Vưu Cương kể rằng khi anh ta gọi điện cho Hứa Du Ninh, Hứa Du Ninh nói
là đang có người ở bên cạnh, còn Lục Dương thì nói rằng cậu ta vội vã
đến hiện trường sau khi nhìn thấy bức ảnh của vụ tai nạn trên diễn đàn,
nhưng không ngờ những bức ảnh đó là do cậu ta dùng acc phụ đăng lên.
“Chẳng lẽ người ở bên cạnh Hứa Du Ninh lúc đó chính là Lục Dương?” Nguyễn Chân Chân nghi ngờ nói, “Cậu ta cố ý đăng ảnh lên diễn đàn để tẩy trắng bản
thân?”
Cao Tuấn không trả lời, Lục Dương đã chết, dường như đã không thể tìm ra đáp án này.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, cả hai rơi vào trầm tư, hồi lâu sau, cô bỗng
nhiên nói: “Tôi muốn điều tra nguyên nhân tử vong của Hứa Du Ninh, tôi
nhất định phải biết tại sao anh ấy chết.”
Vẻ mặt cô vô cùng kiên định, từng câu từng chữ đều lộ ra sự quyết tâm. Anh im lặng quan sát, nhẹ giọng đáp: “Được, tôi giúp cô.”
Đợi ăn uống dọn dẹp xong thì thời gian không còn sớm nữa, anh đứng dậy tạm
biệt, cô đột nhiên gọi anh lại, nói: “Anh đem chiếc laptop đến chỗ bạn
của anh đi.”
Anh sững sờ, hiểu ý của cô.
Hứa Du Ninh đã
tìm kiếm thuốc hạ đường huyết trên laptop của Nguyễn Chân Chân, nhưng
lịch sử lại bị xóa. Cao Tuấn từng đề nghị cô đem máy tính đến chỗ bạn
của anh để khôi phục, nhằm xác định cái chết của Hứa Du Ninh có phải là
tai nạn hay không, nhưng khi đó Nguyễn Chân Chân không đồng ý, không ngờ hôm nay, cô lại chủ động bảo anh đem máy tính đi.
Đây là thái độ cô biểu đạt với anh, cũng là sự tin tưởng cô dành cho anh.
Cao Tuấn cảm thấy mình nên vui vẻ, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại có
chút nặng nề. Sức nặng này nghiền nát niềm vui của anh, thậm chí khiến
anh không dám giương mắt nhìn thẳng vào Nguyễn Chân Chân. Anh mượn động
tác mặc áo khoác để tránh ánh mắt của cô, chỉ trả lời: “Được.”
Anh dừng một lát mới nói tiếp, “Mấy ngày nay đừng suy nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Cô ngoan ngoãn đáp lời, giúp anh lấy laptop trong thư phòng ra, tiễn anh vào thang máy.
Ban đầu Nguyễn Chân Chân định làm theo dặn dò của Cao Tuấn, nghỉ ngơi cho
thật tốt, sau đó trở lại làm việc bình thường, cô đã mất chồng rồi,
không thể mất việc nữa, nếu không thực sự sẽ không thể sống. Chẳng ngờ
mọi việc không diễn ra theo ý muốn, ngày hôm sau, Tô Văn vội vàng tới
cửa.
Một người sống về đêm như Tô Văn, có thể thức dậy vào buổi
sáng cũng không dễ dàng gì rồi, đằng này còn đích thân đến nhà cô, thực
sự có chút kỳ lạ.
Nguyễn Chân Chân vừa kinh ngạc vừa bất ngờ,
hiếu kỳ nói: “Mặt trời mọc ở phía tây à? Chuyện gì mà không thể nói qua
điện thoại, còn phiền nhà văn đây tới tận cửa?”
Tô Văn không để ý đến lời trêu chọc của cô, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Chân Chân, cảnh sát vừa gọi điện cho tớ.”
Nguyễn Chân Chân lập tức phản ứng lại, hỏi: “Điều tra đến chiếc xe của cậu rồi sao?”
“Họ không nói là chuyện gì, chỉ bảo tớ đến cục công an hợp tác điều tra.”
Tô Văn trả lời, đã đến lúc này rồi, còn không quên nói đùa, “Là cuộc gọi của cảnh sát hình sự, không phải cảnh sát mạng, chắc không liên quan
đến việc tớ lén viết tiểu thuyết người lớn đâu.”
Nguyễn Chân Chân đang cực kỳ lo lắng, nghe thấy lời này không khỏi phì cười, bất lực
liếc Tô Văn một cái: “Đã lúc nào rồi mà cậu còn lắm mồm.”
“Không
phải tớ sợ cậu lo lắng sao.” Tô Văn cũng mỉm cười, do dự một lát nói,
“Tớ đáp là sẽ lập tức qua đó, cậu nói xem nếu họ hỏi chiếc xe của tớ,
thì tớ phải trả lời như thế nào?”
Nguyễn Chân Chân không nghĩ ngợi nói: “Có gì nói đấy, mấy ngày đó cậu cho tớ mượn xe, cậu không biết gì cả.”
“Nói như vậy… không sao chứ?” Tô Văn vẫn hơi chần chừ, “Nếu như không được,
chúng ta hãy nghĩ ra một lời nói dối, xem xem có thể lừa gạt không.”
“Không cần đâu.” Nguyễn Chân Chân trực tiếp từ chối lời đề nghị của cô, suy
nghĩ một lúc, nói, “Hay là tớ đến cục công an với cậu?”
Tô Văn
kêu lên: “Cậu thôi đi, người ta còn chưa nói chuyện gì mà cậu đã qua đó
với tớ, chẳng phải là chưa đánh đã khai sao? Theo tớ thấy, chúng ta cứ
đối phó với cảnh sát theo cách Cao Tuấn dặn cậu, xem có ổn không rồi
tính sau.”
“Được.” Cô trả lời, nhưng vẫn đứng dậy mặc áo khoác, “Tớ đi với cậu.”
Tô Văn không khỏi hơi sốt ruột, nóng nảy nói: “Ôi? Nguyễn Chân Chân, cậu nghe không hiểu phải không?”
Nguyễn Chân Chân cười cười: “Tớ là bạn thân của cậu, đi cùng cậu đến cục công
an là chuyện hết sức bình thường. Nếu thực sự không được, thì tớ sẽ đợi
trong xe, không vào đó với cậu.” Cô không đợi Tô Văn lên tiếng, lại nói, “Bây giờ cậu bảo tớ đợi ở nhà, tớ càng cảm thấy khó chịu hơn.”
Tô Văn không lay chuyển được cô, đành phải đưa cô đi cùng.
Hai người lái xe đến cục công an, tưởng tượng ra vô số khả năng trên đường
đi, gần như đã diễn tập hết các loại tình huống. Trước khi xuống xe, Tô
Văn đột nhiên quay sang nhìn Nguyễn Chân Chân, lo lắng hỏi: “Cậu nói
thật với tớ, Lục Dương thực sự không phải là do cậu giết đúng không?”
Nguyễn Chân Chân sững sờ, lập tức dở khóc dở cười: “Không phải, tớ làm gì có bản lĩnh đó.”
Tô Văn vẫn rất căng thẳng, lại nói: “Cậu tuyệt đối đừng lừa tớ, nếu thực
sự là cậu làm, tớ có chết cũng giúp cậu chống cự, không khai cậu ra. Nếu cậu nói không phải cậu, thì cảnh sát sẽ không xử oan, tớ cũng sẽ ăn
ngay nói thật.”
Nguyễn Chân Chân vừa cảm động vừa buồn cười,
nghiêng người dùng hai tay ôm lấy mặt Tô Văn, hôn chụt lên trán cô, nói: “Đi đi, nói thật với bọn họ!”
Tô Văn nặng nề gật đầu, một mình tiến vào cục công an.
Nguyễn Chân Chân đợi ở trong xe, ước chừng một tiếng sau, Tô Văn mới bước
nhanh ra, cơ thể lạnh lẽo ngồi vào xe, run rẩy nói với cô: “Thật sự là
chuyện đó.”
Nguyễn Chân Chân không hề hoảng hốt, cũng không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy thoải mái như thể hòn đá đã rơi xuống đất.
Quả nhiên, buổi chiều cảnh sát lại “đến thăm”, vẫn là hai người lần trước,
vị cảnh sát Trần đó chỉ hỏi vài câu đơn giản, Nguyễn Chân Chân trả lời
theo dặn dò của Cao Tuấn trước đây, sau đó ký tên vào biên bản điều tra, cuối cùng tiễn hai vị cảnh sát ra khỏi nhà.
Cô không nhịn được
gọi điện cho Cao Tuấn, hiếu kỳ nói: “Mặc dù bọn họ đến điều tra tôi,
nhưng nhìn tình hình này, có vẻ như tôi không bị liệt vào danh sách nghi phạm chính.”
Cao Tuấn nói qua điện thoại: “Bởi vì cô không giết người.”
“Nhưng làm sao bọn họ xác định được?” Cô nghi hoặc khó hiểu.
Cao Tuấn trả lời: “Suy luận từ hiện trường, hung thủ đã bịt mũi miệng của
Lục Dương từ phía sau, dùng dao cắt cổ cậu ta, đồng thời ra sức khống
chế cậu ta, khiến cậu ta gần như không thể động đậy, vậy nên toàn bộ máu mới bắn tung tóe về một phía. Nguyễn Chân Chân, lực tay của cô có thể
làm những việc này không?”
Nguyễn Chân Chân nghe mà hoảng sợ: “Không thể.”
“Cho nên cô không phải là nghi phạm chính của bọn họ,” Anh dừng một hồi, mới nói tiếp, “Kẻ giết người phải là một người đàn ông trung niên.”
Chắc hẳn anh đã nhìn thấu tất cả những điều này ở hiện trường. Nguyễn Chân
Chân trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Tối hôm đó anh kêu tôi đừng báo
cảnh sát, không phải vì sợ tôi bị dính vào, mà là vì anh sợ mình không
thể thoát khỏi hiềm nghi, đúng chứ?”
“Hả?” Anh hơi sửng sốt, sau
đó khẽ cười, “Lúc đó cô đi cùng tôi, nếu tôi không thể thoát khỏi hiềm
nghi thì cô cũng vậy, đừng quên, cô đã gọi điện kêu tôi đến, biết đâu là vì giúp cô giết Lục Dương.”
Cô bị anh chặn cho câm nín, đành phải tạm thời nhận thua: “Được rồi, tôi nói không lại anh.”
“Chân Chân.” Cao Tuấn gọi tên cô, trong giọng nói lộ ra ý cười khó giấu, “Cô tức giận à?”
Quả thực cô không vui lắm, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Không có.”
“Thật sao?” Anh lại cười thầm hỏi.
Nguyễn Chân Chân không trả lời, mà đổi chủ đề hỏi anh: “Việc khôi phục máy tính như thế nào rồi? Khi nào anh có thể quay lại?”
Người bạn thông thạo máy tính của Cao Tuấn đang ở Bắc Lăng, để đảm bảo an
toàn, họ không sử dụng chuyển phát nhanh, mà Cao Tuấn đã đích thân lái
xe đem máy tính đến Bắc Lăng. Sáng sớm hôm nay anh rời đi, Nguyễn Chân
Chân tính thời gian, cảm thấy chắc lúc này máy tính đã được đưa tới.
Cao Tuấn nói: “Đang sửa đấy, tôi sẽ báo với cô ngay khi có tin tức.”
“Được.” Cô đáp lại.
Cuộc gọi đến đây cũng không cần tiếp tục nữa, nhưng anh tựa như không muốn cúp máy, dừng hồi lâu mới nói: “Nhớ ăn uống đầy đủ.”
Cô chỉ đáp lại một từ “Được”.
Anh không nói gì nữa, yên lặng cúp điện thoại.
Không biết vì sao, cảm giác trước đây của Nguyễn Chân Chân lại dâng lên từ
tận đáy lòng, dường như Cao Tuấn đang cố gắng thao túng cô, không sai,
chính là cảm giác này.
Như thể trong tay anh có một sợi dây vô
hình, bất tri bất giác quấn lấy cô, trói buộc cô, cố gắng thao túng hành vi của cô, thậm chí là suy nghĩ của cô. Trong hơn mười năm qua, cô đã
sống như một con búp bê trong tay Hứa Du Ninh, mà bây giờ, hình như cô
lại biến thành một con rối dưới ngón tay của Cao Tuấn.