6 tiếng trôi qua lúc này đã là 3 giờ sáng, đèn phòng cấp cứu vụt tắt.
Cửa phòng mở ra, phía sau là tiếng bánh xe ken két, chiếc giường được
một toán bác sĩ cẩn thận đẩy ra ngoài. Châu Minh Nguyệt bất tỉnh trên
giường bệnh, gương mặt trắng bệch không còn cảm nhận được dấu hiện của
sự sống. Tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy. Vị bác sĩ trưởng bước ra
sau cùng, vươn tay đóng lại căn phòng còn vương mùi máu tanh, ông cúi
đầu trước Hứa Doãn Hữu và Châu Minh Quyền trầm giọng.
- Ông chủ Hứa, Châu Gia Chủ.
- Con gái tôi sao rồi?
Vị bác sĩ nhìn vào bệnh án, có phần lưỡng lự xong vẫn cất lời đáp.
- Tình hình của Châu Tiểu Thư vô cùng nguy hiểm. Có tổng cộng bốn viên
đạn, một trong số đó trực tiếp tổn thương đến cơ quan nội tạng gây xuất
huyết nghiêm trọng. Thậm chí có một viên chỉ cách tim 2 milimet, chúng
tôi đã tiến hành gắp viên đạn ra nhưng nó gần như vỡ vụn trên người cô
ấy, không thể lấy hết toàn bộ được.
Từng chữ phát ta từ miệng bác sĩ như từng nhát dao đâm liên tục vào trái tim Hứa Nhật Nam. Không chờ
người khác lên tiếng, hắn sốt sắng giọng nói như đang gào lên.
- Cô ấy sống…phải không?
Vị trưởng khoa lắc đầu, chậm rãi nói.
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng Châu Tiểu Thư gần như tắc thở một
thời gian ngắn trên đường đến đây. Tuy nói là ngắn nhưng thời gian đó
cũng đủ để cản trở sự vận chuyển của oxy lên não. Trong lúc tiến hành
cấp cứu có một thời khắc tim và não của cô ấy hoàn toàn ngừng hoạt động.
Mọi người ai nấy đều bàng hoàng, Phan Ngọc Gia Ly thậm chí còn chẳng thể
đứng vững. Châu Phúc Vinh là người đầu tiên quay trở về dáng vẻ tỉnh
táo, hắn lên tiếng hỏi.
- Không còn cơ hội nào nữa sao, thưa bác sĩ?
- Còn cầm cự được đến hiện tại đã là một loại may mắn rồi. Chúng tôi vừa
chuyển cô ấy đến phòng hồi sức đặc biệt, chuyện còn lại vẫn còn phải chờ xem kì tích có xảy ra không.
…****************…
**Phòng hồi sức đặc biệt. **
Mọi người gần như đã tản về hết, chỉ còn lại Châu Phúc Vinh, Châu Minh Khôi, Hứa Tử Mặc, Hứa Thuỵ Linh và Hứa Nhật Nam ở lại.
Nhật Nam đứng bên ngoài tấm kính đôi mắt không rời khỏi gương mặt quen thuộc bên phòng. Minh Nguyệt miên man nằm trên giường bệnh, cô mặc chiếc áo
xanh bệnh nhân, xung quanh là nhưng tiếng kêu “bíp bíp” không ngừng của
đủ loại máy móc tinh tiến bậc nhất. Hắn không vào trong, đúng hơn là
không dám. Không dám đến cạnh cô, không dám tin vào sự thật đang hiện
hữu, hơn hết là không dám đối diện với sự dằn vặt của bản thân. Trong
lòng Nhật Nam rất sợ, hắn sợ khi chạm vào người con gái mình yêu cảm
giác nhận về chỉ là sự lạnh lẽo rợn người. Bàn tay chầm chậm chạm vào
lớp kính, mắt hắn không giấu được nỗi thống khổ.
- Minh Nguyệt…xin lỗi, xin lỗi em.
…****************…
Một tuần sau, tình trạng của Châu Minh Nguyệt tốt xấu thất thường nhưng ít
nhất vẫn còn cơ hội giữ lại mạng sống. Sau một hồi thảo luận cùng các
bên liên quan, Châu Gia quyết định chuyển quý nữ sang Anh tiến hành điều trị đặc biệt. Châu Minh Quyền sau đó cũng mở họp báo công bố sự việc
chỉ là tai nạn.
Cùng ngày cùng buổi tiệc của cặp sinh đôi Châu
Gia, ái nữ nhà họ Đàm cũng gặp chuyện nhập viện tình trạng nghiêm trọng
không kém. Thế nhưng nhà họ Hứa vì giao hảo với Châu Gia đã huy động
toàn bộ nhân sự đến chỗ Châu Minh Nguyệt. Về phía Đàm Gia, tuy đã được
đích thân Hứa Doãn Kiên thực hiện phẫu thuật nhưng vì quá muộn nên tình
trạng không mấy khả quan. Tứ Tiểu Thư Đàm Ban Hoa tuy giữ được tính mạng nhưng rất có thể sẽ không tỉnh lại hoặc nếu tỉnh lại sẽ phải sống thực
vật suốt đời. Khỏi nói cũng biết Đàm Gia Chủ vô cùng tức giận ông cho
rằng tai nạn của ái nữ là một tay Châu Gia dàn xếp. Ân oán giữ hai nhà
Châu - Đàm cũng vì thế mà ngày một căng thẳng hơn bao giờ hết.