May là lúc này Yến Vân Hà không uống rượu, bằng không nhất định sẽ bị cái tiếng “Bắt gian” long trời lở đất này làm cho sặc tới chết.
Nhóm phú thương hai mắt nhìn nhau, nhìn về phía Ngu Khâm đang
đứng ở cửa, lại hóng chuyện mà nhìn Yến Vân Hà. Yến Vân Hà lập tức thu
lại vẻ hòa nhã trên mặt, lộ ra vẻ mặt tức giận: “Nể mặt ngươi! Đừng
tưởng rằng gia sủng ngươi vài hôm, ngươi đã có thể được đằng chân lân
đằng đầu*! Nơi này là nơi ngươi có thể tới sao?”
Ngu Khâm nhướng
mày, không ngờ tới việc Yến Vân Hà còn tiếp tục diễn. Diễn vai một tên
phú thương có mới nới cũ**, lại để ý thể diện, diễn một cách nhuần
nhuyễn vô cùng.
Ánh mắt của chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ thật sự mang theo áp lực, chỉ liếc
mắt quét ngang mọi người trong phòng một cái, mọi người đã bị cái liếc
này làm cho đổ một thân mồ hôi lạnh. Yến Vân Hà thầm than trong lòng, kỹ thuật diễn của Ngu Khâm còn cần phải cải thiện hơn, ánh mắt này vừa
nhìn đã biết không phải người thường rồi.
Hắn lập tức ném một cái ly tới chỗ Ngu Khâm, phá vỡ bầu không khí vi
diệu, lại diễn ra bộ dạng say rượu thất thố: “Muốn la lối khóc lóc thì
trở về, không thấy gia đang bàn chính sự sao?”
Lúc này vị phú thương áo trắng vừa nãy lập tức bước ra hòa giải: “Vân công tử, đừng tức giận, bình tĩnh nói chuyện là được rồi.” Những người
khác sôi nổi tán đồng, mọi người đều là người làm ăn, mỗi người đều
thành tinh rồi, đều phải giữ thể diện nên đương nhiên sẽ không mặc kệ
bọn họ náo loạn ở chỗ này dẫn tới có người hóng hớt.
Yến Vân Hà lau mặt, nhìn như xấu hổ: “Thật sự xin lỗi các vị đại ca,
hôm nay ta phải về trước, lần sau lại mời các ngươi uống rượu.” Lần này
chẳng có lời mời giữ lại nhiệt tình nào nữa, Yến Vân Hà mặt mày ủ rũ đi
theo Ngu Khâm rời khỏi thanh lâu.
Đến tận khi trở về phòng, Yến Vân Hà mới dựa trên giường cảm khái:
“Nếu Ngu đại nhân không làm quan thì làm tiên sinh kể chuyện cũng không
tồi. Ngươi soạn truyện được đấy.”
Ngu Khâm cởi áo lông cừu, trên áo dính đầy mùi son phấn, y không
thích. Đối với lời trêu ghẹo của Yến Vân Hà, y chỉ đáp lễ nói: “Không so được với diễn xuất của Yến đại nhân.”
Tuy Yến Vân Hà đi dò la tin tức nhưng cũng thật sự uống không ít
rượu, lúc này ruột nóng lên, hắn nằm nửa người xuống giường, men say bốc lên khó tránh mê mang: “Muốn ăn Đào Hoa Tô.”
Ngu Khâm đang đứng trước cái giường thật to, đang tự hỏi thuê phòng
khác có bị người khác để ý hay không. Nghe thấy Yến Vân Hà lầm bầm lầu
bầu, ánh mắt y khẽ lay động.
Yến Vân Hà bị tiếng tiểu nhị gõ cửa làm bừng tỉnh, đã lâu rồi hắn không có ngủ mà không hề có chút phòng bị nào như vậy.
Lúc nghe thấy động tĩnh, hắn đột ngột đứng phắt dậy, trái tim đập
thình thịch, dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn cửa, theo bản năng muốn sờ đao
nhưng lại không sờ thấy gì. Ý thức dần trở về, Yến Vân Hà mới nhận ra
nơi này không phải sa trường, hắn đang ở Vân Châu, cùng với Ngu Khâm.
Cái ý niệm này vuốt xuôi cảm xúc bất an của Yến Vân Hà một cách thần kỳ, hắn đứng dậy đi tới cửa, mở ra: “Làm sao vậy?”
Tiểu nhị đưa nước ấm tới, là Ngu Khâm đã phân phó sau khi xuống lầu
một canh giờ trước. Yến Vân Hà vừa tỉnh lại đã phát hiện Ngu Khâm không
có ở trong phòng nhưng hắn cũng không hiếu kỳ với việc Ngu Khâm đi đâu.
Thái Hậu lệnh cho Ngu Khâm đến đây đều có mục đích. Hắn sẽ không bởi vì
khoảng thời gian ở chung một cách hòa hợp này với Ngu Khâm mà quên đi
thân phận của nhau.
Ngu Khâm có việc cần làm, đương nhiên hắn cũng có.
Yến Vân Hà đẩy cửa sổ ra, huýt sáo, không lâu sau, một con chim đen
nhánh đậu lại trên bệ cửa sổ. Nội tuyến của hắn thật sự rất đặc biệt,
những người khác đều dùng bồ câu đưa tin truyền thư còn nàng lại huấn
luyện một bầy quạ đen. Nhưng mà không thể không nói quạ đen đúng thật là dùng tốt, có thể ẩn trong bóng đêm một cách tuyệt vời.
Yến Vân Hà gỡ cuộn thư đen nhánh trên chân quạ xuống, lấy tờ giấy ra
nhanh chóng xem qua rồi lập tức đốt sạch. Vừa quay đầu lại, con quạ đen
vẫn chưa đi, đứng bên cửa sổ nghiêng đầu nhìn hắn. Yến Vân Hà xua tay
lấy lệ: “Trở về tìm chủ nhân của ngươi mà đòi thưởng, ta không có đâu.”
Dùng xong liền vứt, thật không biết xấu hổ còn có ý đồ muốn đóng cửa sổ
lại khiến quạ đen tức giận cạc cạc kêu to, suýt nữa thì mổ cửa sổ lủng
một lỗ.
Yến Vân Hà tấm tắc, cảm thấy hẳn lạ dùng quạ đen cũng không tốt lắm,
quá thông minh, còn biết cò kè mặc cả, đâu giống bồ câu đưa thư cần cù
chăm chỉ như kia.
Nghĩ đến nội dung trên bức thư vừa rồi, Yến Vân Hà không khỏi rơi vào trầm tư. Một tháng trước, Thanh Y Bang giết người trong lúc đang cướp
hàng, người đó là đệ đệ của tiểu thiếp tri huyện, Trương Viễn. Ngày
thường ỷ vào quan hệ với tri huyện không ít lần ở nông thôn muốn làm gì
thì làm.
Tục truyền Trương Viễn này coi trọng một nữ tử dân gian, ép cưới
không thành nên nhân đêm tối tập kích đối phương, dẫn tới cô gái này
không chịu nhục nhã nên nhảy sông tự sát. Trùng hợp, nàng là em gái của
một thành viên trong Thanh Y Bang, có thể gã này đã chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi.
Nếu chỉ vì cái chết cô gái kia, Thanh Y Bang làm vậy cũng chẳng qua
chỉ là thay trời hành đạo. Nhưng mà trên thư nói, Trương Viễn nhờ vào
quan hệ với tri huyện, mở một tiêu cục trong thành, yêu cầu các phú
thương bắt buộc phải vận chuyển hàng thông qua gã.
Có một khoảng thời gian Trương Viễn đi sớm về trễ, chạm mặt tên cầm
đầu Thanh Y Bang. Hình như là vì nắm được nhược điểm của đối phương mà
ra lệnh bọn họ nhường đường cho tiêu cục của gã. Thế nên mọi người đều
biết chỉ cần tìm đến tiêu cục của Trương Viễn thì sẽ không bị Thanh Y
Bang quấy rầy.
Bởi vậy đây không chỉ là thù hận mà còn liên lụy đến lợi ích.
Theo lý thuyết, tri huyện có thể dung túng Thanh Y Bang một thời gian dài như vậy, nghĩ đến việc cũng thu của họ không ít tiền nên không thể
xé rách thể diện như vậy, vậy mà tiểu thiếp kia nghe nói đệ đệ bị giết,
đau thương quá độ dẫn tới sinh non. Tri huyện vốn chưa có con nối dõi,
đứa bé này mất đi, không khỏi giận tím mặt.
Nhưng Yến Vân Hà đoán, Trương Viễn xây dựng tiêu cục hẳn là ý của tri huyện, tiền tài động lòng người, chỉ thu cống vật từ Thanh Y Bang đã
không còn thỏa mãn tư vị nữa. Nếu có thể mượn cơ hội này loại Thanh Y
Bang ra khỏi Vân Châu, vậy mâm cỗ này có thể cho tri huyện một nhà độc
chiếm rồi. Nhưng thành Vân Châu chỉ có mấy phú thương, có lợi nhuận lớn
đến vậy để nuốt sao? Có thể là Thanh Y Bang này có bí mật nào đó không
thể cho ai biết. Manh mối quá ít, đây chỉ là suy đoán của hắn, sự thật
vẫn cần kiểm chứng.
Yến Vân Hà vòng ra sau bình phong, cởi quần áo bước vào thùng tắm.
Nước ấm không giúp giảm bớt men say mà ngược lại, làm hắn càng mơ màng
hơn. Một chuyến này phong trần mệt mỏi, cũng chưa thể tắm rửa sạch sẽ.
Thật ra Yến Vân Hà là một người cực kì ưa sạch sẽ, không thể không nói
Ngu Khâm lệnh người đưa nước tắm cho hắn, thật sự làm hắn cảm động.
Giống như là người bên gối hắn, tri kỷ đến vậy.
Yến Vân Hà dựa vào thùng tắm, tóc xõa ra trong nước. Mái tóc vốn có
hơi xoăn bị nước thấm ướt, dán trên làn da màu mật bóng loáng, tựa như
đồ đằng cổ xưa nào đó.
Thời điểm Ngu Khâm trở về không nghe được tiếng hắn tắm rửa, cho tới
khi vòng ra sau bình phong mới thấy Yến Vân Hà đang đưa lưng về phía y.
Đập vào mắt là cơ bắp có thể dễ dàng thấy được với từng đường cong rõ nét và mượt mà, rãnh lưng sâu đọng bọt nước, tựa như có thể theo nhịp
hô hấp mà một đường lăn đến hõm eo, tụ lại trên khe mông. Thùng nước
trong veo hầu như không che được bộ phận nào, tóc chỉ có thể che đi đôi
phần, lại như giấu đầu lòi đuôi khơi gợi người ta chú ý hơn tới bộ phận
nào đó chưa bị che khuất.
Nhưng điều Ngu Khâm để ý là những vết sẹo dữ tợn vòng quanh trên thân thể kia. Lớn có bé có, sâu có nông có, một thân sẹo từ chiến trường,
toàn là minh chứng cho việc Yến Vân Hà tìm được đường sống từ trong chỗ
chết.
Yến Vân Hà đã sớm nghe thấy tiếng Ngu Khâm đi vào, cũng biết đối
phương đứng đằng sau, đang xem chính mình. Da mặt hắn dày, bị xem cũng
tự nhiên không sao cả, nhưng ánh mắt của Ngu Khâm dừng lại đã quá lâu.
Giơ tay lấy khăn tắm đang vắt bên che nửa người dưới lại rồi Yến Vân
Hà mới xoay người trong nước, lười biếng nói: “Ngu đại nhân còn chưa
thoát khỏi vai diễn à, nhìn chằm chằm ta nóng bỏng như vậy, khiến tại hạ không khỏi hiểu lầm đấy.”
Vết thương đằng trước chỉ có nhiều chứ không ít hơn đằng sau. Trúng
tên, thương chém, còn có một vết sẹo lớn rất sâu đi từ bả vai đến eo.
Ngu Khâm đứng một chỗ không di chuyển, cũng không để ý đến lời trêu
ghẹo, y hỏi: “Yến Vân Hà, vì sao ngươi phải đến biên cương?” Làm một
Vĩnh An hầu nhàn tản tiêu dao, sống ở kinh thành cưới vợ sinh con, sống
cuộc sống bình thường không tốt hơn sao? Rất nhiều người đều đã hỏi Yến
Vân Hà, chỉ là hắn không nghĩ tới, có một ngày rồi Ngu Khâm cũng hỏi
hắn.
Hắn ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt của Ngu Khâm. Đôi mắt này tựa như đã không còn như xưa, nhưng cũng giống như chưa từng thay đổi. Hắn
từng xem Ngu Khâm rơi nước mắt, từng gặp cảnh người này thống khổ và
chật vật, từng nhìn bộ dạng y rơi vào đường cùng không ai cứu được.
Môi khẽ nhúc nhích, nhưng Yến Vân Hà lại im lặng thật lâu.
Rồi, hắn mới khàn giọng: “Ngu đại nhân, chớ có quen biết sơ đã nói lời đường mật***.”
*được đằng chân lân đằng đầu: chỉ thái độ không biết điều.
**có mới nới cũ: đoạn này nghĩa gốc là chân trong chân ngoài, chỉ
việc làm việc với thái độ nước đôi. Tớ thấy thay bằng có mới nới cũ cũng không sai nghĩa lắm nên tự sửa.