Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)

Chương 145: Đi Săn


trướctiếp

Các nàng không thể vác nổi mấy túi thanh mai đi tiếp. Các nàng không có thể lực tốt như Dương Quỳnh. Vừa rồi vì mê nhặt thanh mai mà bây giờ túi càng lúc càng nặng.

“Chị thấy mình đặt mấy túi này ở đây đi. Dù sao cũng không có ai, chờ khi về mình lại đến lấy.” Dương Quỳnh đề nghị.

Ba người lập tức đồng ý, đặt túi thanh mai xuống, tiếp tục cất bước.

“Núi này không có ai vào, không biết có thú dữ không. Chúng ta không đi quá sâu, gặp phải lợn rừng hay gì đó thì phiền lắm.” Dương Quỳnh vừa mở đường vừa nói.

“Có lợn rừng sao?” Thẩm Thu Hoa sợ hãi hỏi.

“Chị cũng không biết.” Dương Quỳnh thấy nàng sợ, nắm tay nàng: “Nhưng dù có lợn rừng thì cũng không sao. Đến lúc đó cả ba chạy đi, chị sẽ đối phó nó.”

“Chị Quỳnh, chị đánh thắng được lợn rừng không?” Tề Duyệt đi sau, tò mò hỏi.

“Em nghĩ sao vậy? Chị chỉ có mỗi cây dao chặt củi này, đánh với lợn rừng thì chỉ có nước chết. Cao lắm thì chị chỉ ngăn nó, tranh thủ thời gian cho mọi người rồi chị cũng chạy luôn.” Dương Quỳnh có tình gấp gáp nhưng kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Cô biết rõ khi nào cần đánh, khi nào cần chạy.

Trên đường, bốn người bắt gặp rất nhiều nấm. Có nấm Dương Quỳnh cũng không biết nên các nàng không chạm vào, sợ có độc. Thấy nấm cô biết, cả ba mới hái cho vào rổ.

“Hình như phía trước có tiếng nước.” Cả bốn đều nghe thấy. Các nàng đi về trước, thấy dòng suối nhỏ. Vì trời vừa đổ mưa nên dòng nước chảy siết.

Các nàng đi đến mồ hôi đầm đìa nên đến suối rửa mặt, cảm thấy tinh thần khỏe khoắn. Các nàng tìm đá cạnh suối, ngồi nghỉ ngơi.

Dương Quỳnh không chịu ngồi yên, cô không mệt, đi dạo dọc con suối: “Ở đây có lẽ có động vật.”

“Là lợn rừng sao?” Liễu Du sợ hỏi.

“Không phải, là mấy con thú nhỏ.” Dương Quỳnh cúi đầu nhìn dấu vết, kết luận: “Hẳn là thỏ.”

Vừa nghe thấy thỏ, Tề Duyệt hứng thú nói: “Chị Quỳnh, mình bắt một con ăn đi chị. Em nghe nói thịt thỏ nướng ăn ngon lắm.”

“Có nướng cũng không thể nướng trên núi.” Dương Quỳnh ngẩng đầu nhìn, đáp: “Phải xem mình có gặp may không. Nếu thấy thì chúng ta đi bắt.”

“Mình về thôi.” Các nàng nghỉ ngơi chốc lát, Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu nhìn trời, đề nghị.

Nghỉ ngơi nửa tiếng, các nàng trở về. Dương Quỳnh nhớ rõ đường về, cô cố ý đi đường khác về. Trên đường, cả nhóm tìm được thêm kiwi.

“Kiwi rừng sao mà nhỏ quá!” Liễu Du nhìn quả kiwi nhỏ, cảm thấy bỏ vỏ ra chỉ còn có chút thịt.



“Thường tụi nó chỉ lớn cỡ này.” Dương Quỳnh bảo các nàng hái kiwi. Cô lên cây, run cây cho quả rơi xuống, cả ba hưng phấn nhặt kiwi.

Các nàng nhặt được một túi kiwi mới cất bước. Đi không bao xa, Dương Quỳnh thấy có con gì đó chạy trước mắt mình. Cô chú ý quan sát.

“Là gà rừng!” Cô dặn ba người đuổi theo mình. Cô đuổi theo gà rừng. Ba người chạy theo sau cô nhưng tốc độ của các nàng không nhanh như cô, dần dần bị bỏ lại. May mắn Dương Quỳnh không chạy xa đã đuổi kịp gà rừng, có tận hai con, lông gà lấp lánh bay dưới ánh mặt trời.

“Mọi người đứng yên, chị tới bắt nó.” Đi lâu vậy, lần đầu Dương Quỳnh hưng phấn.

“Chị cẩn thận đó.” Thẩm Thu Hoa không yên tâm dặn. Nàng đứng cạnh Tề Duyệt và Liễu Du.

Dương Quỳnh nhặt đá, chuẩn bị. Kiếp trước, Âu Dương Đình từng dạy cô dùng ám khí tuy cô chưa từng sử dụng nhưng cô nghĩ ám khí có thể đả thương người khác thì có thể cũng hữu hiệu với gà rừng.

Ba người vừa thấy Dương Quỳnh nhặt đá cũng cúi xuống nhặt phụ cô.

Dương Quỳnh ôm một túi đá, chậm rãi đi đến hai con gà. Mục tiêu của cô là con mập còn con ốm không bắt cũng được.

Khi đến khá gần con gà, Dương Quỳnh không tiến lên nữa bởi bọn gà rừng đã cảnh giác nhìn xung quanh.

Dương Quỳnh cầm viên đá, ném mạnh về phía con mạnh. Nó bị đánh trúng, ngã trên đất. Nó vẫn chưa chết, vỗ cánh phạch phạch muốn đứng lên. Viên đá thứ hai bay đến, trúng vào đầu. Con gà bị đánh choáng váng, ngã trên đất, không đứng nổi.

Khi ném hòn đá thứ hai, Dương Quỳnh đã nhanh chóng lo đến con ốm đang hoảng sợ, muốn bỏ trốn.

Lần này Dương Quỳnh không dùng đá, cầm dao phóng. Con gà vừa cất cánh bay đã bị một dao cắm vào chân rơi xuống. Dương Quỳnh ôm hai cánh nó, nó giãy giũa muốn trốn, cô bèn dùng cán dao đập đầu nó, con gà ngất đi.

Chờ cô mang chiến công về, thấy mấy cô nàng đã nhặt cả đống đá nhỏ. Ba người ngơ ngác nhận ra trận chiến đã kết thúc.

Dương Quỳnh lắc đầu: “Không cần lấy nhiều vậy đâu.” Cô lấy cọng cỏ khá chắc trói hai chân hai con gà.

“Chị giỏi quá.” Thẩm Thu Hoa đi cạnh cô, thì thầm.

Dương Quỳnh được khen vui vẻ, đáp: “Tối nay chị nấu canh gà rừng với nấm cho em tẩm bổ.”

Tề Duyệt nhìn thấy Liễu Du còn đang ngơ ngác, vỗ vai nàng: “Tiểu Du à, cậu tập làm quen đi. Chị Quỳnh đánh nhau khác với chị Quỳnh bình thường.”

Liễu Du nắm lấy tay Tề Duyệt. “Không, mình biết chị Quỳnh lợi hại nhưng mình nhớ cậu đã đấu với chị ấy nhiều, vậy tiểu Duyệt à, cậu cũng đỉnh lắm!” Liễu Du bội phục.

“Khụ.....” Tề Duyệt xấu hổ ho: “À thì...... cậu thấy hai con gà rừng đó không? Khi mình đấu với chị ấy, mình chính là tụi nó.” Tuy nói vậy nhưng khi còn nhỏ Tề Duyệt dám một mình xông pha đấu với Dương Quỳnh, thậm chí nàng còn cảm thấy kiêu ngạo và tự hào. Thật sự là điếc không sợ súng!

“Thảm vậy sao?” Liễu Du hoài nghi hỏi.



Dương Quỳnh nghe các nàng trò chuyện, quay đầu đáp: “Tiểu Du, em đừng nghe lời tiểu Duyệt. Lúc trước chị nhẹ tay với em ấy lắm bằng không một lần là em ấy ngủm rồi.”

Liễu Du khiếp sợ nhìn Tề Duyệt, chờ xác nhận.

Tề Duyệt nghiêm túc gật đầu: “Chính xác. Khi đó mình còn nhỏ, chị ấy nương tay với mình. Lần đầu bắt mình, mình nằm viện có 5 hôm thôi.”

“Cái gì?” Cái này mà nương tay? Liễu Du không hiểu suy nghĩ của hai người này.

Thật ra khi đó Tề Duyệt là nhóc quậy nhưng nhóc này lại là thiên tài máy tính, nàng phạm tội chỉ trong chớp mắt. Lần đầu tiên gặp Dương Quỳnh, nàng còn dám động thủ, Dương Quỳnh trẻ tuổi chưa bao giờ ngán ai nên lập tức vật Tề Duyệt xuống đất.

Lúc ấy Tề Duyệt ỷ mình còn nhỏ, kiêu ngạo, nàng lập tức bò dậy bỏ chạy. Khi đó nàng biết bà chị nhập ngũ này sẽ không bắn mình. Dương Quỳnh chỉ đuổi theo nàng, rõ ràng chỉ cần đưa tay ra là bắt được nhưng cô lại đá nàng một phát. Cô đá thẳng vào mông làm Tề Duyệt nằm viện năm hôm mới xuống được giường.

Bị đánh xong, Tề Duyệt vẫn kiêu ngạo nhưng mỗi khi nhìn thấy Dương Quỳnh, nàng lập tức bỏ chạy. Sau đó, trời xui đất khiến nàng luôn gặp Dương Quỳnh làm nàng ám ảnh.

Dương Quỳnh dẫn các nàng rẽ trái rẽ phải rời đi. Dù lần đầu lên núi này nhưng Dương Quỳnh vẫn rất thành thạo.

“Đây cũng là do chị học?” Thẩm Thu Hoa hỏi.

“Sinh tồn trong rừng là môn bắt buộc của bộ đội đặc chủng. Rừng bọn chị huấn luyện còn lớn hơn cái này. Sau đó, chị làm nhiệm vụ ở Vân Nam, chỗ rừng mưa nhiệt đới, bước vào không thấy mặt trời. Trong rừng có côn trùng mang độc, thuốc bôi côn trùng cũng vô dụng. Phần da nào lộ ra ngoài đều sẽ bị chích đỏ. Bọn chị phải bọc kín mít nhưng rừng mưa nhiệt đới, vừa ẩm vừa nóng, che kín mít thì cái mùi. Ôi thôi, em cũng nghĩ ra được mà.” Dương Quỳnh cười nói.

Tuy Thẩm Thu Hoa biết trước kia cô vất vả nhưng bây giờ nghe thấy vẫn đau lòng: “Lúc trước chị chịu nhiều khổ.”

Dương Quỳnh lắc đầu: “Thu Hoa, đây không phải khổ đâu. Cái khổ thật là khi bất lực trước kẻ thù gian xảo, là khi chiến hữu đã hy sinh nhưng không dám hành động, là khi cấp trên bắt buộc mình phải nhịn xuống. Em biết khi đó trong lòng chị đau thế nào không?” Cô thở dài: “Bọn chị giống như quân cờ của cấp trên. Quân cờ không thể lộn xộn. Dù nhìn thấy quân khác bị mất cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn. Vì khi hành động sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch hoặc sẽ có thương vong lớn hơn. Nói thật, chị không sợ mưa bom bão đạn, chị chỉ sợ hai chữ “phải nhịn“.”

Thẩm Thu Hoa hiểu nỗi khổ của Dương Quỳnh. Tính cô ngay thẳng, luôn thích vào thẳng vấn đề. Chỉ là rất nhiều chuyện không thể cứng đối cứng. Thẩm Thu Hoa cũng cảm thông cho cấp trên của Dương Quỳnh. Trong mắt bậc trên, chiến thắng lớn nhất là khi chỉ dùng thương vong nhỏ nhất.

Lẽ nào nàng không giống những kẻ đó?

“Em cũng giống cấp trên của chị.”

Dương Quỳnh nhìn nàng, dịu dàng nói: “Ừ, nên sau khi yêu em, chị mới dần thấu hiểu cho sếp. Chị biết người chơi cờ phải có trách nhiệm với mỗi quân cờ. Chị cũng biết khi có chiến hữu hy sinh thì người đau khổ nhất là lãnh đạo. Vì dù trận chiến có hay cỡ nào, chỉ cần có người hy sinh đều do lãnh đạo thất trách.”

“Chị thương em rồi mới hiểu cho sếp hay là hiểu cho sếp rồi mới thương em?” Thẩm Thu Hoa hiếm khi hỏi những câu này.

“Đương nhiên là thương em trước rồi.” Cô dựa gần Thẩm Thu Hoa, thì thầm: “Lần đầu gặp, chị đã phải lòng em.”

Thẩm Thu Hoa cúi đầu, gương mặt đỏ ửng: “Xạo sự!”

trướctiếp