Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)

Chương 147: Tiếp Đón


trướctiếp

Chớp mắt đoàn phim đã quay phim trong núi hai tháng. Suất diễn của Thẩm Thu Hoa cũng kết thúc. Hai tháng qua, nàng sống rất thoải mái, không chỉ tinh thần khỏe khoắn mà cơ thể dưới sự chăm chút của Dương Quỳnh mà béo lên chút, trông nàng càng xinh đẹp hơn.

Tạm biệt các diễn viên thâm niên của đoàn, bốn người trở về thủ đô. Trước khi đi, Dương Quỳnh mang theo toàn bộ nấm rừng khô về. Những món đồ các nàng đã dùng trong núi được để lại cho nhà Sơn Hạnh, nhà con bé không ngừng cảm ơn các nàng.

Về thủ đô, Thẩm Thu Hoa đến gặp Ngô Đồng nhờ hắn bắt mạch. Ngô Đồng thấy nàng béo lên, kinh ngạc: “Hiếm có nha! Dương Quỳnh chăm em thế nào mà béo lên hay vậy?”

Thẩm Thu Hoa nhìn Dương Quỳnh: “Chị ấy sắp bắt hết gà rừng trên núi rồi.”

Dương Quỳnh kể lại chuyện trên núi. Có hai lần cô vào rừng gặp được con lợn rừng lớn kia. Cô rất nhanh chóng tránh né, chuyện này cô không cần nói cho Thẩm Thu Hoa hay Ngô Đồng. Ngô Đồng bắt mạch cho Thẩm Thu Hoa xong, khen: “Sức khỏe của Thu Hoa tốt hơn rất nhiều. Dương Quỳnh phải tiếp tục cố gắng.”

Nghỉ ngơi một ngày, các nàng bắt đầu chạy show. Vì Thẩm Thu Hoa bế quan hai tháng, những đại ngôn, bìa tạp chí mà Lư Tự đã nhận đều sẽ được quay vào mấy hôm nay. Thẩm Thu Hoa suốt ngày chạy đến chạy lui chụp ảnh, còn bận hơn lúc đóng phim.

Dương Quỳnh lại rầu, cô khó khăn vỗ béo nàng mà bây giờ những cân nặng đó đã vỗ cánh bay đi.

“Thu Hoa, bên Lạc Hoa đã đưa anh lịch trình cụ thể, em nhìn xem.” Lư Tự là hậu cần tốt, hắn sắp xếp lịch trình cho Thẩm Thu Hoa chi tiết, cụ thể. Cộng thêm hắn biết rõ thân phận của mình nên chỉ đề xuất mà không ép buộc Thẩm Thu Hoa lựa chọn. Bây giờ phòng làm việc trực thuộc công ty của Lạc Hoa, hắn ra ngoài tìm tài nguyên cũng tự tin hơn.

“Tuần sau phải đi Mỹ, chúng ta thật sự không có thời gian nghỉ.” Thẩm Thu Hoa là cô sếp săn sóc cấp dưới. Nàng và Dương Quỳnh không có thời gian nghỉ ngơi cũng không sao, mà Tề Duyệt và Liễu Du, đặc biệt là Liễu Du, cần phải về nhà.

Tề Duyệt và Liễu Du lắc đầu bảo không cần về. Hai người cũng biết bây giờ sự nghiệp của Thẩm Thu Hoa đang trên đà phát triển, là thời điểm cần có thành tích, các nàng không thể trì hoãn.

Một tuần sau, mỗi ngày Thẩm Thu Hoa đều chụp ảnh, chụp quảng cáo, nhận phỏng vấn. Công việc bắt đầu từ 8 giờ sáng đến lúc rạng sáng. Cân nặng vừa tăng cũng sụt giảm.

Quan trọng hơn là Lư Tự nhận thêm vài đại ngôn cho Dương Quỳnh. Bốn người chia làm hai nhóm hoạt động. Công việc của Dương Quỳnh khá ít. Khi cô tan làm, Thẩm Thu Hoa vẫn chưa xong việc, nên cô dẫn Tề Duyệt tụ họp với nhóm của Thẩm Thu Hoa.

Lư Tự tỏ ý muốn mở fans meeting. Bây giờ Thẩm Thu Hoa đã không còn là người mới, nàng mở fans meeting có thể tặng phúc lợi cho fans. Meeting không thể chỉ chuẩn bị trong một hai ngày, Thẩm Thu Hoa đồng ý, quyết định sẽ tổ chức sau khi mình đóng phim từ Mỹ về.

Lạc Hoa đã qua Mỹ trước để chuẩn bị. Chờ Thẩm Thu Hoa đến, lập tức khai máy. Anh cũng gửi kịch bản cho Thẩm Thu Hoa.

“Diễn viên kich kịch cố gắng làm việc ở đoàn kịch bên Mỹ, cuối cùng được người Mỹ công nhận là bậc thầy biểu diễn, hơn nữa còn được hai nước Trung Mỹ trao tặng danh hiệu “Đại Sứ Truyền Bá Văn Hóa“.” Thẩm Thu Hoa đọc kịch bản: “Anh hai là viết về mình hay đây là biên kịch tự nghĩ ra?”

“Dù là ý tưởng của biên kịch thì chắc chắn không phải biên kịch người Trung ở Mỹ. Kịch bản này cần hiểu rõ văn hóa của hai nước, có thể tìm được điểm khác và giống nhau để hòa hợp. Anh hai em là người có tham vọng.” Lạc Hoa vừa ra tay đã nhắm đến thị trường quốc tế, có thể thấy anh có tham vọng cỡ nào.

“Anh ấy là vậy đó, một là không làm, nếu đã làm phải làm tốt nhất.” Thẩm Thu Hoa khép kịch bản, cho vào hành lý. “Kiếp trước phụ thân luôn nói anh hai không mềm dẻo, còn thẳng thắn, cương trực sẽ bị gió lớn quật ngã. Nhưng biểu hiện của anh lúc ở triều đình hẳn không phải chỉ biết đâm đầu về phía trước.”



“Ba em dạy ai, có người nào không phải nhân tài?” Giáo dục của thế gia vọng tộc khác xa so với giáo dục bắt buộc của thời hiện đại.

Thẩm Thu Hoa tự hào, nâng cằm: “Xem như chị dẻo miệng.”

Dương Quỳnh thu xếp hành lý xong, tổng cộng sáu vali lớn. Thẩm Thu Hoa hoảng sợ hỏi: “Sao mình mang nhiều đồ vậy chị?”

Các nàng không về nhà nên đồ đạc đều mang theo bên người. Thời gian càng dài, số lượng càng nhiều. Dương Quỳnh phải thường xuyên bỏ những thứ không dùng. Lần này qua Mỹ, sau khi chọn những bộ quần áo nhẹ thì đây là kết quả.

“Hành lý của chị chỉ có hai vali, còn lại là của em.” Dương Quỳnh nhúng vai: “Mấy hôm nay, em nhận nhiều đại ngôn nên được bọn họ và mấy thương hiệu trước đó tặng sản phẩm mới nhất. Đặc biệt là PR đưa bộ trang phục đắt nhất quý này. Nhất Sắc Tài, Hàn Yên Thúy,.... được nguyên bộ sưu tập. Em là người đại diện, không thể bên nặng bên nhẹ nên chị mang theo hết.”

Dưới cố gắng của Lư Tự, trang phục của Thẩm Thu Hoa đều từ đại ngôn. Theo thống kê chưa hoàn thiện, nàng đã nhận hơn 30 thương hiệu. Dương Quỳnh không có hứng thú với mấy việc này, cũng nhận 5,6 cái. Những thương hiệu cô nhận hầu hết đều là hàng tiêu dùng thường ngày, không cần mang theo.

“Danh tiếng khiến người ta mệt mỏi!” Thẩm Thu Hoa nằm trên giường, hiếm khi được tan làm sớm. Vì mai phải bay, nàng cần nghỉ ngơi, miễn cho khi đến Mỹ bị Lạc Hoa nhìn thấy, lải nhải.

Lần này Lư Tự cũng theo các nàng sang đó nhưng hắn không ở lâu, chỉ ở vài ngày rồi về nước.

Chín giờ sáng hôm sau, Dương Quỳnh và Thẩm Thu Hoa thức dậy, sửa soạng. Tối qua Thẩm Thu Hoa được ngủ một giấc đến sáng, tinh thần vô cùng phấn chấn.

Chuyến bay khởi hành lúc chiều nên mọi người không vội. Dương Quỳnh chuẩn bị trang phục hôm nay Thẩm Thu Hoa mặc, sau đó kiểm tra lại giấy tờ cần thiết.

Bộ trang phục này là Liễu Du lựa chọn. Dù nghệ sĩ chỉ ra sân bay nhưng đó cũng là thời điểm triển lãm quan trọng. Nếu ăn mặc tùy ý sẽ bị fans nhà khác chê cười. Thẩm Thu Hoa không để tâm đến chuyện này nhưng nàng không muốn fans mình mất mặt.

“Này là của em, còn của chị đâu?” Dương Quỳnh được xem là minh tinh. Tuy cô không thường đóng phim nhưng trong nước diễn viên nữ có thể đóng cảnh hành động đạt chuẩn chỉ có cô. Cho nên rất nhiều kịch bản được đưa đến chỗ Lư Tự nhưng Dương Quỳnh không chịu nhận.

“Đây là đồ tiểu Du phối cho chị.” Trang phục của Dương Quỳnh là quần áo dài cùng đôi boot ngắn hiện ra được dáng người thon dài của cô phối cùng chiếc mũ lưỡi trai trông ngầu ngầu.

Thẩm Thu Hoa nhướng mày: “Chị theo style lạnh lùng.”

“Chị không rành mấy việc này. Tiểu Du bảo chị mặc thì chị mặc. Chỉ cần không bảo chị tự phối là được.”

Thấy không còn sớm, hai người bắt đầu thay đồ. Thẩm Thu Hoa mặc bộ trang phục mới nhất của PR, hiện tại chưa có trên thị trường. Tóc dài được Liễu Du cột đuôi ngựa, vừa trẻ trung, vừa xinh đẹp.

Tóc Dương Quỳnh dài không cần buộc lên, dùng mũ cố định. Dương Quỳnh cảm thấy lạ lạ, cô lúc nào cũng phải bảo đảm an toàn cho Thẩm Thu Hoa, nếu không buộc tóc sẽ vướng víu.

Liễu Du hết cách, đưa hai thun buộc tóc cho cô: “Chị muốn buộc thì lên máy bay rồi buộc, ở sân bay phải giữ hình tượng.”



Dương Quỳnh chỉ có thể nghe theo lời của stylist Liễu Du. Chuẩn bị xong, các nàng xuống lầu ăn cơm. Kết quả đã thấy không ít fans đang chờ ở cửa. Mấy hôm nay Thẩm Thu Hoa ra vào đều có fans chờ, nàng cũng dần quen. Khiến nàng vui mừng là các fans rất trật tự. Dù đợi ở sảnh hay thấy nàng cũng không hét lên, cao lắm chỉ thì thầm trò chuyện, tiếng động lớn nhất các nàng phát ra là tiếng máy ảnh.

“Hôm nay nhiều người đến quá.” Liễu Du nói.

“Đương nhiên rồi. Hôm nay chúng ta phải đi, fans tất nhiên muốn đưa. Ở đây chỉ mới một ít thôi, lát nữa ở sân bay còn đông hơn.” Tề Duyệt ra vẻ “từng trải“.

“Cho nên mới nói fans là chân ái.” Thẩm Thu Hoa ăn cháo, lên tiếng. Dạo này bận việc, nàng rất hiếm khi ăn cơm đúng giờ nên thường xuyên bị đau bao tử. Bây giờ chỉ có thể ăn cháo thanh đạm, còn không thể dính dầu. Dương Quỳnh đau lòng muốn xỉu! Cô càng muốn chăm nàng béo thì nàng lại càng gầy đi!

Chờ các nàng cơm nước xong, Lư Tự cũng xuất hiện. Hắn thấy các nàng mang nhiều vali bèn thuê một chiếc xe bus nhỏ đưa các nàng ra sân bay.

Sân bay có rất nhiều fans. Phần đông là fans của Thẩm Thu Hoa, một phần nhỏ là của Dương Quỳnh. Các nàng vừa đẩy vali vừa nghe tiếng chụp ảnh của các fans.

Bảo vệ của sân bay rất chuyên nghiệp, trước khi nhóm của Thẩm Thu Hoa xuất hiện, biết minh tinh sắp đến nên đã vào việc giữ trật tự.

Vì hình tượng, Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh không đẩy vali. Ba người phía sau cặm cụi đẩy xe, bị các fans chen vào bỏ lại phía sau.

“Nếu không phải có Dương Quỳnh, anh thật sự không yên tâm.” Lư Tự nói.

Dương Quỳnh như hình với bóng đi theo Thẩm Thu Hoa, cô thường xuyên đỡ nàng khỏi đám đông đang chen chúc.

Các fans tặng rất nhiều quà, Thẩm Thu Hoa đi ngang qua nhận vài món. Có fans thấy không đưa được cho Thẩm Thu Hoa bèn đưa cho Dương Quỳnh. Dương Quỳnh không rõ là fans Thẩm Thu Hoa hay mình đành cố gắng nhận hết.

Sau khi qua khỏi cửa an ninh, ba người nhìn các nàng ôm đầy quà, bật cười.

Vào phòng nghỉ VIP, Dương Quỳnh và Thẩm Thu Hoa đặt quà xuống đất, xem từng món.

Có hai con gấu bông, Liễu Du nhìn ra chúng đều là số lượng có hạn của thương hiệu cao cấp. Còn có bộ Hán phục làm thủ công rất xinh đẹp. Thẩm Thu Hoa lắc đầu: “Đẹp thật nhưng tiếc là em không thể mặc.” Nàng là người phát ngôn của Nhất Sắc Tài không thể mặc trang phục cùng kiểu cũng hãng khác.

“Ở đây còn có bộ trang sức tặng em này.” Là một chiếc vòng tay kiểu dáng hiện đại, sang trọng, phía trên có viết hai chữ QH.

“QH là gì?” Dương Quỳnh hỏi.

Liễu Du đến xem, đáp: “QH không phải Thu Hoa (Qiū Huá) sao? Fans có lòng thật.”

trướctiếp