Mùa Tuyết Tan: Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa
Tâm Thư Như không vì lời đe dọa
này mà nhúng nhường, cô càng thêm quyết tâm “ Nhưng em yêu anh! Hạ Cảnh
Xuyên! Em không muốn làm con gái của anh, em....em thật sự.... ”
Tiếng nói nghẹn ngào không cam lòng từ cô gái nhỏ, Thời Tất Thanh cảm giác
phiền hà vô cùng, hắn cũng không hề thương hoa tiếc ngọc gì khi thấy nữ
nhân khóc. Bởi cũng chẳng có tí quen biết gì, đâu ai rảnh ghé mắt để an
ủi.
Nếu như theo lời sư tỷ của
Thời Tất Thanh, hắn cũng thật tự nhận mình là một cây đầu gỗ không hơn
không kém, nhưng ít nhất, tam quan và quyết định của hắn luôn đúng là
được.
Thích, là cảm thấy đối
phương có khí chất và can đảm, nguyện ý đánh cược để giành lấy tình yêu. Nhưng không thích, điều Tâm Thư Như làm thật khiến hắn ghê tởm lẫn phản cảm. Đó là tính kế và cưỡng ép, nam hay nữ, không tình nguyện chứ càng
đừng nói đến chấp nhận.
Ánh mắt hắn không chút tình cảm gì khi xem Tâm Thư Như, lãnh đạm nhìn cô ta khóc đủ.
Cô thấy anh không hề nói lời nào mà nhìn mình, tiếng khóc dần không thể
nào phát ra, tâm càng chùng xuống đến đáy giếng, anh bình tĩnh, bình
tĩnh đến nỗi điều Tâm Thư Như làm như rằng một trò hề không hơn không
kém.
Tâm Thư Như trái tim lạnh lẽo như bị tạt cho một gáo nước lạnh, cô cắn
răng, vẫn ương ngạnh làm tiếp những điều cô đã lên kế hoạch. Đã quyết
tâm rồi, không màng ánh mắt âm lãnh hơn của Thời Tất Thanh, Tâm Thư Như
lạch cạch mở khóa quần hắn.
Hệ
thống lắc lắc đầu﹝Thật khó coi làm sao, kí chủ, tôi chỉ cách này, anh
vặn vặn còng tay một chút, đúng rồi, khiến nó đan chéo nhau, dùng quy
tắc đòn bẩy, dùng lực một chút, bẻ đi!﹞
Theo tiếng chỉ dẫn của hệ thống, Thời Tất Thanh làm theo y như vậy, âm thanh còng tay lạch cạch vang. Tâm Thư Như quá tự tin trước uy lực kiềm hãm
của nó, không phát hiện ra bất thường nào từ hắn.
Đau đớn nhất thời nhưng đổi lại thành công, chiếc còng tay này hàng thật
giá thật dùng để giam phạm nhân, sức lực của Hạ Cảnh Xuyên cũng không
kém, cộng thêm sức mạnh linh hồn cùng phương pháp hệ thống chỉ dẫn, Thời Tất Thanh liền thành công làm được.
Lòng mang sợ hãi cùng mong chờ về tương lai, Tâm Thư Như xấu xí tâm tư muốn
Hạ Cảnh Xuyên chỉ thuộc về riêng mình, để anh chịu trách nhiệm và cưới
mình.
* Lạch cạch.
* Cạch!
* Cách ~.
Thành công mở được khóa quần của Hạ Cảnh Xuyên. Tâm Thư Như mi cong hơi run
rẩy, vui sướng khi bản thân sắp trao đi cho anh cái ngàn vàng này.
Khi cô muốn chạm vào vật được bao ở đũng quần anh, cũng là lúc cô bất chợt
ngước mặt, chạm mắt đến cái nhìn uy hiếp từ Thời Tất Thanh. Cô sợ sệt
đến cơ thể cứng đờ, Thời Tất Thanh càng không hiền lành gì, như đã chứng tỏ từ trước, hắn không có cái gọi là thương ra tiếc ngọc.
Thời Tất Thanh khi nãy chỉ cho Tâm Thư Như một lần cơ hội, cũng là duy nhất
lần lựa chọn, đối phương dùng động tác để trả lời. Chạm vào điểm mấu
chốt của hắn, vậy thì đừng trách, Thời Tất Thanh nghiền ngẫm nhìn cô,
gương mặt không cảm xúc càng thêm khí thế giết người, hắn thẳng chân.
* Phanh!
* Rầm!
Thật cao âm thanh va chạm dưới nền đất, Thời Tất Thanh đá văng Tâm Thư Như
cút khỏi người mình đi. Chiếc còng số 8 bị cậy vỡ chốt, phế thải hai
chiếc vòng đang lỏng lẻo treo hai bên cổ tay Thời Tất Thanh.
Hắn lay động cổ tay đau nhức, lạnh lùng đem tàn dư vứt xuống bên cạnh Tâm
Thư Như đang cuộn người trên nền đất. không mau không chậm rời giường,
đứng lên kéo lại khóa. Càng không quên gài lại cúc áo, tư thái ưu nhã
tiên khí ở mỗi cái nhấc tay nhấc chân.
Hệ thống ánh mắt sáng lên, đầy vẻ khen ngợi sáng ngời ngời, đối kí chủ giơ ngón cái ﹝.....﹞Làm tốt lắm! ヾ( ̄ー ̄(≧ω≦*)ゝ
Tuyệt nhiên không nói một lời nào.
Đùa, bổn hệ thống còn đang giận ;).
Sau khi đã thu thập đầy đủ bằng chứng của đêm nay rồi, mọi chuyện cái gì
cũng chưa xảy ra theo như cốt truyện nguyên tác. Hệ thống hài lòng thu
lại camera, cũng đem chiếc camera mà Tâm Thư Như đã chuẩn bị cấp nó tắt
diệt đi.
Ít nhất, cũng chừa một thứ để Tâm Thư Như tương lai có nhảy nhót gây họa, mới có trò vui để xem chứ.
Sau khi xử lý xong chuyện đơn giản này, 0173 đến gần Thời Tất Thanh, thiếu
niên ngồi xổm xuống trước mặt nữ chính, xem nàng chật vật dùng tay ôm
lấy bụng. Sắc mặt đan xen giữa sợ hãi và đau đớn.
Thiếu niên không hiểu vì sao hướng ánh mắt nhìn Thời Tất Thanh mà thúc giục.
Thời Tất Thanh không quá minh bạch hệ thống muốn biểu thị cái gì, hắn ở cái
nhìn chằm chằm của hệ thống mà nhìn đi nơi khác. Một ánh mắt càng không
cho Tâm Thư Như đến một cái, Thời Tất Thanh hô to gọi “ Quản gia! ”
Cánh cửa vốn không có đóng kín, chừa ra một đạo nho nhỏ ánh sáng, bởi vì như vậy, cách âm cũng giảm đáng kể. Nhưng bất thường ở một chỗ, quản gia
lại xuất hiện ngay sau đó chỉ vài giây theo sự ngạc nhiên của toàn bộ
người ở bức tường thứ tư sau màng hình.
[ Không phải, nam chính với nữ chính làm sao vậy?? Sao không giống tưởng
tượng ah? Rõ ràng quần cũng đều cởi, sao mà #@π`|÷#:$+√#----- ]
[ Thích cái cách lầu trên tức tối vì không ăn được xem Ⱨ ]
[ Đúng là đặc biệt :) ]
[ Bộ không ai chú ý sao quản gia xuất hiện nhanh thế hả, ổng cũng đâu
phải cô hồn tháng 8 đâu, tiếng đầu gọi tiếng sau hiện hồn liền ]
[ Quay phim ai rảnh đợi như đời thường hay truyện tranh, đừng thuyết âm
mưu gì ở đây, hơn nữa chất lượng của trường quay này tốt thiệt, chắc hậu trường máy móc chuyên nghiệp lắm ]
[ Vậy đây là phim ngược rồi! Nữ chính đáng thương ~ Q^Q, bị đá như vậy chắc là đau lắm ]
[ Tôi xem cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cứ nhờn nhợn khó chịu ]
[ Nam chính! Tra nam! Chờ ngày truy thê hỏa táng tràng! ]
[ +1! ]
[ ... ]
﹝( ╹▽╹ )﹞Truy thê mả cha chúng mày.
Hệ thống ánh mắt ba phần khinh bỉ bảy phần khinh miệt nhìn xuống phiên
live đang cào phím, nháy mắt liền mấy đi hứng thú với mọi thứ. Lúc này
Cố Doãn chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ đang kéo đến, chán nản ngáp một hơi
dài, cậu đứng lên đá đá chân đùi có phần tê dại.
Xem phần biểu diễn của Thời Tất Thanh, quả thật không một lỗ hổng nào cả,
nếu không phải đối phương là kí chủ bản thân mang xuyên đến, chắc cũng
lầm tưởng Thời Tất Thanh chính là nguyên chủ Hạ Cảnh Xuyên.
Thời Tất Thanh không có cảm xúc dư thừa, hắn nghiêng đầu nhìn lão quản gia
đấy cửa tiến vào bên trong phòng. Không tiếng động đánh giá, quản gia
nhìn thoáng căn phòng đen mờ ảo, nheo mắt nhìn dưới đất nằm một cục cuộn tròn người.
Vươn tay bật lên đèn chính, ánh sáng lóe sáng, Thời Tất Thanh chớp chớp mắt, không có bị ánh sáng làm chói đến đồng tử.
Hắn nhìn bàn tay thay bản thân che chắn tia sáng, hệ thống như không có xảy ra chuyện gì thu tay, nhào trên chiếc ghế ở phòng mà lười biếng.
Một bộ như vừa làm xong một chuyện rất trọng đại và muốn nghỉ ngơi.