực kinh doanh, nếu hắn đồng ý hợp tác với ả, thì có thể tung hoành thiên hạ. Với tình hình trước mắt mà xem xét, nếu bảo hắn khuất phục dưới sự cai quản của ả thì không có khả năng.

Mặt khác sau khi đã trải qua mấy đêm hồn xiêu phách lạc, Bích Tú Hinh phát hiện có lẽ bản thân mình đã bị hắn chinh phục, không, tôi tuyệt đối không đầu hàng.

Bây giờ ả có chút sợ ở một mình với Đường Sinh rồi, hắn hống hách đến độ khiến người khác phải sợ, ai mà biết được lần sau hắn còn làm như vậy với mình nữa hay không chứ? Nghĩ đến đó ả không khỏi run rẩy, ai có thể giúp mình được chứ? Nhìn quanh một lúc, ả phát hiện ánh mắt Uông Sở Tình cũng đang dừng trên người Đường Sinh, trong lòng ả chợt động,

- Sở Tình, tôi cho cô một lời khuyên, không nên tuyển Đường Sinh vào công ty cô.

- Ủa? Chị Hinh đang muốn nói cái gì? Tôi nghe chưa rõ!

Uông Sở Tình đã nghe chuyện của Tần Quang Viễn ở tỉnh thành, năng lực của Đường Thiên Tắc quả thật quá mạnh, có thể cho thấy ở bất kỳ lĩnh vực nào cũng có sức ảnh hưởng. Bốn nhà buôn bán lớn ở tỉnh thành, nhà họ Liễu xếp thứ hai, chèn ép nhà họ Uông. Bởi vì Liễu Vân Cương của nhà họ Liễu là Giám đốc ngân hàng Nam Hối, có một ông thần tài như vậy đứng phía sau Liễu gia, ba nhà khác liệu có thể thắng nổi người ta không? Bây giờ lại nhìn Cẩn Sinh của Đường Sinh, cũng đã phát triển ở Giang Lăng được nửa năm, nhưng càng ngày càng lớn mạnh.

- Cô nhận hắn làm em trai nuôi đi, dù sao chị nuôi của hắn cũng có cả đống, Mai Chước, La Sắc Sắc, Vương Tĩnh, Ninh Hân, Cao Ngọc Mỹ, đó chỉ là những người tôi có thể đếm được, còn cả Quan Cẩn Du cũng có quan hệ khá tốt với hắn, chắc cô cũng có thể nhìn ra được, trong vụ việc Tông Nguyên hắn đã thể hiện thực lực như thế nào? Cô cũng thấy rõ rồi chứ, ở Phượng Thành hắn có đủ sức ảnh hưởng. Gần đây tôi cũng có thăm dò phía Trần Liêm, là một công tử có tiếng ở Phượng Thành, cha gã là Ủy viên thường vụ Thành ủy Phượng Thành, thuộc khu Tư lệnh Quân khu, bọn họ đều phải nghe lời Đường Sinh.

Thật ra Bích Tú Hinh cũng chẳng có lòng tốt gì, ả đang định lợi dụng Uông Sở Tình để phân tán sự chú ý của Đường Sinh. Bởi vì mối quan hệ giữa ả và Uông Sở Tình khá tốt thường xuyên đi cùng nhau, sau này mỗi khi gặp Đường Sinh có thể kéo cô ta cùng đi, như vậy Đường Sinh cũng không có cơ hội xuống tay với ả.

Đây chỉ là một sự tự vệ theo bản năng, là một cách ả nghĩ ra được vì không muốn bị Đường Sinh thu phục. Thật ra trong lòng ả đã rất mềm yếu rồi, cũng đã mất lòng tin với chính mình, ả không thể dựa vào sức lực chính mình để đối phó với tên tiểu tử này nữa, vì vậy mới cần viện trợ.

Mối quan hệ giữa Đường Sinh và Uông Sở Tình cũng không thể xem là sâu đậm, mà phải nói khá mờ nhạt. Nhưng lại có quan hệ khá tốt với Sắc Sắc, Mai Chước, hợp nhau cả về tính tình lẫn tính cách. Trong lòng cô cũng rất thích thú với bọn Mai Chước, cũng đang tự thắc mắc sao bọn họ lại cứ vây quanh Đường Sinh?

Cứ như vậy, gợi lên những thắc mắc của Uông Sở Tình về Đường Sinh. Lần đầu tiên gặp thiếu niên này là ở trước cổng trường Giang Lăng, hắn với em họ Uông Triệu Quân có thể xem như đối thủ. Có thể thấy em họ cô rất đố kỵ với Đường Sinh, đã rất nhiều lần oán trách ngay trước mặt cô, nói Đường Sinh thích vờ vịt thích khoe khoang, rồi còn lăng nhăng gì đó, đùa giỡn cùng một lúc mấy cô hoa khôi trong trường, quả thật quá cặn bã.

Bây giờ xem ra hắn chỉ đang chơi bời với mấy cô hoa khôi thôi! Chỉ nhìn mấy cô gái bên cạnh hắn như Mai Chước, La Sắc Sắc, Vương Tĩnh, ai nấy thanh tú xinh đẹp, đôi mắt lại tràn đầy vẻ hạnh phúc, cô nào cô nấy khi nhìn Đường Sinh đều toát lên vẻ dịu dàng.

Suy nghĩ từ nhiều góc độ, xét về mặt lợi thì giao tiếp với Đường Sinh không phải là một việc xấu, nhưng chỉ sợ chính mình cũng bị cuốn vào vòng xoáy đó. Nghĩ đến những điều này lại có chút khinh thường, hắn chẳng qua chỉ là một đứa con nít như em họ cô mà thôi, sợ cái gì chứ? Thật khó hiểu.

- Sở Tình, cô suy nghĩ đi tôi đã thay cô giật dây nhé, Uông thị muốn phát triển lớn mạnh theo tôi thấy thì vẫn nên tự thân vận động, chứ không phải chỉ dựa vào cô gái đó.

Bích Tú Hinh khẽ hất cằm về phía La Kha, cô gái đó còn đang mải nói chuyện, liếc mắt đưa tình với Vương Ngạn Đôn.

Uông Sở Tình cũng nhìn theo Bích Tú Hinh về hướng La Kha, đôi mày thanh tú khẽ chau lại. La Kha cũng là một cô gái có năng lực, chỉ có điều quá nhiệt tình với đàn ông, đặc biệt là ánh mắt biết câu dẫn người khác. Cô gái này thực chất đã ba bảy ba tám, nhưng nhìn bên ngoài như một cô gái độ tuổi ba mươi, thướt tha nhẹ nhàng, bộ ngực nở nang, bước đi rất hấp dẫn, chẳng trách cô ta có thể khiến tất cả đàn ông nhìn mình.

Không thể phủ nhận rằng La Kha là đại sát khí đối với đàn ông độ tuổi trung niên, nhưng cô ta lại có thể hấp dẫn được một người tuổi còn trẻ như Vương Ngạn Đôn, quả thật không tệ đâu! Bích Tú Hinh cũng nhìn Vương Ngạn Đôn, cảm thấy người này khí chất không tầm thường,

- Người đàn ông kia là ai?

- Nghe La Kha nói đó là Phó chủ nhiệm Văn phòng thành phố Phượng Thành kiêm Chủ nhiệm phòng Ngiên cứu Chính sách. Những việc hắn quản lý cũng nhiều, chắc cũng có gia thế.

Bích Tú Hinh khẽ gật đầu, ả cũng có chút hiểu biết về quyền lực của những người trong giới quan chức, bởi cha ả cũng là cán bộ lão thành.

- Ngay cả Bộ trưởng Sở cũng nói chuyện rất thân mật với gã, xem ra cũng rất có gia thế, nhìn bên ngoài có lẽ còn được việc hơn Đường Sinh. Hơn nữa còn rất đẹp trai, khí chất cũng không tồi. Cô xem Tổng giám đốc La của cô chỉ hận không thể chui vào trong lòng người ta, thật không có chút tự trọng nào cả.

Uông Sở Tình cũng nhận thấy được,

- Có lẽ cô ta hiểu rõ về Vương Ngạn Đôn rồi. Khi về hỏi cô ta đi, người ở Phượng Thành, chúng ta không ai có thể đắc tội được. Nếu không phải nhờ có sức mạnh của Tập đoàn Phượng Khí, chuyện của Bích tổng giám cũng phải chịu thiệt rồi, thương nhân khó lẫn lộn!

Trong lúc các cô đang nói chuyện riêng với nhau, Đường Sinh và chị Trần cũng đang nói chuyện. Họ cũng không cảm thấy ngạc nhiên về người trong Cục cảnh vệ Trung ương cùng đi theo hộ tống Vương Ngạn Đôn. Lão Vương cũng là người có thế lực, cũng có đội bảo vệ riêng, gã đàn ông lạnh lùng kia cũng có thân phận như chị Trần. Nếu như vậy Vương Ngạn Đôn cũng không phải người mà những người bình thường có thể ứng phó được. Có thể nói nếu hắn không bắt nạt người khác, thì đó đã là may mắn của họ rồi.

Trong lòng Đường Sinh suy nghĩ về chuyện của bác hai Liễu Vân Cương. Cái ghế Giám đốc ngân hàng Nam Hối của ông có thể ngồi vững hay không còn là vấn đề. Phải sớm tìm kế hoạch mình còn phải đi một chuyến đến tỉnh thành Nam Phong nữa. Nhưng trước đó phải báo trước một tiếng với chú Tư ở Kinh Thành.

Những chuyện về kiến trúc thượng tầng, mình cũng chỉ có thể đưa ra ý kiến và cách suy nghĩ, còn lại do chú Tư quyết định. Ngoài ra cũng không thể làm điều gì được nữa.

Đơn giản quá thành ra không có việc gì, Đường Sinh liền trốn ra một góc khuất gọi điện thoại cho cậu Tư Đường Thiên Tứ bàn về chuyện ngân hàng Nam Hối, bảo Đường Thiên Tứ cũng suy nghĩ một chút, xem thử có cách gì có thể hóa giải được nguy cơ này hay không. Nếu ghế của bác hai mà không giữ được, thì xem như trận này đã thất bại.

Về mọi mặt tình hình chính trị và kinh doanh của nhà họ Đường ở tỉnh Giang Trung, thì cái vị trí Giám đốc Ngân hàng này không thể mất được.

Đường Sinh vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài, chị Trần liền đi theo, rất nhanh đã ra đến chỗ đỗ xe bên ngoài. Ở đây người ít hơn rồi, mà có cũng chỉ là những người tài xế nhàn rỗi, mà ánh mắt của họ cũng bị không khí bên kia thu hút, không để ý đến Đường Sinh.

Quan Cẩn Du thấy Đường Sinh đi ra ngoài nên cũng thu tầm mắt lại, cũng không biết hắn gọi điện thoại cho ai. Cô bắt đầu chú ý đến những người ngoại quốc, luận bàn sự giàu có về tài lực. Những nhà đầu tư trong nước khó mà bì được với những người ngoại quốc này, ngoài Bích Tú Hinh ra.

Người ngoại quốc đến tham gia hội nghị đầu tư này đáng được chú ý nhất là dòng họ Phác thị thuộc Hàn Quốc, nghe nói cũng là một ông lớn trong nghành điện tử Hàn Quốc.

Điện tử Phác thị có thị trường khá lớn ở Đông Nam Á cũng như thị trường ở nhiều nước khác trên thế giới, là một trong năm trăm tập đoàn mạnh nhất toàn thế giới. Năm ngoái tạp chí Forbes công bố Phác thị đã xếp vào một trăm công ty mạnh nhất. Chính quyền Phượng Thành cũng không biết đã dùng cách nào để mời được người của Phác thị, xem ra đây cũng là một trong những mục tiêu họ ngắm đến. Ngoài ra còn có Tập đoàn Tiểu Tỉnh của Nhật Bản, là Nhà cung cấp linh kiện ô tô ở Nhật Bản, cũng là một tập đoàn lớn ở Nhật Bản.

Còn có những nhà đầu tư phía Âu Mĩ, bao gồm những nghành nghề như lĩnh vực thông tin, điện tử, chế tạo, ẩm thực, kinh doanh chuỗi khách sạn…v…v..

Không những như vậy, kỳ thu hút đầu tư Phượng Thành lần này chắc chắn sẽ có nhiều thu hoạch, có tác dụng nhất định với sự phát triển nền kinh tế ở địa phương.

Đường Sinh vừa rời đi, người của Tập đoàn Tiểu Tỉnh Nhật Bản dưới sự giới thiệu của người ở Ủy ban nhân dân thành phố làm quen với đại biểu Tập đoàn Phượng Khí Uông Sở Tình. Người Nhật Bản để một bộ râu ngắn cũng khá khách khí trong lễ tiết, nhưng thật ra Chủ tịch của công ty con trong nước của Tập đoàn Tiểu Tỉnh cũng rất cao ngạo, gã cũng không xem trọng Phượng Khí. Ở Trung Quốc, Phượng Khí là một Tập đoàn nhỏ hạng hai hạng ba, kém nhau quá xa.

Người đại diện của Tập đoàn Tiểu Tỉnh ở Trung Quốc là một thành viên trong gia tộc, tên gọi là Tiểu Tỉnh Lục Lang, khoảng ba mươi tuổi, người hơi thấp, mập, ánh mắt rất sắc nhọn, ánh mắt nhìn Uông Sở Tình lại có vẻ rất hứng thú. Giám đốc ở Trung Quốc của hắn hiểu rất rõ suy nghĩ trong đầu Tiểu Tỉnh Lục Lang, ký một hợp đồng nhỏ gì đó với Phượng Khí cũng không phải không có khả năng, còn xem Uông Sở Tình biểu hiện như thế nào nữa.

Trong lòng Bích Tú Hinh không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, hai người kia làm gì vậy chứ? Quỳ xuống liếm chân Uông Sở Tình vẫn còn sợ là lưỡi hai ngươi chưa xứng!

Cô ta thấp giọng nói nhỏ vào tai họ Uông:

- Ê, tên Nhật Bản kia đang để ý tới cô rồi, đáng lẽ một báu vật như cô thì không nên xuất hiện.

Uông Sở Tình hơi đỏ mặt, nhưng thần sắc vẫn không thay đổi, tôi có cách nào được chứ? Cũng không thể không ứng phó chứ? Nếu nói chuyện đàng hoàng, tôi có thể tiếp chuyện, còn những điều lung tung thì đừng có mơ tưởng, ai bảo tôi là đại diện của tập đoàn Phượng Khí chứ? Tôi không ứng phó được thì Chủ tịch Bích giúp nhé?

Cùng với sự bắt đầu của buổi thu hút đầu tư, những nhân viên các quận huyện của Phượng Thành bắt đầu uốn lưỡi để giới thiệu cho các nhà đầu tư về những chính sách ưu tiên và địa hình lợi thế của địa phương mình. Cũng không biết có bao nhiêu nước bọt đang bay tứ tung, cũng không biết có bao nhiêu lỗ tai đang bị hành hạ.

Trên bàn trong hội trường phục vụ thức uống gải khát, nhiều người ngồi trên ghế uống nước giải khát, giống như đến đây để chơi vậy.

Rất nhanh Tiểu Tỉnh Lục Lang liền ngồi lại cùng với Phác Thành Hiền của Phác thị, còn có những nhà đầu tư quốc tế khác. Quả nhiên lấy Bích Tú Hinh và Uông Sở Tình của Phượng Khí làm đề tài chính thổi phồng đủ mọi chuyện, chỉ một lúc sau ai nấy đều khô cổ họng. Phía trong nước còn có Sắc Sắc, Mai Chước, quả thật là nơi tập trung của người đẹp, khiến La Kha đứng bên này cũng cảm thấy ấm ức, rất nhanh liền bước lại gần Vương Ngạn Đôn.

Nói ra cũng thấy trùng hợp, cũng không biết ai đã mắc một sợi dây rườm rà ngay chỗ Tiểu Tỉnh Lục Lang. Gã vốn đang định đến chỗ Uông Sở Tình cùng uống ly rượu, nhưng ai ngờ bỗng lảo đảo, ly rượu vang trong tay bay lên không trung, vừa may rơi vào ngay cổ áo Uông Sở Tình, sau đó chảy vào khe hở chỗ cổ áo. Đây là cảnh tượng vô sỉ nhất trong buổi thu hút đầu tư, sau này còn có người nói, Tiểu Tỉnh Lục Lang có ý làm cho Uông Sở Tình xấu mặt.

Kỳ thật Tiểu Tỉnh Lục Lang rất oan uổng, người cố tình giẳng dây là La Sắc Sắc. Cô thấy ngứa mắt với bộ dạng mê gái của tên này, liền nảy ra ý định xấu xa, nào ngờ hại thảm Uông Sở Tình. Uông Sở Tình tức giận vô cùng, lúc ấy khuôn mặt xinh đẹp đầy tức giận, liền vội vàng rời đi.

Vì vậy, một không khí hài hòa như vậy vì sự xấu hổ của Chủ tịch Uông của Phương Khí mà thay đổi, Uông Sở Tình trốn trong xe rồi còn khóc nữa!


trướctiếp