Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.2 - Chương 357: Nữ Giáo Viên Đáo Để (Phần 4)


trướctiếp



Lúc Trần Liêm xuất hiện ở sảnh lớn của khách sạn, rất nhiều người đang vây quanh đó, Tổng giám đốc lại không có mặt. Bởi vì khi nghe Giám đốc Đường báo cáo là Sở Hùng Đông - Giám đốc tập đoàn Phượng Khí và con trai hắn Sở Đại Cương đến đây kiếm chuyện, ông ta liền cười nhạt, để con trai mình ra mặt.

Chỉ là con trai của vị Tổng giám đốc này vừa mới đến, còn chưa kịp làm gì, cũng chưa kịp ra oai với hai bố con nhà họ Sở, Trần Liêm đã đi vào rồi. Sở Đại bắt tay Trần Liêm:

- Trần công tử, anh Đường đã đi trước rồi, anh ta bàn giao…

Trần Liêm khẽ gật đầu, lạnh lùng nhìn lướt qua chàng thanh niên đang đứng cùng bà Giám đốc Đường, bên cạnh hắn vẫn còn năm, sáu người bộ dạng hung dữ. Nhưng khi nhìn thấy đối tượng đang bắt tay Sở Đại là Trần Liêm, bọn họ đều mất ngay khí thế.

Con trai của vị chủ tịch kia cũng thay đổi thần sắc. Khi chạm đến ánh mắt sắc lạnh như băng của Trần Liêm, y liền cảm thấy toát mồ hôi, tại sao lại là con trai của tướng quân? Hắn, tại sao hắn lại gọi cha con Sở Thị tới? xem ra hắn ta cố ý muốn gây sự rồi.

- Tính tiền đi, còn chờ gì nữa!

Trần Liêm sau khi buông một câu như vậy, liền đi đến chiếc ghế sô pha mà Sở Hùng Đông đang ngồi.

Chỉ cần anh ta xuất hiện, tình thế lập tức thay đổi. Người bình thường không thể dây vào con người này, nếu chọc giận anh ta, anh ta sẽ không ngại phá nát nhà hàng của người ta đâu.

- Phục vụ, tính tiền!

Con trai của Tổng giám đốc nhà hàng cứng đờ người, dặn dò vài câu với bà Giám đốc Đường. Trên thương trường, bà ta cũng là một nhân vật có hiểu biết và cơ trí, nghe vậy cảm thấy không hợp lí, cái vị vừa đến này là ai nhỉ? Bà ta thực sự chưa từng gặp qua Trần Liêm, không quen biết hắn.

Nghe nói Trần công tử suốt ngày ở trong đơn vị, bình thường cũng rất ít ra ngoài, nếu có xuất đầu lộ diện thì cũng không đến loại nhà hàng ba sao này, cho nên những kẻ không tiếp xúc với những người ở tầng lớp của anh ta thì căn bản không hề biết đến anh ta, nhưng con trai của Tổng giám đốc thì đã từng gặp qua anh ta rồi, hơn nữa trong lòng còn vô cùng sùng bái anh ta.

- Giám đốc, đây là ai vậy? Chúng ta mà phải sợ hắn sao? Có Phó chủ tịch Lý làm chỗ dựa cho chúng ta rồi mà, chị không gọi Lý công tử sao?

Vừa nói đến thì Lý Khang đi vào. Hắn là con trai của Phó chủ tịch thành phố, chính là người bị Bích Tông Nguyên đánh trong sự kiện Phượng Thành. Hắn nhìn thấy Trần Liêm đang ngồi ở đó, không ngờ sự việc hôm nay là do Trần công tử đứng sau, chả trách cha con Sở Hùng Đông lại dám nghênh ngang như vậy.

- Ồ, anh Liêm, sao anh lại ở đây? Đúng là phe mình đánh phe ta rồi? Người đâu, mau lại đây xin lỗi anh Liêm đi.

Lý Khang đi đến, đưa mắt nhìn Giám đốc khách sạn, gã cũng nhanh chóng bước lên phía trước nói với Trần Liêm:

- Anh Liêm, sự việc hôm nay tôi thành thật xin lỗi, dù nói thế nào đi nữa, tiền bữa ăn này để tôi chịu được không, cứ coi như nể mặt tôi một chút, anh Liêm, mong anh rộng lượng thông cảm!

Thông cảm? Đường Sinh lúc đi rõ ràng không hề bảo mình phải thông cảm gì cả. Trần Liêm không chút nể nang:

- Nếu bạn tôi đã dám đến đây ăn cơm, nhất định phải chi nhiều tiền rồi, đừng nói những lời thừa thãi này làm gì, tính tiền!

Anh ta vắt chéo chân lên, lạnh lùng nhìn một đống tiền xu.

Được đấy, Đường Sinh chọc tức người ta rất có phương pháp, không ngờ lại làm ra mấy bao tải tiền xu thế này, thực sự là một chiêu lợi hại.

Vừa thấy Trần Liêm không hề nể tình, bà Giám đốc nhà hàng xấu hổ nhìn về phía Lý Khang, gã liền cười khổ:

- Anh Liêm bảo tính thì tính đi.

Gã đã sớm biết sẽ có kết quả này, thể diện của Lý công tử mà người ta còn không coi ra gì thì mình còn tính cái gì? Gã chỉ tay về phía bà giám đốc:

- Bà nhìn cái gì, ra đây tính tiền cho tôi, bọn họ không chịu nhúc nhích thì một mình bà tính.

Gã biết bà ta bình thường cũng tự tung tự tác không coi ai ra gì, lần này đem phiền phức đến cho cha ta rồi đây, hôm nay phải cho ngươi chết.

Phải, chính là kết quả này, lúc này Trần Liêm quay đầu ra ngắm nghía Lý Khang:

- Không ngờ cậu còn có tâm trạng để bận rộn thay cho người khác cơ đấy!

Lý Khang cười khổ, ngồi xuống bên cạnh Trần Liêm, tươi cười chào hỏi Sở Hùng Đông và Sở Đại - đều là người quen cả nhưng không mấy tiếp xúc. Sau đó mới nói với Trần Liêm:

- Anh Liêm, tôi nói thế này, bất cứ sự việc gì ở Phượng Thành anh cứ nói với tôi một tiếng, tôi và Thẩm Quân làm theo là được…

Trần Liêm nhún vai:

- Việc này giờ tôi không nhúng tay vào nữa, hơn nữa tôi cũng giúp các cậu rồi, không phải tôi bắt các cậu thả người, các cậu còn muốn hành hạ người ta một đêm sao? Cậu biết không? Bích thị còn chuẩn bị rời Phượng Khí khỏi Phượng Thành, cậu nói đây có phải việc lớn không? Cha cậu và cha của Thẩm Quân đều không cáng đáng nổi chuyện này, mặc dù không đến mức mất chức thì sau này cũng còn hi vọng phát triển hay sao?

Chẳng phải Lý Khang chính là lo lắng điều này hay sao? Thẩm Quân cũng vậy, nhưng hai ngày gần đây gã Thẩm Quân này giống như đã bốc hơi vậy.

- Cho nên mới muốn anh Liêm đây giúp một tay, tất nhiên anh có thể nói chuyện với đối phương, ảnh hưởng của sự việc này quá lớn, muốn nó lắng xuống cũng khó, hai ngày tới sẽ mở cuộc họp, ngày mai lại triển khai hội nghị thu hút đầu tư 5 năm lần thứ nhất ở Phượng Thành, những ảnh hưởng xấu thực sự đang rất…

- Cậu Khang, tôi không phải không muốn giúp cậu mà là không giúp nổi, cậu nói xem bọn cậu có chút quá đáng không? Dùng côn điện để đánh người ta, thử đánh cậu như vậy xem cậu chịu nổi không? Người nhà Bích thị hơn trăm tỉ, thực sự cần xử lí, chỉ cần tốn chút tiền thì cái gì cũng đều có thể xoay chuyển các cậu được.

Lý Khang chột dạ:

- Anh Liêm, nói thật là hôm nay tôi còn đến bệnh viện xin lỗi người ta nhưng họ không tiếp.

- Vô vị, đừng nói nữa, tôi đoán sự việc lần này cha cậu phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ đâu, mau về nhà báo tin đi.

Lý Khang cũng chưa nghĩ đến điều này liền đứng dậy bước đi. Bà Giám đốc nhà hàng còn tiễn hắn ta ra ngoài:

- Cậu Khang, ngộ nhỡ Trần công tử…

- Nói vớ vẩn, hắn có đập nhà hàng của bà thì cũng đáng, bà có tư cách gì mà đùa giỡn uy phong của hắn hả? Trong thương trường vị trí của hắn rất lớn, bà hiểu không? Hiện giờ cha tôi cũng đang rất đau đầu, sự việc này bà nên cầu thần phật phù hộ đi, tôi không lo được chuyện của ba, cũng không cố hơn được đâu, đi đi!

Trần Liêm cũng không ngốc, chăm chú nhìn bọn họ. Bà Giám đốc Đường uất ức ngồi xổm trên mặt đất đếm từng đồng xu. Một lần nữa anh ta lại cảm thấy cái cách chọc tức người khác của Đường Sinh quả thực quá ác. 8888 tệ không nhiều nhưng lại đem đổi thành 888 nghìn 8 trăm đồng xu, như vậy có mà đếm đến ngày mai.

- Đại Cương, ngươi lại đây kiểm tra họ đếm tiền đi, ta có việc!

Vậy là Trần Liêm cũng đi rồi nhưng bà Giám đốc vẫn phải khách sáo với Sở Đại, nào là thuốc tốt, nào là trà ngon. Sở Hùng Đông cũng đứng dậy ra về rồi, để con trai Đại Cương ở lại đây thay mặt cha. Sau sự việc hôm nay, xem còn ai dám khinh thường cha con Sở gia?

Sắc Sắc, Mai Chước, Ninh Hân đều đã lên xe từ lâu. Bọn họ cũng ăn ở nhà hàng này, lúc sự việc phát sinh, ngẫu nhiên cùng đi đến đại sảnh, cùng đưa mắt bảo Đường Sinh đi, cho nên Đường Sinh đã dẫn Trang Khiết đi rồi.

Đã nói là Nhị Thế Tổ mà, không thể hi vọng hắn đừng gây chuyện, cái bà đó dám khinh thường Nhị Thế Tổ, gặp báo ứng là xứng đáng rồi. Lúc ngồi trên xe tám chuyện, đợi Đường Sinh quay trở lại, Sắc Sắc nói:

- Má ơi, cái đống tiền xu đó, các cô nói phải đếm đến khi nào mới xong đây? Tôi khẳng định ba ngày sau cũng chẳng xong được, thà nhảy lầu cho xong.

- Tên kia cũng quá tay, không ngờ lại nghĩ ra cái chiêu này, không biết bà đó đã đắc tội gì với hắn?

- Bà ta diện mạo cũng không đến nỗi nào, có lẽ đã nói những lời không lọt tai, bằng không với tính cách nhẫn nại của hắn, sẽ không hành người ta đến mức như vậy.

Bọn họ đang nói thì thấy Đường Sinh và Trang Khiết xuất hiện, họ vẫn đang đi dạo trên phố. Sắc Sắc và Mai Chước vốn là đến để xem trò vui cho nên lúc này không thể kiên nhẫn được nữa, liền cho chiếc X5 đi vượt lên, chầm chậm đánh vào ven đường, hạ cửa kính xuống gọi Đường Sinh.

- Cái thằng nhóc này, buổi tối không về nhà còn đi dạo với người đẹp à? Gan cậu càng ngày càng to nhỉ?

Sắc Sắc cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên, ý đồ của cô là muốn đến quấy rầy họ. Đỗ chiếc Audi ở ven đường, sau đó cô và Mai Chước xuống xe:

- Tìm khắp nơi mà không thấy cậu, di động cũng tắt, hóa ra là ở đây, này này này, cô là ai vậy, tại sao lại dụ dỗ em trai tôi, nó mới 17 tuổi đấy!

Trời, Đường Sinh há hốc mồm, không phải chứ? Chị Sắc Sắc, hại nhau như vậy sao, không ngờ lại muốn phá hỏng chuyện tốt của tôi, đừng có ghen như vậy chứ.

Hai người giả làm chị gái của Đường Sinh, chạy đến hét vào tai hắn, lúc ở sảnh lớn của nhà hàng đã nhìn thấy trên mặt hắn có vết bầm tím, đáng đời, cái tên này, bị người ta đánh cho thành như vậy mà còn mê muội đuổi theo người ta, cô ta tốt như vậy sao?

Sắc Sắc và Mai Chước vô cùng tức giận, mỗi người xách một bên tai Đường Sinh, Sắc Sắc lại còn đá vào mông Đường Sinh:

- Cậu rảnh rỗi quá đấy, có thấy xấu hổ hay không? Suốt ngày đi cưa cẩm con gái nhà người ta, hôm nay về nhà để xem chị cậu xử lí cậu như thế nào.

- Á, chị, đừng...đừng hiểu nhầm nha, đây là cô giáo mới của em đấy, là giáo viên chủ nhiệm lớp 11A7 của trường Nhất Trung.

Trang Khiết bất chợt gặp phải tình huống như thế này cũng thấy mơ hồ, chị hắn ư? Hắn có hai bà chị hung dữ xinh đẹp như vậy sao?

Cái vụ xách lỗ tai này rất có trình độ, không hểu vì sao, trong lòng Trang Khiết có cảm giác hả giận, nhưng Sắc Sắc nói cô dụ dỗ một thằng bé 17 tuổi, khiến cô vô cùng bất mãn.

- Các cô là chị của Đường Sinh phải không? Tôi muốn nói rõ một chút, tôi và cậu ta hôm nay mới biết nhau, nhiều nhất cũng chỉ coi là quan hệ thầy trò, cô nói cái gì mà dụ dỗ, làm hạ thấp nhân cách của tôi, đề nghị cô chú ý cách dùng từ một chút, còn nữa, nên quản lí tốt em trai của các cô đi, tôi mà phải chú ý đến cái tên tiểu tử thối mới 17 tuổi này hay sao? Thật là nực cười!

Buông ra những lời đó xong, Trang Khiết liền vẫy taxi đi về.

Tình thế biến đổi mau lẹ, phá rối vô cùng thành công, Đường Sinh có thể oán trách gì được nữa đây? Loạn thì cũng loạn rồi, đành chịu thôi.

Bọn họ lên chiếc Audi, Sắc Sắc lái xe, Mai Chước và Đường Sinh ngồi phía sau, Trần Thư lái chiếc X5 theo sau, hướng về phía khách sạn.

- Cậu được đấy, mới đến hai, ba ngày mà dụ dỗ được một giáo viên nữ rồi, cô giáo của cậu chưa bị hạ gục như Chước Chước chứ?

- Cái gì cơ, tôi và cô giáo Trang hoàn toàn trong sạch, các cô đừng có hiểu sai đi chứ, tôi có thể dụ dỗ con gái nhà lành sao?

- Phì!

Sắc Sắc nhổ nước bọt:

- Cậu nói như vậy thì tôi và Chước Chước không phải là con gái nhà lành sao? Vậy chúng tôi được coi là cái gì?

Á, Đường Sinh cười gượng:

- Giời ạ, không giống nhau, giữa chúng ta là quan hệ yêu đương, căn bản không nói đến chuyện dụ dỗ.

Lúc này thì đến lượt Mai Chước gần như nhổ vào mặt hắn:

- Cậu còn có mặt mũi mà nói sao? Không dụ dỗ mà bị người ta đánh cho thành như vậy à?

- Không phải, ở trường có xảy ra chút chuyện, bị một đám nữ sinh tưởng là kẻ trộm cho nên mới bị đánh.

- Trộm gái đẹp chứ gì? Đáng đời, sao không đánh chết cậu luôn đi, hôm nay nói cho cậu biết, tôi và Sắc Sắc không dễ bắt nạt như vậy đâu, những hành vi vô liêm sỉ của cậu phải trừng phạt thật nặng, sau này phải tăng cường quản lí cậu, định phát triển thành Tam cung lục viện à, không có cửa đâu!

- Tôi đâu có muốn phát triển thành Tam cung lục viện, tôi chỉ là bàn luận với cô giáo Trang về việc chuyển đến Phượng Thành học dự thính thôi mà.

- Hả, còn muốn đến Phượng Thành học nữa sao? Cậu đừng có mà mơ, tôi không đồng ý, Sắc Sắc cũng không đồng ý, Ninh Hân cũng không đồng ý, Ngọc Mỹ, Lâm Phi cũng sẽ không đồng ý, hay là muốn chuyển luôn trụ sở chính của Cẩn Sinh đến Phượng Thành, chỉ để thuận tiện cho cậu cưa cô gái đó chứ gì?

Đường Sinh ôm đầu:

- Cái gì, tôi chỉ là thuận miệng nói thôi mà, tôi sao có thể đến Phượng Thành học được chứ? Chỉ là nhỡ miệng thôi.

Tình hình này không được rồi, ai có thể đồng ý cho tôi đến Phượng Thành ở? Bọn họ đồng ý mới là lạ đó, xem ra không thực tế chút nào.

Trở về khách sạn, Trần Thư đã chuẩn bị sẵn nước, bảo Đường Sinh đi tắm.

- Sắc Sắc và Mai Chước muốn xử lí cậu đó, cậu bảo phải làm thế nào đây?


trướctiếp