Nhưng để giữ bí ẩn, Trương Phàm vẫn đuổi hai người bọn họ ra ngoài.
Hơn nữa ở đây vốn là vì để thành viên cục võ quản bế quan sử dụng, không có camera... Nên sẽ không ai có thể nhìn thấy Trương Phàm bố trí như thế
nào.
Trận pháp cảm ngộ rất dễ bố trí.
Nhưng, Trương Phàm
lần này so với lần trước giúp Trương Duyệt bố trí cảm ngộ trận pháp dùng nhiều phỉ thuý hơn, hiệu quả cũng mạnh hơn.
Dù sao cảm ngộ Thiên cấp khác với cảm ngộ tông sư.
Vì để tận khả năng gia tăng tỷ lệ thành công, Trương Phàm cũng không keo
kiệt sử dụng phỉ thuý... Dù sao những phỉ thuý này cũng không tốn tiền
của hắn nha.
Rất nhanh đã bố trí xong trận pháp cảm ngộ, Trương Phàm gọi Khổng Vân Huy vào phòng.
“Đi vào đây, cảm ngộ cẩn thận, thu hoạch được bao nhiêu là xem bản thân
ông! Tốt nhất là một mạch mà thành!” Trương Phàm không biết cổ võ giả
Thiên cấp có nhu cầu ăn uống nhất định hay không, nhưng cho dù có nhu
cầu nhất định cũng phải chịu đựng.
Bởi vì một khi cảm ngộ gián đoạn, cho dù có trận pháp cảm ngộ phụ trợ, thì hiệu quả cũng giảm ít nhất một nửa.
Khổng Vân Huy cảm ngộ chân ý của võ đạo vốn đã khó khăn như vậy, nếu hiệu quả của trận pháp cảm ngộ còn giảm một nửa... Vậy xác suất thành công sẽ
không lớn rồi.
Từ tình huống hiện giờ mà xem xét, thì Trương Phàm rất cần Khổng Vân Huy thành công.
“Không thành vấn đề!” Khổng Vân Huy gật gật đầu, ánh mắt nóng bỏng. Sau đó,
ông vội vàng đi vào bên trong cảm ngộ, ngồi xếp bằng xuống. Vừa mới đi
vào, ông đã bị chấn động, đủ loại cảm ngộ giống như quanh quẩn ở bên
người, tuy rằng không phải rất rõ ràng, nhưng giống như có thể bắt được
vậy.
Khổng Vân Huy là cổ võ giả lâu năm, ông biết cơ hội như vậy
rốt cuộc có bao nhiêu khó có được, ông không nghĩ ra tại sao Trương Phàm lại làm được, cũng không nghĩ nhiều cảm ngộ như vậy phải bắt lấy cái
nào. Ông sớm đã có phương hướng của mình, cho nên lập tức thúc giục bản
thân ở Địa cấp, Thiên cấp tích góp từng tí một cảm ngộ, đi cảm nhận chân ý võ đạo thuộc về ông, chậm rãi, ông dường như đang tập trung vào thứ
mình cần...
Trương Phàm ra ngoài, nhìn Tân Kiến An đóng cửa hợp kim lại.
“Cung phụng Trương, tôi giới thiệu cho anh việc kiếm điểm giá trị cống hiến được không?” Tân Kiến An nói.
“Việc gì?” Trương Phàm có chút nghỉ hoặc.
Vẻ mặt Tần Kiến An hơi trầm xuống, nói: “Cục võ quản Lỗ Châu chúng ta, kỳ
thật có rất nhiều cổ võ giả bị thương, bọn họ còn trẻ, có thiên phú rất
tốt, có sự trung thành không sợ hãi, nhưng vì bị thương, nên không thể
không lui về tuyến hai, thậm chí có người chỉ có thể ốm đau nằm trên
giường, dựa vào thuốc để duy trì sự sống!”
“Y thuật của anh cao
siêu như vậy, có thể giúp bọn họ xem một chút hay không? Những người
này, dù bây giờ không có quá nhiều giá trị cống hiến, nhưng chỉ cần khôi phục lại, thì nhất định có thể kiếm được một ít giá trị cống hiến! Tôi
tin là sẽ mang đến cho anh thu nhập rất hậu hĩnh.”
Sắc mặt Trương Phàm cũng trở nên nghiêm túc, tuy rằng chỉ vẻn vẹn tiến hành nửa ngày
huấn luyện, hơn nữa liên quan đến kiếp trước của hắn, khiến
hắn rất khó thật sự dung nhập cục võ quản vào trong máu của mình.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hắn gia nhập cục võ quản là vì để thu hoạch tài nguyên, điểm này hắn không
phủ nhận, vĩnh viễn cũng sẽ vô cùng thoải mái thừa nhận.
Thế
nhưng, điều này cũng không có nghĩa là hắn sẽ không tán thành với cống
hiến của những người khác đối với cục quản lý vũ khí đối với quốc gia
này hay đối với đại chúng người dân.
Cho nên Trương Phàm rất dứt
khoát nói: “Dù sao trước khi Tào Hiên khỏi, tôi cũng không có ý định rời khỏi cục võ quản để về tiểu viện của mình, vốn dĩ
tôi còn muốn tăng ca tiếp nhận huấn luyện, nếu muốn trị liệu, vậy thì tới đi!”
“Vậy tôi sắp xếp trước cho anh hai người! Anh xem tình hình rồi quyết định thu phí như thế nào!” Tần Kiến An mừng rỡ.
Tuy rằng anh ta đại khái có thể đoán được Trương Phàm hẳn là sế không từ chối.
Nhưng mà, lỡ như thì sao?
Bây giờ nghe được chính miệng Trương Phàm đồng ý, trái tim treo lơ lửng của anh ta cũng lập tức thả lỏng.
“Được!” Trương Phàm gật đầu.
Rất nhanh, Tân Kiến An mang Trương Phàm ra khỏi lòng đất, sau đó sắp xếp một căn phòng, sau đó anh ta vội vàng rời đi.
Không quá năm phút, Tân Kiến An đã dẫn một cậu bé cùng lắm cũng chỉ mười tám tuổi đi đến.
“Cung phụng Trương, cậu ấy tên là Cung Thần! Đệ tử của tôi!” Tần Kiến An giới thiệu.