Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)

Chương 144: Nữ Diễn Viên Kinh Kịch


trướctiếp

Tuy Thẩm Thu Hoa không còn là cung phi kiếp trước nhưng nàng vẫn có thói quen của thiên kim tiểu thư. Nàng có thể chịu khổ khi đóng phim nhưng khi về nghỉ phải đắp chăn bông dày nặng của dân làng thì nàng không quen. Vì biết đây là thứ tốt nhất của người dân nên nàng không nói gì chỉ chịu đựng.

Dương Quỳnh biết nàng đã mấy đêm không ngon giấc, cô nhìn sắc mặt của nàng ngày càng kém thì đau lòng. Cô lên mạng mua chăn bông tốt nhất nhưng shipper lại không chịu giao trong núi. Cô đổi hướng, mua mỗi nhân viên đoàn phim một cái chăn bông, nghĩ đến vấn đề tài chính, chăn bông lụa đổi thành chăn bông lạc đà. Người bán chỉ cần giao cho bên hậu cần của đoàn phim, họ sẽ giao lên núi. Nhưng vì cô đặt nhiều nên cửa hàng cần thời gian chuẩn bị, hai ngày sau mới giao hàng. Bên hậu cần nhận được hàng hôm sau đưa lên núi.

Thẩm Thu Hoa rất đồng ý với việc này. Cát-xê của cô ngày một tăng, vì đóng phim điện ảnh nên cát-xê như vậy là hợp lý. Nếu nàng nhận phim truyền hình thì cát-xê sẽ có giá trên trời. Vì nàng có giải thưởng điện ảnh, hơn nữa có diện mạo tốt, diễn xuất ổn lại chịu khó, đoàn phim mời nàng cũng đỡ lo, nàng còn có thể mang theo lưu lượng pr cho đoàn phim. Đặc biệt bây giờ nàng được ảnh đế Lạc Hoa quan tâm nên rất nhiều đoàn phim chịu bỏ nhiều tiền mời nàng.

Đáng tiếc nàng diễn xong bộ này thì sẽ từ chối những chương trình phía sau. Càng như vậy, càng có vẻ cơ hội mời nàng khan hiếm.

Chăn bông được gửi đến, Thẩm Thu Hoa bảo Tề Duyệt và Liễu Du đi nhận. Mọi người trong đoàn từ diễn viên đến nhân viên đều có phần. Tuy chăn bông không đắt nhưng lại thực tế. Ai nhận chăn cũng vui vẻ, thật sự giúp bọn họ yên giấc rất nhiều.

Đêm đó, Thẩm Thu Hoa ngủ một giấc đến sáng, sắc mặt cũng tốt hơn. Dương Quỳnh tìm được cơ hội bồi bổ cho nàng. Vì trong thôn thiếu thốn, cô muốn hầm đồ bổ cũng không có chỗ mua. Nhờ chuyện này, cô quyết định mua toàn bộ nguyên liệu trên mạng rồi nhờ phía hậu cần giao lên núi. Sau đó nhân viên cảm thấy cách này thuận tiện quyết định dùng cách này. Từng xe hàng nối đuôi nhau chạy vào núi.

“Tôi thấy tiểu Dương rất phù hợp làm hậu cần.” Đạo diễn Hàn Dũng nói.

“Đạo diễn ơi, tôi là bị ép. Anh xem Thu Hoa đi, từ lúc lên núi đến giờ càng lúc càng gầy. Sao tôi có thể không tẩm bổ cho em ấy.” Dương Quỳnh than khổ.

Lúc này Thẩm Thu Hoa đang cùng Chương Ngọc Sanh tham thảo kinh kịch. Suất diễn của nàng không nhiều nên ngày nào cũng có thời gian rảnh. Đoàn phim có nhiều diễn viên kỳ cựu nên nàng bắt đầu chuỗi ngày học hỏi, trước mặt là học với người quen Chương Ngọc Sanh.

Hai người từng hợp tác trong phim Khăn Trùm Danh Y, khi đó hắn đã rất ấn tượng với cô diễn viên trẻ này. Trẻ tuổi, xinh đẹp nhưng lại không kiêu ngạo mà còn có khí chất khác với các diễn viên trẻ. Trong những ngày đóng chung, hắn phát hiện tri thức của Thẩm Thu Hoa uyên bác, đặc biệt là những kiến thức cổ điển. Thẩm Thu Hoa lại theo Ngụy Việt học kinh kịch nên cũng xem như đồng đạo với hắn nên càng có nhiều đề tài để nói.

Lần này gặp lại, Chương Ngọc Sanh phát hiện diễn xuất và kinh kịch của Thẩm Thu Hoa đã tiến bộ hơn trước. Người không phải trong nghề sẽ không phân biệt được giữa nàng và diễn viên kinh kịch chuyên nghiệp.

“Thu Hoa, dáng của con rất tốt. Chỉ là giọng vẫn....” Chương Ngọc Sanh dừng lại rồi nói: “Kém một chút.”

Đây cũng không phải lần đầu Thẩm Thu Hoa nghe vậy, nàng hiểu rất nhiều lúc không phải cứ cố là được. “Dạ thầy, con biết. Cô Ngụy cũng có nói với con. Con không có tham vọng chỉ là vì sở thích.” Vì trong phim Khăn Trùm Danh Y, Chương Ngọc Sanh đóng vai sư phụ của Thẩm Thu Hoa nên nàng cũng gọi hắn đến giờ.

“Con nói vậy sai rồi. Lân sân khấu cũng không phải là tham vọng mà là mục tiêu. Lúc nhỏ, khi học diễn suất phải chịu nhiều khổ cực. Khi đó ba mẹ đưa thầy đến gánh hát rồi ngoảnh mặc đi không dám ở lại nhìn. Thầy chịu khổ như vậy để làm gì? Vì để thỏa lòng đam mê. Đây gọi là tham vọng sao? Nếu không phải vì muốn lên sân khấu hát kinh kịch thì ai lại muốn chịu khổ? Con nói đúng không?” Chương Ngọc Sanh dựa vào ghế, bên bàn có ấm trà nhỏ. Hắn rót trà ra uống: “Tuy giọng con không được nhưng cũng không tệ, là ông Tổ ưu ái con! Nếu là trước kia, con chỉ có thể diễn vai quần chúng nhưng bây giờ tốt hơn, con không thể lên sân khấu hát tuồng vẫn có thể hát trên phim. Đến lúc tìm người hợp giọng với con, hai người cùng diễn thì hoàn hảo.”



Thẩm Thu Hoa nghe vậy nảy ra ý tưởng: “Thưa thầy, thầy nói thì dễ nhưng những phim liên quan đến kinh kịch đều rất xuất sắc. Những phim thầy từng đóng Bá Vương Biệt Cơ, Mai Lan Phương, bây giờ vẫn chưa có người làm lại. Phim kinh kịch luôn là nam hát, nữ hát có gì để quay ạ?”

Chương Ngọc Sanh lắc đầu: “Con bé này, con ở trong giới này chưa dài, những chuyện này từ từ tìm hiểu. Con cũng nói, nam hát đã ra phim rồi thì con quay nữa để làm gì? Đây là lúc quay của nữ.” Chương Ngọc Sanh nói rồi tựa vào ghế tre, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thẩm Thu Hoa thấy thế tính rời đi thì nghe hắn nói: “Thầy biết con muốn học hỏi các thầy. Hôm nay Triệu Thành Hòa rảnh, con tìm ông ấy đi, ông ấy có nhiều thứ để học lắm, đừng buông tha ổng.”

“Dạ.” Thẩm Thu Hoa vui vẻ đi quầy rầy Triệu Thành Hòa.

Triệu Thành Hòa cũng đã diễn 40 năm, hắn đã bị cháo tổ yến của Dương Quỳnh mua chuộc, luôn miệng khen: “Đó giờ bác chưa ăn cháo tổ yến nào ngon vậy! Tiếc là bác không biết làm. Lần nào nấu cũng thất bại.”

Vì bồi bổ cho Thẩm Thu Hoa mà Dương Quỳnh biến thành cao thủ hầm đồ bổ. Thẩm Thu Hoa khó ăn, nấu không ngon nàng sẽ ăn rất ít.

“Nếu bác thích ăn, vậy sau này con nấu xong đưa bác.” Dương Quỳnh cảm thấy nếu có thể dùng đồ bổ mua chuộc các diễn viên thâm niên, chỉ có lời mà không lỗ.

Triệu Thành Hòa lắc tay đáp: “Không cần đâu. Bây giờ con đưa bác dùng, sau này mấy đứa rời đi, bác uống ghiền thì biết tìm ai.” Hắn lắc đầu: “Đồ bổ quá phải dùng ít, tuổi già như bác không dùng hết đồ bổ này đâu.”

Thẩm Thu Hoa xem như thu phục được Triệu Thành Hòa. Bây giờ khi rảnh nàng luôn tìm Chương Ngọc Sanh và Triệu Thành Hòa trò chuyện.

Đạo diễn Hàn Dũng thấy vậy, trêu: “Tôi thấy đoàn mà ở đây quay thêm hai tháng thì chắc Thu Hoa sẽ thu phục hết mấy ông quá.”

Thẩm Thu Hoa vẫn nhớ đến việc Chương Ngọc Sanh đề xuất muốn quay phim kinh kịch mà nữ hát là chính. Lạc Hoa lộ biểu cảm khó hiểu rồi vội lắc đầu bật cười.

“Bên cạnh em sao mà nhiều người độc đáo thế. Bộ phim tiếp theo anh tính cho em diễn cũng liên quan đến đề tài này. Bây giờ em cũng có ý này, lại có người dạy em vậy thì em chuẩn bị thêm chút. Em cần học thêm tiếng Anh, tiếng Anh của em còn yếu, phải mau chóng nhờ Dương Quỳnh giúp đỡ. Phát âm của em ấy không tệ.”

Thẩm Thu Hoa không ngờ đề tài mới mà mình vừa chỉ nghe, Lạc Hoa đã chuẩn bị quay, quả nhiên tầm nhìn của mình vẫn kém hơn anh hai.



Xét thấy công ty cần bảo mật, nàng chỉ kể sơ cho Chương Ngọc Sanh. Chương Ngọc Sanh rất ủng hộ cũng dành nhiều thời gian dạy nàng. Mặc khác, Dương Quỳnh được yêu cầu mỗi ngày phải nói tiếng Anh với Thẩm Thu Hoa. Thẩm Thu Hoa học ngoại ngữ luôn bằng cách ghi nhớ nên không thể dùng thành thạo. Những lỗi nhỏ trong phát âm của nàng được Dương Quỳnh sửa đúng.

Trong núi không kể ngày đêm, chớp mắt đã một tháng trôi qua. Hai hôm trước vừa mưa, hôm nay Thẩm Thu Hoa không có suất diễn nên Dương Quỳnh dẫn nàng, Tề Duyệt và Liễu Du lên núi.

Trong núi hẻo lánh, không có dấu chân người cho nên có rất nhiều động thực vật. Dương Quỳnh bảo mọi người mặc quần áo dài rồi đưa mỗi người đôi ủng đi mưa vừa mua bắt đầu xuất phát.

“Trên núi có thể sẽ có sâu, chuột và rắn. Mọi người đừng sợ, có chị đối phó bọn nó.” Quê Dương Quỳnh trên núi, bốn năm tuổi cô đã chạy khắp núi. Cô mượn dao chặt củi, dây thường và mấy túi nilon lớn.

Sau cơn mưa, đường trơn khó đi, các nàng đi chậm để an toàn. Thẩm Thu Hoa cầm dao dẫn đầu, đi đến một chỗ, Dương Quỳnh dừng bước, chỉ vào nấm nói: “Mình có thu hoạch rồi.”

Cây nấm không lớn nhưng lại tròn tròn đáng yêu.

Mọi người chưa từng thấy nấm mọc trên cây, vây quanh xem. Sau năm phút, các nàng đã hái đám nấm cho vào rổ.

“Phía trước còn nấm không chị?” Thẩm Thu Hoa rõ ràng nghiện hái nấm. Cảm giác tự hái lượm khác với khi mình đi mua.

“Đương nhiên vẫn còn. Chị thấy trên núi này có nhiều rừng cây lắm.” Dương Quỳnh dẫn các nàng tiến về trước. Đi được một đoạn, phía trước là một rừng quả hồng hồng. Tề Duyệt nhìn rõ, kinh ngạc nói: “Là thanh mai!”

Mọi người vây quanh, Dương Quỳnh nói: “Có lẽ thanh mai chín nên rơi xuống.” Cô ngẩng đầu, xung quanh là cây thanh mai cao lớn, phía trên còn nặng trĩu quả.

“Ba người đợi đây, chị leo lên cây lay cho, quả trên đó còn ngon hơn dưới đất.” Cô đưa dao cho Tề Duyệt rồi đi đến dưới tán thanh mai, ôm thân cây leo lên.

“Chị cẩn thận đó!” Tuy Thẩm Thu Hoa biết Dương Quỳnh lợi hại nhưng cây thanh mai cao lớn khiến nàng lo lắng.

Dương Quỳnh leo lên bên trên, lắc một cành khô trên cây. Thanh mai như mưa rơi xống. Ba người ở dưới vui vẻ muốn nhặt thì Dương Quỳnh gọi lại. Cô tiếp tục lay cây một lúc mới dừng.

Phía dưới, các nàng mới bắt đầu nhặt quả, chốc lát đã đầy vài túi.

trướctiếp