Lời này vừa nói ra, cả phòng yên tĩnh, xé rách sự bình yên giả tạo bị bịt kín bởi mấy ngày ở chung ngắn ngủi. Tuy khi xưa lúc bọn họ ở Đông
Lâm thư viện tính nết không hợp nhau lắm, nhưng cũng không đến mức đề
phòng ngờ vậy như bây giờ.
Giống như hắn không hỏi Ngu Khâm vì sao phải về phe Thái Hậu dù biết
rõ phía sau án mưu nghịch năm đó có bóng dáng của người này. Chẳng sợ
Thái Hậu bịt tai trộm chuông, ý muốn nói với người trong thiên hạ bà
chưa từng nhúng tay nên mới bảo hộ Ngu Khâm.
Nhưng chỉ cần là người có đầu óc, đều sẽ không tin Thái Hậu vô tội.
Ngu Khâm cũng bởi lý do này mà bị người ta khinh thường. Biết rõ
người này có thể là kẻ thù nhưng bởi vì muốn giữ mạng mà vẫy đuôi lấy
lòng, thậm chí trở thành chó dữ làm việc cho bà. Tham sống sợ chết,
không có nửa phần khí khái, quan trọng nhất chính là hắn là cháu trai
của Ngu Trường Ân. Năm đó phiên vương đánh tới kinh thành, Ngu Trường Ân tử chiến tới cùng, khí thế sống chết cùng quốc gia. Lý tưởng hào hùng
như vậy, nghĩa khí ngút trời*, làm người thán phục.
Châu ngọc phía trước, Ngu Trường Ân khiến người ta tiếc nuối bao nhiêu, Ngu Khâm khiến người ta căm phẫn bấy nhiêu.
Ngu Khâm thu ánh nhìn, gật đầu nói: “Xin lỗi, là ta quá phận.” Dứt
lời, y tựa gió thoảng mây trôi xoay người vòng qua bình phong bước ra
gian ngoài. Có được lời xin lỗi này nhưng vẫn chưa làm Yến Vân Hà cảm
nhận được khoái cảm thắng lợi dù chỉ đôi chút. Hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi
và vô vị, tâm tình tốt đẹp nhiều ngày qua tức khắc tan thành mây khói.
Có vẻ hắn đã quá để ý đến thái độ của Ngu Khâm, đối phương chẳng qua là
thuận miệng hỏi, hắn lại tưởng thật, lại một phen tự mình đa tình.
Hắn chống người dậy, cũng không lau khô người đã thô bạo mặc quần áo vào.
Khách điếm đốt loại than tốt nhân, không có mùi khói, độ ấm cao hơn
nhiều so với bên ngoài đồng thời đốt cháy tâm can Yến Vân Hà. Tóc ướt
dán trên lưng, thấm ướt đẫm trung y mỏng manh, nhưng hắn hoàn toàn không để ý tới, bước nhanh ra ngoài.
Ngu Khâm mới trở về, trên áo lông cừu toàn là tuyết chưa kịp tan. Y
cởi áo, dùng tay nhẹ nhàng phủi đi tuyết đọng. Áo da không thể để ướt
trong thời gian dài, bằng không sẽ hư mất nhưng loại da thô thiển này
thật sự không cần phải bảo quản đến vậy.
Đôi tay Ngu Khâm bị rét đông lạnh đến đỏ ửng, không lo sưởi ấm tay
trước mà lại lo phủi bông tuyết. Dường như y thật sự quý trọng cái áo
lông cừu này, chẳng ngại nó ngàn dặm không bằng với áo lông chồn trắng
thuần được trong cung ban tặng.
Yến Vân Hà tiến lên, một phát cướp lấy áo lông cừu, muốn ném nó xuống đất. Tâm tình hắn đang rất tệ, vì thế càng muốn chọc tức Ngu Khâm. Cứ
như chỉ cần có thể làm Ngu Khâm có cảm giác không ổn như hắn bây giờ mới khiến hắn hài lòng.
Nhưng đối mặt với đôi mắt bình tĩnh, nhìn hắn chăm chú của Ngu Khâm,
cánh tay đang giơ cao kia đông cứng trong tức khắc. Không biết vì cớ gì, dường như Yến Vân Hà thấy được kết cục của mình. Giống như khi nhất
thời hung hăng hất rớt bánh thịt nướng trong miếu, cuối cùng vẫn phải
chui vào bụng hắn, người gặp xui xẻo vẫn luôn là hắn.
Ngu Khâm quét mắt nhìn vạt áo hắn đang mở rộng, vừa rồi khi còn đang
ngâm nước chỉ có thể chú ý tới vết thương trên người, hiện tại khuôn
ngực đầy đặn vì kích động mà không ngừng phập phồng, hai nốt đỏ sậm trên lồng ngực màu mật càng thêm thu hút.
Ngu Khâm kéo cửa sổ đang mở rộng lại, chỉ chừa lại một khe hở rồi nhàn nhạt ra lệnh: “Kéo áo lên.”
Yến Vân Hà chỉ mới lên cơn được một nửa không cam lòng nhưng vẫn phải nương theo y, cầm cái áo lông cừu ném lên cái ghế bên cạnh, giãy giụa
lần cuối. Có thể là do cảm thấy hắn ấu trĩ, Ngu Khâm âm thầm cau mày.
Yến Vân Hà dần dần mới cảm thấy lạnh, phát hiện trong phòng vốn ấm áp nhưng sau khi Ngu Khâm đi vào thì nhanh chóng hạ nhiệt độ, mà đầu sỏ
gây tội là cánh cửa sổ bị mở ra. “Đang yên đang lành mở cửa sổ làm gì?”
Yến Vân Hà bất mãn nói.
Ngu Khâm cầm áo lông cừu lên mặc vào: “Lúc trước Cẩm Y Vệ từng tra
một vụ án, một nhà ba người không ai sống sót, bởi vì họ đốt than sưởi
ấm đêm đông mà đóng chặt cửa sổ.”
Việc này đúng là Yến Vân Hà không có mấy thường thức, hắn ở trong hầu phủ đều có người lo liệu những việc này, đến biên cương thì làm gì có
than mà đốt, đều là dựa vào rượu mạnh và sự kiên cường chống đỡ thôi.
Hơn nữa tới quân doanh rồi mới biết được nạn tham nhũng trong quân
trí mạng cỡ nào. Bộ Hộ cung cấp đến quân doanh phải trải qua tầng tầng
bóc lột. Quần áo mùa đông phân xuống dùng cho binh lính, đừng nói dày
dặn ấm áp, thậm chí có người còn không có.
Mỗi năm trải qua đêm đông giá lạnh, binh lính bị đông chết rất nhiều. Phần lớn binh lính sẽ thông qua thư nhà mà nhờ người nhà gửi quần áo
mùa đông tới.
Yến Vân Hà giấu giếm thân phận vào quân, phát hiện ra sự việc này
liền muốn báo cáo lên trên, rốt cuộc lại bị chỉ huy khiển trách. Chỉ huy cũng là một người tốt bụng, mỗi năm đều có mấy đứa nhỏ lính mới ngốc
nghếch muốn báo cáo việc này nhưng trong quân chế độ giai cấp so với bất kì nơi nào còn nghiêm ngặt hơn cả, phục tùng mệnh lệnh là việc tối quan trọng. Mặc dù trưởng quan thật sự tham ô, còn tới lượt một tiểu binh
hèn mọn khiển trách sao?
Yến Vân Hà chỉ có thể ngủ đông, sau dần dần lập công, lộ mặt trước Kỳ tướng quân, lúc này mới tìm cơ hội báo cáo. Kỳ tướng quân là một vị
thống lĩnh giỏi, ông biết rõ nếu binh lính không có được sự đảm bảo về
ăn mặc thì chẳng những sẽ ảnh hưởng sĩ khí, khi chinh chiến sức chiến
đấu cũng sẽ bị giảm thấp vô cùng. Vì thế việc tham ô này, nhờ Kỳ tướng
quân quyết đoán cùng với sự hiệp trợ của Yến Vân Hà, từ năm ấy hắn đến
biên cương tới lúc hắn hồi kinh đã có cải thiện rất lớn.
Thành Cảnh Đế để hắn gia nhập Thần Cơ Doanh chưa chắc không phải vì
nhìn trúng đoạn thời gian trải qua trong quân này. Thần Cơ Doanh đặt
trong kinh thành, thân là kinh doanh nhưng chất lượng trang bị đều so le không đồng đều. Hoàng đế trẻ dã tâm bừng bừng, sau khi đoạt lại được
một doanh trong tam đại doanh đã lập tức phái Yến Vân Hà đến chỉnh đốn
với ý đồ muốn trong một khoảng thời gian ngắn có thể nhanh chóng tăng
sức chiến đấu của Thần Cơ Doanh.
Nhưng Yến Vân Hà làm hắn thất vọng, vậy mà để Cẩm Y Vệ nắm được nhược điểm khiến cho việc chỉnh đốn đại doanh phải tạm gác lại.
Ngu Khâm mặc áo lông cừu chỉnh tề xong, nói: “Vừa rồi ta trở lại
khách điếm nhìn thấy có một con chim toàn thân đen nhánh bay quanh chỗ
này, ta thấy loài quạ rất ít khi đi một mình, có chút tò mò.”
Yến Vân Hà thầm giật mình, Ngu Khâm thế mà nhạy bén thật. Y vừa vào
phòng đã đẩy cửa sổ ra, đại khái là nhìn bệ cửa sổ có dấu vết của con
chim để hay không. Thông minh gần như thành tinh, dù là đối thủ, cũng là một đối thủ cực kỳ khó chơi. Sau này nếu nội tuyến lại dùng quạ đen
liên hệ với hắn, nói không chừng sẽ có nguy cơ tin tức bị chặn lại.
Nghĩ đến đây, Yến Vân Hà nhìn sườn mặt trắng nõn của Ngu Khâm, có
chút ngứa răng: “Hóa ra ngươi lo phải tuẫn tình cùng ta, ta còn tưởng cố ý mở cửa sổ là muốn làm ta đông chết chứ.” Nói xong rồi Yến Vân Hà cũng tự mình cảm thấy bản thân vô cớ gây sự.
Ngu Khâm ngồi bên bàn, tự rớt cho mình tách trà nóng: “Nếu Yến đại nhân mặc đồ đàng hoàng thì làm sao có thể bị đông chết được.”
Yến Vân Hà nghiêng người, mông chỉ đặt xuống nửa bên ghế, ghé lên
cạnh bàn, vạt áo vốn đã lỏng lẻo càng mở rộng: “Xem ra Ngu đại nhân rất
bất mãn quần áo tại hạ không ngay, thế mà cũng không dám liếc mắt nhìn
ta một cái.” Hắn cười cợt: “Vậy nên khiến ta nghĩ tới đại tiểu thư sống
trong khuê các đã lâu, chỉ được cái miệng lợi hại chứ mắt lại không dám
nhìn loạn”
Ngu Khâm nhấp một ngụm trà: “Vì sao ta không dám nhìn ngươi?”
Yến Vân Hà cũng cầm lấy chén trà, đặt trong tay tùy tiện thưởng thức, lòng bàn tay miết nhẹ nhàng dọc theo viền chén giống như làn da trắng
sứ lạnh băng của mỹ nhân: “Vậy ngươi nhìn ta xem, đại tiểu thư.”
*nghĩa gốc ở đây là nghĩa bạc vân thiên, tham khảo tàng thư viện.