Ám Lưu《暗流》: nghĩa là mạch nước ngầm hoặc dòng chảy ngầm.
Sắc mặt cô tái nhợt, nhưng đôi mắt lại long lanh như hai hồ nước sâu trong
vắt, rõ ràng là trầm tĩnh và nội tâm, nhưng lại tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Không biết là do sự kiêu ngạo của bản thân đã làm anh mù
quáng, hay là sự rụt rè trước đây của cô đã khiến anh mê muội, mãi đến
lúc này anh mới phát hiện ra rằng, cô lại có một đôi mắt linh động như
vậy.
“Cao Tuấn?” Cô ngập ngừng gọi tên anh.
Anh đột nhiên
bừng tỉnh, nhanh chóng trở về trạng thái cảnh giác cao độ, dùng vẻ mặt
giễu cợt để che đậy cảm xúc thật của mình, hỏi cô: “Gì đây? Định vạch rõ ranh giới với tôi à? Tiếp theo thì sao? Kêu tôi rời khỏi cuộc sống của
cô?”
Cô nhìn anh, thái độ điềm tĩnh, giọng nói ôn hoà: “Cao Tuấn, bây giờ tôi không định đầu tư vào một mối quan hệ mới, cũng không định
thử. Nếu anh tiếp tục giúp tôi như thế này, không chỉ bất công với anh,
mà còn không tốt cho tôi.”
Anh hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm vào mắt cô, hỏi ngược lại: “Không tốt? Sao lại không tốt?”
Lần này, cô không né tránh ánh mắt của anh như thường lệ, mà lấy hết can
đảm đón nhận ánh mắt của anh. “Cao Tuấn, chúng ta đều là người trưởng
thành, biết rõ hậu quả của việc tùy tiện buông thả cảm xúc của bản thân. Trò hề trên mạng lần này là một bài học, một lời nhắc nhở, tôi không
muốn đối mặt với tình huống tương tự một lần nào nữa. Tôi vẫn tiếp tục
kiện tụng, nhưng sẽ thuê một luật sư mới giúp tôi, nếu anh có ứng cử
viên tốt, có thể giới thiệu cho tôi.”
Cô nói ra những lời bình tĩnh và lý trí như vậy rất tự nhiên, nhưng anh lại cảm thấy tức giận không giải thích được.
“Giới thiệu luật sư mới cho cô?” Anh nhẹ giọng cười nhạo, “Nguyễn Chân Chân,
ngoài tôi ra, còn ai mong chờ tình cảm của cô, còn ai có thể giúp cô mà
không cần báo đáp? Cô định báo đáp bằng một lời cảm ơn à?”
Cô bất giác hơi trố mắt, sững sờ nhìn anh một lát, vẻ yếu đuối trên mặt cuối
cùng cũng biến mất không dấu vết, chỉ bình tĩnh nhìn anh: “Tôi không cần giúp đỡ miễn phí.”
Anh cầm ly nước trong tay, đầu ngón cái chậm
rãi trượt trên mép ly, thong thả hỏi cô: “Cô muốn trả phí luật sư sao?
Cô có tiền để trả không?”
Cô mím môi, trên mặt thoáng qua một tia lúng túng.
Cuối cùng anh cũng thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn cảm thấy còn lâu mới
đủ, tiếp tục nói: “Nguyễn Chân Chân, bây giờ ngoài tình cảm, cô còn có
thể trả cho người khác cái gì?”
“Căn nhà.” Cô trả lời, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh, “Chỉ cần tôi
thắng kiện, hoặc thu hồi được khoản vay của Hứa Du Ninh, căn nhà này sẽ
là thù lao tôi trả cho luật sư.”
Anh không ngờ cô lại nói như vậy, nhất thời bật cười: “Đại diện rủi ro[1] sao? Lấy một bất động sản đã bị tòa án đóng băng làm thù lao, thắng thì có tiền, thua thì tốn công vô ích? Nguyễn Chân Chân, tôi không biết cô
lại tính toán như vậy đấy, nhưng cô chắc chắn sẽ có luật sư nhận vụ kiện của cô không?”
[1] Nguyên văn《风险代理》: nghĩa là người ủy thác
sẽ trả phí đại diện cho luật sư nếu thắng kiện, nếu thua kiện thì luật
sư đại diện sẽ không nhận được gì.
Nguyễn Chân Chân không
biết tại sao bọn họ lại tranh luận như vậy, nhưng đã đi đến nước này,
cũng chỉ có thể kiên trì tới cùng. Cô giả vờ cười thản nhiên: “Không có
luật sư nào muốn nhận, vậy thôi đi, trước đây tôi không thuê luật sư,
chẳng phải cũng như vậy sao?”
Cô không muốn dây dưa vấn đề này
nữa, đứng dậy khỏi bàn, quay đầu đi vào phòng bếp, thuận miệng hỏi anh:
“Muốn ăn gì? Tôi sẽ lập tức đi nấu, anh ăn xong thì trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Thấy anh mãi không trả lời, cô đành phải quay lại nhìn anh
lần nữa. Hai người yên lặng nhìn nhau, như thể đang rơi vào một cuộc
giằng co thầm lặng, tranh đấu với nhau, chẳng ai chịu nhượng bộ, hay dễ
dàng từ bỏ vị trí của mình. Thật lâu sau, anh đành khuất phục trước,
nhếch môi cười với cô, nói: “Không cần tìm người khác, tôi sẽ nhận vụ
kiện của cô.”
“Cao Tuấn, anh nên hiểu ý tôi.” Vẻ mặt cô bất lực, “Nói trắng ra là tôi không muốn tiếp xúc với anh nữa.”
“Cô đang chạy trốn sao?” Anh hỏi.
Cô bình tĩnh trả lời: “Không phải chạy trốn, mà là tránh nguy hiểm.”
Anh không nói nữa, chỉ yên lặng nhìn cô, bỗng đứng dậy đi thẳng về phía cô. Nguyễn Chân Chân hơi sửng sốt, khi hoàn hồn lại thì lập tức muốn tránh, nhưng vẫn chậm một bước, bị anh chặn trong phòng bếp. Anh tiến lên từng bước một, nhốt cô trước quầy bếp, mặc kệ cô đang né tránh, nghiêng
người qua một chút, nhẹ giọng hỏi: “Cô động lòng rồi à?”
Anh cách cô rất gần, đến mức có thể nghe thấy hô hấp của nhau. Anh hơi nghiêng
đầu, cụp mắt xuống, như thể anh sẽ hôn cô vào giây tiếp theo. Tình huống này khiến Nguyễn Chân Chân cảm thấy xấu hổ cùng hoảng loạn, cô liên tục ngả người về phía sau, cố gắng giảm bớt sự áp bức mà anh mang lại, trên miệng cũng mắng: “Cao Tuấn, xin hãy tự trọng!”
Cao Tuấn đột
nhiên cười cười, đứng thẳng dậy: “Nếu đã không động lòng, vậy cô sợ cái
gì?” Anh khẽ cười hỏi, lùi lại hai bước, quay người quan sát căn nhà,
cười nói, “Thù lao là một căn nhà, rất hấp dẫn, tôi chấp nhận điều kiện
này.”
Nguyễn Chân Chân hơi nhíu mày, nghi ngờ nhìn anh, có chút không hiểu được suy nghĩ của anh.
Cao Tuấn quay người nhìn cô, nghiêm túc nói: “Không liên quan đến bất kỳ
tình yêu nam nữ nào, chỉ là hợp tác bình thường, dù sao trước đây tôi đã đầu tư rất nhiều công sức, bây giờ bỏ cuộc giữa chừng thì thật đáng
tiếc.”
Nguyễn Chân Chân vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm anh.
Cao Tuấn lại cười nhạt, nói: “Cô yên tâm, tôi nói được làm được. Nếu cô vẫn không chịu đồng ý điều kiện này, tôi sẽ…”
“Anh sẽ như nào?” Nguyễn Chân Chân không nhịn được hỏi.
Anh khẽ nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười có phần vô lại: “Đàn ông theo đuổi phụ nữ một cách cuồng nhiệt, còn có thể làm gì?”
“Anh!” Cô hơi nổi nóng, còn chưa kịp thốt ra lời mắng mỏ, lại bị anh cắt ngang.
“Nguyễn Chân Chân.” Anh gọi tên cô, thần sắc thản nhiên, bỗng dưng trở lại là
luật sư Cao trầm tĩnh trước đây, thong dong nói, “Tôi chưa bao giờ làm
ăn thua lỗ, nếu cô không muốn dính líu đến tôi về mặt tình cảm, vậy thì
bồi thường tiền tài cho tôi. Tôi sẽ nhận căn nhà của cô.”
Đây
không phải là kết quả mà Nguyễn Chân Chân muốn, nhưng đối chọi gay gắt
với Cao Tuấn không phải là cách hay lúc này. Cô nghiến răng cân nhắc,
cuối cùng đành phải thỏa hiệp, đáp: “Được.”
“Chúc chúng ta hợp
tác vui vẻ.” Dường như Cao Tuấn thở phào nhẹ nhõm, khoé môi hiện lên một nét cười thoải mái. Thấy Nguyễn Chân Chân vẫn đứng ngây như phỗng, anh
không nhịn được cười, nói: “Mau đi nấu ăn đi, tôi đói rồi.”
Lời
còn chưa dứt, một âm thanh ọc ọc đột nhiên vang lên. Nguyễn Chân Chân
nhìn về phía âm thanh đó phát ra, thấy vẻ mặt xấu hổ hiếm hoi của Cao
Tuấn, cô còn chưa kịp lên tiếng, lại nghe thấy một âm thanh ọc ọc khác,
mà lần này, nó phát ra từ bụng của cô.
Hai người đồng loạt ngây
ra, bầu không khí lúng túng trước đó đã tiêu tan rất nhiều. Cô hỏi anh:
“Muốn ăn gì? Tôi đi nấu ngay đây.”
Anh không khách sáo trả lời: “Đồ ngon là được.”
Ban nãy anh đã xách hai túi nguyên liệu đặt lên bếp, cô cẩn thận phân loại
chúng, đứng đó suy nghĩ một lát, tìm được sở thích của anh từ những
nguyên liệu anh mua, động tác nhanh nhẹn làm ba món ăn và một món canh,
có thịt có rau, độ mặn vừa phải, không ngờ lại khá hợp khẩu vị của anh.
Cao Tuấn lại ngồi vào bàn ăn, nhìn đồ ăn trên bàn, hiếm khi nói đùa, “Chúng ta thảo luận lại vấn đề vừa rồi được không?”
Cô nhất thời khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh: “Hả?”
Anh cười nói: “Cô cân nhắc tôi thử xem, tôi cảm thấy điều kiện của mình cũng không tệ.”
Cô thấy anh đang trêu đùa, không nói nên lời, nhưng cũng muốn giỡn một
chút, nghiêm túc gật gật đầu, hùa theo lời của anh, phối hợp nói: “Được, tôi sẽ cân nhắc thử.”
Anh nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của cô, không nhịn được bật cười.
“Bàn việc chính đi.” Cô nhìn nhìn anh, nói, “Nếu anh đã chính thức nhận vụ kiện của tôi, vậy tôi cũng không khách sáo nữa.”
“Nói.” Anh nói ngắn gọn súc tích.
Cô do dự một lúc mới nói: “Tôi muốn anh giúp tôi kiện blogger đã đăng
video đó và vài người tung tin đồn. Tôi đã hỏi rồi, chỉ cần kiện các
trang web cùng lúc, trang web sẽ cung cấp cho tòa án thông tin đăng ký
của những người đó, như vậy có thể tìm được bọn họ.”
Cao Tuấn hơi sửng sốt, lập tức cụp mắt xuống, suy nghĩ một hồi, nói: “Tôi thấy không cần thiết, cho dù khởi tố cũng không có kết quả.”
“Tại sao?” Cô
rất khó hiểu, “Tôi đã nhờ Tô Văn điều tra rồi, hot search đó là bị người ta đẩy lên, chắc chắn có gì đó mờ ám đằng sau.”
Anh giương mắt
nhìn cô, trầm giọng đáp: “Nói một cách dễ hiểu, nếu chỉ đưa tin thật
thật giả giả, không cố ý đặt điều phỉ báng hay xúc phạm, hoặc gây hậu
quả nghiêm trọng cho cô, hành vi của bọn họ không tính là phạm pháp. Tóm lại, cho dù cô kiện ra tòa, tòa án cũng sẽ không lập án.”
“Sao lại như vậy?”
“Hiện thực là vậy.” Vẻ mặt anh bình tĩnh, trong lời nói vô thức lạnh nhạt,
“Video mà blogger đăng tải không phải là ngụy tạo, cho dù là tài khoản
tiếp thị hay là người tung tin, đều không tính là hoàn toàn bịa đặt sự
thật. Cô đi kiện họ cũng vô dụng. Hơn nữa, việc quan trọng nhất của
chúng ta hiện tại là điều tra số tiền mà Hứa Du Ninh vay đã đi đâu,
không phải sao? Đừng để những thứ khác làm phân tâm, có thể họ đang cố ý quấy nhiễu cô.”
Hình như Nguyễn Chân Chân bị đả kích, cụp mắt xuống, nhất thời trầm mặc.
Dường như anh không muốn cô dây dưa vấn đề này nữa, hơi chần chừ nói: “Nhưng
khi cô nhắc đến sự việc trên mạng, tôi vừa vặn có một chuyện muốn nói
với cô.”
Ánh mắt Cao Tuấn trầm xuống, lờ mờ lộ ra ánh sáng tinh xảo, nói: “Còn nhớ
tài khoản đầu tiên đăng ảnh tai nạn xe hơi của Hứa Du Ninh lên diễn đàn
không?”
Nguyễn Chân Chân lập tức nhớ ra: “Đó không phải là acc phụ sao?”
“Đúng vậy.” Khóe môi Cao Tuấn khẽ nhếch lên, “Cô đoán xem đó là acc phụ của ai?”
Nếu anh đã hỏi như thế, thì hẳn là một người mà cô và anh đều biết. Nhưng
có thể là ai? Ai có thể đến hiện trường sớm như vậy, hoặc tình cờ bắt
gặp hiện trường như vậy? Nguyễn Chân Chân bất giác cắn môi, trong đầu mơ hồ có câu trả lời, thăm dò hỏi: “Lục Dương?”
Trong mắt anh loé lên tia sáng, tựa như vừa ngạc nhiên vừa thán phục, nhìn thẳng vào cô, thật lâu không lên tiếng.
Phản ứng như vậy cho thấy cô đã đoán đúng, nhưng cô vẫn có chút hoài nghi: “Anh chắc chứ?”
“Không chắc.” Anh che giấu cảm xúc, điềm tĩnh nói tiếp, “Nhưng mấy ngày nay
tôi đã điều tra rất nhiều, khả năng cao đó là acc phụ của Lục Dương.”