Mùa Tuyết Tan: Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa
Không thể hiểu được.
Thời Tất Thanh trong đầu chỉ có thể dùng những từ như vậy để hình dung và
miêu tả về hệ thống, mơ hồ mò không rõ. Tính cách 0173 với hắn là một
biến số không lời giải đáp, hắn tùy ý tùy tiện, cũng ngây ngô đơn thuần, độ chọc tức và sự năng động còn rất tốt, cảm giác đối phương mang lại
thập phần không đứng đắn cùng chẳng đáng tin cậy.
Lại tương phản, thiếu niên tuy rằng cùng hắn quen thuộc không lâu, nhưng
nơi chốn đều đắn đo lo lắng và suy nghĩ hộ hắn, rất nhiều, một dạng để
ý. Chăm chút từng những thứ nhỏ nhặt xa xa đến khó hiểu, bởi vậy nếu
nghĩ không thấu đáo.
Thì..... rất khó nói.
Thời Tất Thanh thật cũng chẳng biết hệ thống đang làm cái gì nữa. Hắn còn
nhận thấy hệ thống hắn không có cảm giác an toàn, kiều khí đến mức vô
lý, thật không thể ương ngạnh đối chọi. Có lẽ cách duy nhất là học cách
thích ứng vậy.
“ Cậu chủ, cậu cho gọi tôi, là có việc gì không vừa lòng sao? ”
Thời Tất Thanh nghe tiếng động từ quản gia già, bị kéo ra khỏi trạng thái
thất thần, tạm thời không nghĩ về hệ thống nữa, hắn nhìn thoáng một chút quản gia.
Việc Tâm Thư Như có thể làm đến mức này, chắc chắn quản gia biết thứ gì đó.
Và không đơn giản là can ngăn, còn trợ giúp Tâm Thư Như không nhỏ trong
việc này, Thời Tất Thanh sau khi nghe câu hỏi của quản gia, càng thêm
chắc chắn suy đoán của mình, ánh mắt sâu lắng và nhìn lão một khắc, lòng bất mãn bị khơi gợi bởi kí ức xa lạ, Thời Tất Thanh trầm xuống.
“ Cùng tôi xuống phòng khách, quản gia, ông sai người thay đổi chăn gối
và thảm bị làm dơ dưới đất, dọn cho tôi căn phòng khác qua đêm trong tối nay đi ” Vừa nói, Thời Tất Thanh vừa chuyển đầu, đến đầu tủ ngay đầu
giường để nắm lấy bao tay, hắn mang vào xong mới đi đến trước mặt Tâm
Thư Như.
Hàng mi rũ xuống, nữ nhân nằm giả chết ở dưới đất, chợt cảm nhận thấy bắp
tay bản thân bị nắm lấy, buộc chặt và bị kéo thẳng lên.
Đau.
Suy nghĩ đầu tiên toát ra là cảm giác đau đớn, chân thật không giả khiến
cô tỉnh táo giây lát, Tâm Thư Như giờ phút này đầu óc trống rỗng đến cực điểm. Nỗi sợ hãi trong cô lúc này mới chậm rãi đến, càng ngày càng lấn
áp lí trí, thân thể yếu đuối run bần bật không thể khống chế.
Bị lôi ra khỏi phòng, Tâm Thư Như bước chân loạng choạng hết cả lên, cô mím chặt môi và không thốt ra bất cứ lời nào cả.
Thời Tất Thanh đem Tâm Thư Như kéo xuống sảnh chính của biệt thự, bàn ghế
sopha tươi sáng một màu trắng sữa, ánh đèn ở sảnh chính gần như đã tắt
hết chỉ chừa một vài đốm sáng nhỏ mập mờ. Tiếng loài vật về đêm đang khẽ kêu.
Nơi Hạ Cảnh Xuyên đang
sống là biệt thự tư nhân nằm cách xa thành phố cùng nhà chính Hạ gia, ở
nơi thanh cảnh khá ít người lui đến.
Hạ Cảnh Xuyên giàu có, ưa thích yên tĩnh như vây cũng không sai, tuy biệt
thự này ít khi hắn lui đến nhưng cũng không đến mức hoang tàn.
* Cạch!
Cửa chính được Thời Tất Thanh mở toang, hắn thẳng tay ném Tâm Thư Như ra
biệt thự. Ánh mắt khó có thể tin tưởng được nhìn lại, trái tim không
thương cũng quặn thắt lên vì đau, Tâm Thư Như mấp máy môi lại nói không
thành lời với nam nhân đứng ở cửa nhà.
Vị trí cao cao tại thượng, cao đến mức Tâm Thư Như vươn không đến nữa.
Biệt thự vẫn còn có người còn thức, ngoại trừ quản gia, vài giúp việc còn
đang dọn dẹp liền dừng động tác mình đang làm, dùng ánh mắt tò mò mà
nhìn ra Tâm Thư Như. Làm tâm điểm của sự chú ý, cô càng sợ hãi hơn, ánh
mắt toát lên cầu xin, mong rằng Hạ Cảnh Xuyên không nói ra điều cô vừa
làm.
Cầu xin, thầy.....
Hãy chừa cho cô một con đường sống, làm ơn.
Tâm Thư Như áo quần đang mang trên người rất rõ ràng chuyện gì đã xảy ra,
người làm một bộ hiểu rõ mà nhìn nhau. Cái nhìn ác ý cười nhạo không
chút che giấu như kim châm đâm thủng cô. Rách nát tâm tư bị bóc mẽ không còn một chút.
“ Haha, thấy không, tôi đã nói rằng cô ta không phải thứ gì tốt đẹp, một con đ* chỉ biết câu dẫn đàn ông đấy! ”
“ Lúc trước làm ra vẻ, bây giờ thì rõ rồi, hả hê thật sự! ”
“ Suỵt ~ ” Giọng nói âm dương quái khí “ Nói be bé thôi ”
“ Coi chừng người nào đó thẹn quá thành giận đấy! ”
Càng nhiều tiếng cười sầm sì bên tai hơn.
Tâm Thư Như đầu cuối thấp càng sâu.
“ Các người nhìn cho rõ! ” Thời Tất Thanh làm lơ mọi ánh mắt ám chỉ mà
Tâm Thư Như đang vọng đến hắn cầu cứu, lạnh lẽo mặt nhìn toàn bộ người ở biệt thự. Tiềng nói ẩn nhẫn, chất, chứa nên trong là cơn giận làm hắn
càng thêm uy nghiêm đáng sợ “ Đây là kết cục của kẻ dám si tâm vọng
tưởng leo lên giường tôi, đêm nay cô ta muốn đi đâu thì tùy! Không ai
được phép giúp đỡ, còn lão quản gia già, tôi không mong ông giúp đỡ
người ngoài như hôm nay một ngày nào nữa, tháng này công lương ông không có! ”
Quản gia bị chỉ điểm hơi chút ngẩng đầu, gương mặt nếp nhăn cảm xúc không động, tỏ vẻ không ý
kiến, gật đầu và cúi khẽ xuống, giữ nguyên tư thế như vậy nghe lấy lời
giáo huấn. Thời Tất Thanh phạt như thế còn tính là rất nhẹ, giỡn chơi là nó không đáng kể lắm đối với lão, nhiều năm làm quản gia, không có
khoảng lương tháng thì tiền vẫn nhiều.
So với Tâm Thư Như, Thời Tất Thanh giữ lại lão còn có ít, lúc này chỉ là làm nhẹ cho có điều phạt.
Còn về kế hoạch thúc đẩy Tâm Thư Như kết thành đôi với thiếu gia, hẳn đổ sông đổ bể, tan được thành mây khói rồi.
Thời Tất Thanh xoay người “ Quản gia, đóng cửa đi ”
“ Cậu chủ ” Lão quản gia kêu lại Thời Tất Thanh, nhìn trời đêm lạnh lẽo
bên ngoài qua cửa, không trăng cũng chẳng sao, cùng bầu trời đang có tia sáng tím đang cắt ngang một đạo vết rách, trời nổi cơn giông.
Dấu hiệu cho một cơn mưa sắp xối xuống.
“ Còn việc? ” Thời Tất Thanh nhướng mày, bước chân đã đến giữa cầu thang, không kiên nhẫn hỏi.
“ Án chừng sắp có mưa, thêm cả việc cơ thể Tâm Thư Như không được tốt, chỉ sợ.... ”
“ Cậu xem có thể hay không đợi qua đêm nay rồi nói tiếp? ”
Thời Tất Thanh tiếp tục đi lên, khinh phiêu phiêu để lại một câu “ Liên quan gì đến tôi? ”
Tương tự như “ Mặc kệ cô ta ” giống nhau, một mạch cắt đứt toàn bộ quan hệ
với Tâm Thư Như, để mặc, không quan tâm, không để ý, không phải chuyện
liên quan đến hắn. Lão quản gia đắn đo nhìn hướng Thời Tất Thanh đã
khuất mất, cùng Tâm Thư Như chết tâm rũ gục trước thềm nhà biệt thự.
Đành tiến lên đóng lại cửa chính.
Khép đi tia sáng cuối cùng ở trong đôi mắt của Tâm Thư Như.
* Cạch.
﹝Xong rồi?﹞
Thời Tất Thanh xem lúc này phòng đã không ai, tính toán mở miệng, thoáng
chút muốn gật nhẹ đáp lại hệ thống, 0173 liền can ngăn ﹝Đợi một chút,
đừng nói, đang còn người ở đây﹞
‘ ? ’ Thời Tất Thanh hoài nghi nhìn hệ thống thần bí híp mắt, giống như
đang xem thứ đồ vật trong tay chuyển biến. Nhấc mi tìm xem 0173 đang ám
chỉ ‘ người ’ đang trốn ở nơi nào.
Nhưng không có, hoàn toàn tìm không ra.
Kẻ nào?
Thời Tất Thanh thấy thiếu niên vẫn luôn chăm chú cúi đầu, lúc sau mới ngoắc ngoắc tay kêu gọi hắn.
Ngồi xuống cạnh chiếc ghế sopha, không rộng cũng không vừa, tễ bên nhau cứ tạo nên cảm giác quái quái làm sao....
﹝?﹞Hệ thống chậm rãi nhìn qua kí chủ cố gắng nhét cái cơ thể như con gấu bắc
cực của mình thành thật ngồi cùng. Chật hẹp chỗ ngồi, kí chủ như tiểu
kiều thê khép nép thu hẹp lại cơ thể, nhưng cơ bắp và khung xương vẫn ép đến Cố Doãn vô cùng.
Biểu tình trên mặt nhăn lên, Thời Tất Thanh tựa hồ cảm giác thiếu niên giống một chỉ miêu miêu đang ghét bỏ chính mình, cảm giác.... tập thành thói
quen ngó lơ.
Hệ thống ﹝.....?﹞Làm cái gì?
Sao còn chưa đứng lên!?