Cứ tưởng là bà Hai Mén đã buông bỏ ý định dụ
dỗ Yến Thư “lấy chồng nước ngoài” nhưng nào ngờ con gái lớn của bả lại
sang nhà chơi, còn mang theo quà cáp nào là dầu gió, bánh tây, giày dép
cùng vài bộ quần áo để tặng Thư. Cô bé cũng có chút ngài ngại khi lúc
sáng anh trai đã có lời lẽ không phải phép với mẹ của chị ta. Nhưng dù
sao thì bây giờ khách đến chơi, Thư cũng nên lịch sự mà mời chị ta ngồi
ghế.
Cô gái trẻ tầm hai mươi sáu tuổi, tóc nhuộm vàng uốn xoăn,
gương mặt trang điểm theo phong cách lai Tây, mắt gắn len xanh, giọng
nói lơ lớ phát âm không chuẩn, hỏi thăm cuộc sống của Yến Thư hiện tại.
“Mới có bao lâu không gặp mà Thư bây giờ cũng đã trổ mã con gái xinh xắn hơn rồi ha, trông em đẹp như thế này mà không lấy chồng nước ngoài thì uổng lắm nha.”
Yến Thư cũng không biết nói gì hơn chỉ ậm ừ rồi cười
cười cho qua chuyện. Chị ta được đà dùng những lời lẽ ngọt ngào để dụ dỗ con mồi vào tròng, vẫn là chất giọng lơ lớ ngựa ngựa như kiểu không nhớ “tiếng mẹ đẻ”.
“Ở bên bển con gái lấy chồng sướng lắm em ơi,
không cần làm gì cả chỉ ở nhà là chồng nó nuôi mình à. Em mà nghe lời
chị qua đó thì chỉ cần đẻ con rồi chăm con làm việc nhà nội trợ thôi là
được rồi. Chứ em xinh đẹp ngoan hiền như thế mà lấy chồng ở đây thì phí
cả cuộc đời, thanh xuân của người con gái trôi qua nhanh lắm em… chim
khôn thì phải biết lựa cành lành mà đậu chứ, em nghĩ coi chị nói đúng
không nà.”
Vừa nói chị ta liền lấy chiếc váy dây mỏng tang ướm
thử lên người Yến Thư xem có vừa vặn hay không, miệng không ngừng tấm
tắc khen ngợi.
“Ôi trời! Sao mà đẹp vậy ta ơi, chiếc đầm này chị
mua mắc tiền lắm đấy, đâu em thử vào buồng thay ngay chiếc đầm này cho
chị xem nào…”
Thư có hơi không được thoải mái tự nhiên cho lắm,
ngập ngừng nói “Thôi ạ, em không quen mặc những chiếc đầm đắt tiền thế
này, lỡ không may làm hư lại không có tiền đền cho chị.”
“Con bé
này lại còn khách sáo làm gì không biết, này chị mua tặng em mà, nào
nào…” Chị ta liền đứng dậy đẩy đẩy hối thúc Thư vào trong thay đồ.
Cô liền xua tay từ chối bộ váy hở bạo cắt xẻ kia, ở độ tuổi của Thư không
hợp với những bộ thế này, nhìn còn ngại huống chi là mặc nó vào.
“Cảm ơn chị, nhưng mà em còn phải giặt đồ nữa. Hẹn chị Lụa vào hôm khác sang chơi ạ.”
“Cái gì mà chị Lụa? Trời đất cơi em ơi, chị bây giờ đâu còn dùng tên Trần
Thị Lụa quê mùa đó nữa chứ. Từ nay hãy gọi chị là Luna Trần biết chưa?
No no Lụa, is Luna Trần oke!”
Thấy chị ấy có vẻ khó chịu khi mình gọi thẳng tên Lụa, Yến Thư liền gật gật cho chị ta hài lòng.
“Chị Luna Trần à, giờ em còn phải giặt đồ nữa…”
“Thì em vào thay ngay bộ này cho chị xem cái đã rồi đi giặt đồ sau cũng được mà Thư.”
“Nhưng mà em…”
“Nhanh nhanh thay đi cho chị vui, rồi chị về liền à.”
Không để Yến Thư có cơ hội từ chối tiếp, Lụa liền nhanh chóng đẩy cô bé vào
buồng thay đồ, thế là Thư cũng đành miễn cưỡng làm theo cho xong chuyện, để tránh lát nữa anh hai về đến nhà thì lại không hay.
Vài phút trôi qua.
Yến Thư bước ra với bộ váy ngắn màu đỏ ren hoa xen kẽ chất liệu vải phi
bóng quyến rũ được cắt xẻ táo bạo, một tay che phần trên ngực của mình,
tay còn lại cầm hai sợi dây của thân váy vì chẳng biết nó để làm gì, Thư khi này với vẻ mặt khó xử ngượng nghịu nhìn chị Lụa.
“Còn hai sợi dây này dùng để làm gì vậy chị, em không hợp với mặc cái đầm này…”
“Này này để chị giúp em.” Lụa vừa nhìn thấy liền hào hứng bước đến giúp Thư xử lý nốt phần dây còn lại.
“Xong xuôi, nhìn quyết rũ ngon gái hẳn lên này, đúng là người đẹp vì lụa mà!”
Lụa liền móc ngay cái điện thoại cảm ứng đời mới ra rồi quay quay chụp chụp nhân lúc Yến Thư không để ý.
“Chị Lụa ơi, à… chị Luna, em vào trong thay ra nha.”
“Ể khoan khoan, từ từ nào.”
“Nhưng mà em…”
Cùng lúc này Trương Thịnh trở về vừa từ ngoài bước vào cửa, cảnh tượng Yến Thư trong bộ váy ngắn hở hang đập ngay trước mắt anh.
Ngoài cái nét không tự nhiên thì mọi thứ trên người Thư nảy nở vừa vặn, khi
vừa nhìn qua liền bị thu hút đối với Thịnh cũng không là ngoại lệ. Nhưng rồi tiếng chụp ảnh rắt rắt phát ra từ chiếc điện thoại trên tay cô gái
kế bên hướng về em gái, thì Trương Thịnh không thể nhịn được liền sòng
sọc phi thẳng vào nhà túm lấy cái điện thoại rồi chỉ tay vào mặt chị ta
“Cô đứng yên đó… còn lấn tới là tôi đập nát cái điện thoại này đấy!”
Lụa khi này hoảng hồn chỉ kịp phát ra vài tiếng “nè… anh…” thì đã bị Thịnh
khóa mỏ lại. Thịnh lùi lại rồi nhìn vào điện thoại xem lại những bức
hình của em gái rồi xóa hết đi. Trả lại điện thoại anh không quên lớn
tiếng cảnh cáo “Cô mau cầm hết mấy thứ này cút về đi… ở đây anh em tôi
không có nhu cầu làm giàu từ lòng tốt của mẹ con cô!” Nói dứt lời anh
nhìn qua Thư từ trên xuống dưới rồi đuổi con bé vào trong thay đồ ra trả lại, thế là Thư lầm lũi làm theo.
“Biết ngay sẽ thế này mà, sao
lại trùng hợp như vậy chứ…thiệt tình…huhu” Thư lẩm bẩm khóc thầm trong
lòng vì xấu hổ khi bị anh thấy bộ dạng không được mấy thuận mắt này của
mình.
Ở ngoài Lụa không ngừng năn nỉ Trương Thịnh, chị ta tiếp
tục thuyết phục “Anh thịnh… anh đừng có giận mà, nghe em nói đã… là em
có ý tốt cho Thư ít đồ mặc… dù gì con bé cũng tới tuổi cặp kê rồi, anh
cũng không thể quản con bé cả đời được. Thôi thì tìm cho nó một tấm
chồng tốt để nó nương tựa cả đời, còn anh lại đỡ thêm gánh nặng… Em biết anh không an tâm nên nếu muốn thì anh có thể theo con bé qua đó luôn…
tôi đảm bảo anh sẽ hài lòng về bến đổ này của cái Thư mà.”
“Anh
em tôi không cần cái ý tốt đó đâu… coi như tôi xin mẹ con các người,
đừng có nhắm vào em gái tôi nữa… tôi xin luôn đấy!” nói rồi anh đùng
đùng đi vào trong phòng Thư để lấy cái áo nhanh nhanh tiễn khách, vì
nóng nảy nên đã tự mở cửa phòng ra khi Thư chưa kịp gài mấy cái nút áo
lại.
Nhìn thấy anh hai bối rối vì sự hấp tấp này, Thư vội túm đại phần áo rồi với tay lấy bộ đồ lụa ren vừa thay ra đưa cho anh. Thịnh
nhanh tay cầm lấy rồi quay trở lại đằng trước trả cho Lụa.
“Anh
Thịnh này… hay anh cho em để lại mớ đồ này cho con bé được không, bởi lỡ mang đến đây rồi… giờ mà tôi cầm về thì hơi mất mặt… anh cũng biết cái
miệng xóm này rồi còn gì, tôi xin anh đấy, tôi đi về ngay đây…hihi…chào
anh.” nói rồi chị ta vội vã đi về trong sự hụt hẫng.