Sau khi chị ta về thì lúc này Yến Thư mới rón rén bước ra, nhìn thấy anh có vẻ vẫn còn tức giận vì chuyện lúc nãy nên cô cũng không dám hó hé
lời nào.
Trương Thịnh khi này mới lên tiếng khó chịu “Sao em lại
ăn mặc như thế rồi để người ta tự tiện chụp ảnh mình vậy. Em có biết là
họ có thể đem những bức hình đấy của em đi chỉnh sửa cắt ghép hoặc làm
những gì tổn hại đến danh dự của em hay không… Hay là em cũng muốn lấy
chồng nước ngoài nên mới để họ dễ dàng mang hình ảnh của em đi chào hàng giới thiệu cho mấy ông kia hả Thư?”
Yến Thư khi này đang cúi mặt chẳng dám nhìn thẳng vào anh. Khi nghe anh nói như thế, cô nhận thấy
anh hai đang nghĩ sai về mình, liền lên tiếng giải thích “Không phải như anh nghĩ đâu, chuyện là lúc nãy chị Lụa đến chơi có bảo em thay thử
chiếc đầm kia cho chị ấy xem thử, em có từ chối rồi mà chị vẫn cứ muốn
em mặc nó vào… Nên em mới…”
“Người ta bảo em mặc thì em mặc liền
sao? Nếu bây giờ họ bắt em đi lấy chồng thì chẳng phải em cũng nghe theo lời họ à!” Thịnh gằn giọng, sự khó chịu hiện rõ trên ánh mắt đang nhìn
về phía cô.
“Không! Đương nhiên là không rồi, em sao có thể lấy chồng mà bỏ anh được. Em là phải ở như vậy… sống với anh hai suốt đời luôn.”
Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Yến Thư lúc này cùng những lời nói ngây ngô
hết sức hồn nhiên, tự dựng anh lại cảm thấy em gái mình đáng yêu đến lạ. Thịnh cũng dần hạ hỏa, cơ mặt dần giãn ra, hạ giọng “Ở tuổi của em lo
học hành cho tử tế vào, đừng có bày đặt mơ mộng lấy chồng nước ngoài rồi để mong được sung sướng tấm thân như người ta. Em bây giờ chỉ cần ráng
học hết cấp ba rồi thi đậu đại học, sau này ra trường có nghề nghiệp ổn
định rồi đi làm tự nuôi lấy bản thân em là được.”
Thư gãi đầu,
miệng nhỏ lí nhí “Đại học sao… Anh nói thì dễ mà em nghe nó xa vời quá
ạ, nếu em may mắn đậu đại học thì đến lúc ấy anh sẽ càng vất vả hơn vì
phải kiếm tiền để lo cho em mấy năm lận đó. Mà lỡ chẳng may em rớt thì…
uổng phí hết bao nhiêu năm ăn học… Anh hai, em sợ…”
Nhìn thấy sắc mặt có hơi lo lắng bối rối của Thư, anh liền bước đến xoa đầu cô gái
nhỏ mà trấn an “Chỉ cần em chuyên tâm vào học thì anh sẽ lo được, em cứ
học theo khả năng của em, nếu không đậu đại học thì tìm nghề nào đó em
cảm thấy thích mà học, có anh hai lo đây, em cũng đừng suy nghĩ gì
nhiều.”
Những lời nói chân thành này của Trương Thịnh thật khiến
cô gái nhỏ cảm thấy ấm lòng, Yến Thư biết rõ mình chỉ cần ở bên cạnh anh thôi dù nghèo khổ thì anh hai cũng nhất quyết không để mình chịu đói
khát. Sự thật bao năm nay đã chứng minh rõ điều này, Thịnh chưa bao giờ
nghĩ cho tương lai của anh, ngày ngày anh chỉ biết lo quần quật bươn
chải kiếm tiền để cho em gái mình được đi học bằng bạn bằng bè. Chỉ khi
anh mải mê bận làm nên mới không để ý đến Thư, ngoài ra anh chưa bao giờ để cô phải thua thiệt với ai.
“Anh hai, em cảm ơn anh đã nuôi em trong suốt bao năm qua, dù anh không phải là anh trai ruột của em…” nói đến đây cô liền khựng lại vì vừa ngước mặt lên đã vô tình thấy chị ấy
đang lấp ló ngoài cửa, Thư ngập ngừng gọi:
“Chị Lụa, sao chị quay lại đây…”
Lụa thoáng chốc bất ngờ khi vừa nghe lén được những lời của Yến Thư ban nãy “thì ra là không phải anh trai ruột của con Thư”.
Trương Thịnh khi này mới quay mặt lại hướng mắt ra phía cửa trước lườm chị ta như thể cảnh cáo.
“À… em bỏ quên túi xách nên quay lại lấy à, anh Thịnh đừng nghĩ gì nha.”
“Cô kiểm tra xem có đủ đồ trong túi xách hay còn quên gì nữa không, để mất
công lát nữa về nhà rồi lại báo thiếu đồ, đến đây ăn vạ thì mệt nữa
đấy!” Thịnh nghiêm túc nói.
“Đủ rồi… Mà Thịnh này, nếu anh không
phải là anh trai ruột của Thư thế thì lấy cái quyền gì mà cấm cản nó lấy chồng nước ngoài? Hay là anh thích con bé…” ánh mắt cô ta đang dò đoán
tâm ý cùng sắc mặt của Thịnh, miệng vẫn không quên mỉa mai.
Trương Thịnh bây giờ đã khó chịu ra mặt, lạnh nhạt nói “Thế thì có liên quan
gì đến cô, hay là vẫn giữ ý định mai mối lấy chồng nước ngoài? Mà tôi
nghĩ nếu cô qua bên đó thật sự giàu sang sung sướng có tiền bạc thì lo
mà hưởng thụ đi, có chồng rồi bộ đói khát lắm hay sao mà mần ba cái vụ
mai mối kiếm hời này?”
“A… Anh…” Lụa tức điên không nói thêm được lời nào liền lấy hết giỏ quà ban nãy cùng túi xách ra về trong sự hằn học.
Yến Thư hướng mắt nhìn ra ngoài cửa nơi bóng lưng của chị ấy khuất xa dần,
rồi quay sang Thịnh, thở dài “Sao anh lại nói thẳng ra như vậy, làm chị
ấy xấu hổ rồi…”
“Anh là muốn để cô ta xấu hổ mà không còn dám bén mảng đến đây quấy rối em nữa!”
Nói rồi Trương Thịnh bước đến bàn thờ không một bức ảnh, thắp ba nén hương
cho mẹ Lan. Yến Thư cũng liền bước tới chắp tay niệm bình an.
“Anh hai, tết này anh em mình về quê thăm mộ mẹ và em gái của anh có được
không ạ… Dù sao thì cũng cả năm rồi mình chưa về dưới, hồi năm ngoái…
cha anh và dì kế cũng bảo anh về làm cho nhà…”
“Đừng nhắc đến bà
ta nữa. Tết này anh và em cùng về thăm mộ mẹ và em gái là được rồi, ghé
ngang qua nhà thăm cha một lát rồi rời đi, chứ anh không ở qua đêm ở
đấy.”
“Dạ, vậy là sắp được về thăm mộ mẹ và em gái của anh rồi. Em vui quá!”
“Dạ, vậy là sắp được về thăm mộ mẹ và em gái của anh rồi. Em vui quá!”
Anh cười nhẹ rồi xoa đầu cô trìu mến “Cảm ơn em đã quan tâm đến gia đình anh.”
“Em phải là người cảm ơn anh mới đúng, bao lâu nay anh luôn chăm sóc nuôi
dưỡng em, còn lập cả bàn thờ để làm giỗ cho mẹ ruột em vào mỗi năm nữa…
Em thì chẳng làm được gì giúp anh cả…” Nói đến đây cô lại cảm thấy chạnh lòng hơn.
“Thư ngoan, em chỉ cần nghe lời anh là đủ rồi, anh hai sẽ không để em phải chịu thiệt thòi đâu.”