Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)

Chương 148: Đóng Phim


trướctiếp

Thẩm Thu Hoa rất thích vòng tay của fans, không phải vì nó quý trọng mà vì là tấm lòng. Nàng lập tức mang lên cổ tay. Liễu Du nhìn thoáng, gật đầu chắc chắn: “Cái này chắc chắn là được đặt làm. Chị xem vòng này mang lên tay chị Thu Hoa phù hợp lắm. Nếu là hàng bình thường sẽ không nhỏ cỡ này, đâu phải ai cũng có cánh tay nhỏ như chị Thu Hoa.”

Nghe nàng nói vậy, Dương Quỳnh cũng chăm chú nhìn cánh tay Thẩm Thu Hoa: “Chị vất vả lắm mới chăm em béo lên! Mới có vài hôm đã sụt cân!” Cô còn tính tranh công với Lạc Họoa, giờ thì hay rồi, mất hết.

“Chị Thu Hoa, đây là chocolate fans đưa.” Tề Duyệt mở họp, bên trong là các viên chocolate được bọc giấy.

Thẩm Thu Hoa không hảo ngọt, chỉ nhìn: “Mọi người ăn đi.”

Tề Duyệt cười, đưa kẹo cho Dương Quỳnh: “Chị Quỳnh dùng nè.”

Dương Quỳnh ăn một viên, nói: “Mấy đứa ăn đi, chị ăn một viên đủ rồi.”

Liễu Du cũng ăn một viên: “Chị Quỳnh sao vậy? Chị Thu Hoa không hảo ngọt nhưng chị thích ngọt nhất mà.”

“Chẳng lẽ chị tính giảm câm?” Tề Duyệt quan sát vóc dáng của Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh và Thẩm Thu Hoa đều thuộc dáng người gầy. Thẩm Thu Hoa ốm theo kiểu gầy trơ xương. Dương Quỳnh thì khác, cô ốm nhưng lại có cơ bắp nên cô sẽ không thường ăn kiêng.

“Giảm cân gì chứ? Chị mà giảm cân, gầy giống Thu Hoa rồi lấy sức đâu bảo vệ em ấy?”

Thẩm Thu Hoa không vui đáp: “Em cũng có muốn gầy đâu!”

Nàng cũng hy vọng mình béo lên vài kg như vậy thì trông sẽ đẹp hơn. Lúc trước ở trên núi được Dương Quỳnh vỗ béo, nàng thấy mình đẹp lên rất nhiều.

“Chị Thu Hoa, chị nói vậy dễ bị ghét lắm đó. Có bao nhiều nữ minh tinh mong có dáng giống chị. Chị biết nghệ sĩ giảm cân vất vả thế nào không?” Tuy Tề Duyệt không ăn kiêng nhưng cũng vận động hằng ngày. Vì công việc nên nàng thường phải ngồi suốt trên bàn, nếu không vận đông, nàng sợ cơ thể dễ bệnh.

Nhìn thấy đề tài đi hơi xa, Liễu Du kéo lại: “Dạo này chị Quỳnh cũng ăn ít lắm.”

“Chị hứa với anh hai phải hoàn thành một cảnh quay đặc biệt, cần chú ý cân nặng.” Dương Quỳnh biết không nói, ba người sẽ không tha mình.

“Chuyện lúc nào?” Thẩm Thu Hoa hoàn toàn không biết.

“Tuần trước, anh hai gọi cho chị, nói việc sắp xếp diễn viên có vấn đề nên chưa tìm được người thích hợp bảo chị đến giúp.” Dương Quỳnh vốn không muốn nói cho Thẩm Thu Hoa, đến lúc đó nương nương nổi giận, sao cô chịu nổi.

“Có nguy hiểm lắm không?” Thẩm Thu Hoa nhăn mày, không đồng ý.

“Không sao đâu em. Anh hai nói rõ với chị, chị biết mình làm được mới nhận lời. Thu Hoa, em phải tin chị.” Dương Quỳnh bảo Thẩm Thu Hoa nhìn vào mắt mình, chân thành nói.

Thẩm Thu Hoa nhìn cô, thở dài: “Em tin chị nhưng mà. Thôi, em sẽ đi hỏi anh hai.”

Lư Tự thấy các cô gái ríu rít, hắn vẫn tập trung vào điện thoại của mình, WeChat vừa không xem đã có rất nhiều tin chưa đọc, tất cả đều tìm hắn hợp tác.



Lư Tự cũng bắt đầu chọn lọc cẩn thận kịch bản cho Thẩm Thu Hoa. Hắn có cảm giác phim Thẩm Thu Hoa chưa khởi chiếu thì nàng đã hot trước, đến lúc đó sẽ có nhiều kịch bản tốt để chọn.

Nước Mỹ, 3 giờ 35 phút chiều, máy bay hạ cánh. Sân bay có nhân viên Lạc Hoa sắp xếp đến đón. Hắn đưa năm người đến khách sạn gần địa điểm quay phim.

Lạc Hoa nhìn thấy em lập tức đến ôm: “Lúc trước gọi video anh thấy em béo lên mà, sao bây giờ gầy lại rồi?”

Thẩm Thu Hoa bất đắc dĩ, có phải tất cả mọi người đều có ý kiến với vóc dáng của nàng không: “Mấy nay em chạy show nhiều nên mệt.”

Lạc Hoa nghe thấy cũng hiểu. Anh vỗ vai nàng, hai anh em không cần nhiều lời cũng hiểu ý nhau.

Nhóm của Thẩm Thu Hoa về phòng xếp hành lý. Sau đó Lạc Hoa dẫn theo Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh tham quan phim trường.

Đây là phim trường rất lớn, bên trong có mấy khu vực quay phim rất giống phim trường trong nước.

“Bộ phim em sắp diễn tên Cuộc Đời Như Một Vở Kịch. Chúng ta sẽ ở đây quay vài cảnh quá khứ.” Lạc Hoa chỉ vào đường phố. Đường phố theo kiểu các thập niên trước của Mỹ. Anh dẫn hai người vào bên trong: “Em cần phải lên sân khấu hát tuồng nên không thể thiếu sân khấu. Trong phim trường này mình có thể quay được rất nhiều cảnh, phong cách, thời đại nào cũng được.”

“Phim trường này là của anh hai?” Thẩm Thu Hoa hỏi.

“Đây là do anh và bạn bè hùng vốn xây. Dù sao anh cũng là người nước ngoài, đầu tư mấy này khó khăn lắm.” Lạc Hoa dẫn hai người lên sân khấu, sàn sân khấu bằng gỗ phát ra tiếng làm phim trường có vẻ trống trải.

“Em có muốn anh nghe thử không?” Lạc Hoa bỗng hỏi.

Thẩm Thu Hoa không ngại, gật đầu.

Dương Quỳnh và Lạc Hoa ngồi dưới đài, Thẩm Thu Hoa không cần nhạc đệm, không cần microphone. Nàng nhướng mày, đôi mắt lấp lánh, nhập vai.

“Gió thổi trong thủy cung, gió thu đến. Trăng soi cửa cung tầng nào: Mười hai........”

Thẩm Thu Hoa thường hát kinh kịch nhanh. Bản này chậm nàng hát mượt mà, tao nhã, đầy tâm sự. Người nghe có thể cảm nhận được cảm xúc của Tây Thi trong Ngô Cung. Nàng hát sáu câu khoảng 5 phút. Đây là vì không có nhạc đệm, nếu có thời lượng sẽ dài hơn.

Lạc Hoa thừa nhận mình không hiểu. Anh chỉ cảm thấy dễ nghe nhưng lại quá chậm.

“Dương Quỳnh, anh thấy Thu Hoa hát tốt lắm, sao con bé lại bảo không được?” Lạc Hoa thì thầm hỏi Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh xấu hổ, cô cũng có hiểu cái này đâu! “Anh hai, em cũng không hiểu. Em chỉ nghe cô Ngụy dạy Thu Hoa nói giọng em ấy không được luyện từ nhỏ, thiếu một chút, không đạt chuẩn lên sân khấu.”

Thẩm Thu Hoa hát xong, hai người ngồi dưới sân khấu lập tức vỗ tay khen.

“Em hát hay lắm.” Lạc Hoa khen ngợi: “Anh nghe thấy không kém gì cố vấn kinh kịch đoàn mời về.”

“Anh hai không phải người trong nghề nên không thấy khác biệt. Giọng em không tốt, nếu lên sân khấu sẽ bị người ta cười cho. Cũng chỉ có lúc vắng người em mới hát cho đỡ ghiền.” Thẩm Thu Hoa đã biết sự thật từ trước nên cũng không còn thất vọng.

“Vậy còn cần em tìm một người xướng kinh kịch. Em có đề cử ai không?” Lạc Hoa nhìn em gái, anh hy vọng Thẩm Thu Hoa có thể tự mình hát, tuyên truyền cũng dễ hơn. Đáng tiếc Thẩm Thu Hoa bảo không được, anh chỉ đành mời người khác.



Thẩm Thu Hoa đã chọn được người từ lâu, khẽ nói: “Dạ là Trần Nguyệt Đình.”

Dương Quỳnh nhướng mày làm Lạc Hoa chú ý: “Hai người biết nhau?”

“Dạ, chị ấy là sư tỷ của em. Chị là giám đốc rạp hát cũng là học sinh của cô Ngụy dạy em hát kinh kịch. Vì phải chữa bệnh mà vóc dáng chị ấy thay đổi không thể lên sân khấu. Nói đến em lại thấy tiếc.” Thẩm Thu Hoa đáp.

Lạc Hoa hiểu vì sao Thẩm Thu Hoa đề cử người này. Một diễn viên không thể lên sân khấu sẽ đồng ý việc chỉ lộ tiếng không lộ mặt.

“Anh sẽ để nhân viên trong nước liên hệ.”

Thẩm Thu Hoa đưa số điện thoại của Trần Nguyệt Đình cho Lạc Hoa.

Ba người ra khỏi rạp hát, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống đàn ngựa đang ăn cỏ ở phía xa.

“Anh hai, cảnh quay anh nhờ Dương Quỳnh hỗ trợ, có nguy hiểm không anh?” Thẩm Thu Hoa không quên vụ việc hỏi.

Lạc Hoa nhìn Dương Quỳnh, thấy vẻ mặt uất ức của cô: “Anh, em không dám giấu Thu Hoa.”

Lạc Hoa đáp: “Anh cũng không muốn em giấu. Em không phải người mới, đóng phim lâu rồi em cũng biết dù là những cảnh đơn giản cũng sẽ xảy ra sự cố, huống hồ cảnh hành động? Diễn xuất của cô diễn viên đó không ổn, anh vốn không muốn để cô ấy diễn, nhưng cô lại hứa hẹn làm được, kết quả chưa quay thật đã xảy ra sự cố.” Lạc Hoa thở dài.

“Cô ấy bị thương nặng không anh?”

Lạc Hoa lắc đầu: “Chỉ bị trật tay, nghỉ vài ngày là khỏe. Anh thấy vậy sao còn dám để cô ấy diễn? Phim đó sắp đóng máy rồi, bây giờ không tìm kịp nữ diễn viên người Hoa phù hợp nên anh mới nhờ Dương Quỳnh hỗ trợ.”

Thẩm Thu Hoa im lặng. Lạc Hoa gặp khó nàng đương nhiên sẽ sẵn lòng giúp anh nhưng nàng không muốn Dương Quỳnh gặp nguy hiểm.

“Thu Hoa, thân thủ của chị tốt lắm.” Dương Quỳnh vội đảm bảo.

“Anh hai, em có điều kiện, khi Dương Quỳnh đóng phim, em muốn đứng bên cạnh xem.” Thẩm Thu Hoa cuối cùng cũng đồng ý.

Lạc Hoa lắc đầu: “Thật là con gái lớn rồi khó giữ! Em nhìn em đi, trong lòng chỉ có Dương Quỳnh, ông anh này bị em đặt ở đâu rồi?” Lạc Hoa nói xong, lạnh lùng trừng Dương Quỳnh, kẻ cướp em gái mình.

“Anh hai mãi mãi là người Thu Hoa kính trọng nhất.” Thẩm Thu Hoa làm nũng làm người ta ngọt ngào.

Hôm sau, Lạc Hoa sắp xếp nghi thức khai máy Cuộc Đời Như Một Vở Kịch. Ba ngày sau, Dương Quỳnh luyện tập xong chuẩn bị quay.

Đây là ba cảnh hành động. Bọn họ quyết định quay cảnh dễ nhất, Dương Quỳnh cần lao ra khỏi nhóm người nước ngoài đang vây quanh mình. Chỉ đạo võ thuật là người Trung Quốc tên Trương Đông Thăng. Trong lúc trò chuyện với Trương Đông Thăng, Dương Quỳnh phát hiện hắn quen với Tạ Chúng, Từ Bằng. Trong giới diễn viên võ thuật, bọn họ thường xuyên giới thiệu tài nguyên, đề cử diễn viên cho nhau.

Trương Đông Thăng ở Mỹ mười năm, cũng có tiếng trong giới. Nữ diễn viên của vai diễn này vì đóng phim khác không đến được nên đã bồi thường tiền hợp đồng. Diễn viên thay thế chịu cố gắng nhưng thân thủ quá kém, mới diễn một cảnh đã bị thương.

Sau hai ngày luyện tập, Trương Đông Thăng cũng nắm được thân thủ của Dương Quỳnh. Động tác hắn thiết kế cho hai người kia, không ai làm được. Nhưng Dương Quỳnh đánh nhau lại khác bọn họ. Cô là bộ đội, đánh không cần đẹp mắt chỉ cần hiệu quả.

trướctiếp