“Ý mày là mày muốn cắt đứt quan hệ với tao và bố mày?” Trương Tuyết mỉa mai.
“Đúng vậy! Vậy nên bây giờ mời hai người ra khỏi nhà của con.” Dương Tịnh Hàm dứt khoát mở cửa.
“Mày… mày đúng là cái đồ bất hiếu. Mày dám đối
xử với đấng sinh thành của mày như vậy sao? Không sớm thì muộn mày sẽ bị trời phạt, quả báo sẽ rơi xuống đầu mày!” Trương Tuyết không tiếc lời
độc địa mà nhục mạ chửi bới Dương Tịnh Hàm.
Dương Hạo ở bên cạnh đã nghe không nổi nữa liền quát bà ta: “Bà nói đủ chưa? Câm miệng lại đi!”
Trương Tuyết không ngờ Dương Hạo sẽ nạt nộ mình, bà ta quay sang chỉ vào mặt
ông mắng: “Hôm nay ông ăn gan hùm sao? Dám bảo tôi im miệng. Chính là
bởi vì có người cha như ông nên đứa con gái mà ông luôn tự hào kia mới
hỗn láo và bất hiếu như vậy đấy!”
Dương Tịnh Hàm nhíu mày, cô cảm thấy vô cùng khó chịu với bầu không khí toàn là những lời thô thiển lúc này, cô lên tiếng cắt ngang hai người: “Hai người không đi phải không?
Vậy tôi đi.” Nói rồi Dương Tịnh Hàm dứt khoác xách túi đi ra rồi đóng
sầm cửa lại, cô không muốn phải ở chung một nơi với hai người họ thêm
một giây phút nào nữa.
Xuống dưới cổng chung cư, Dương Tịnh Hàm
thở dài một hơi. Hà cớ gì hôm nay lại là chủ nhật chứ? Không đi làm,
cũng không thể về nhà, Dương Tịnh Hàm chẳng biết phải đi đâu. Cô mở điện thoại định gọi cho Tôn Lãng nhưng sau khi nhấn vào mục danh bạ tên anh
thì cô lại chần chừ không gọi. Dương Tịnh Hàm vẫn còn mặc y nguyên bộ đồ hôm qua, nếu bây giờ gặp Tôn Lãng thế nào anh cũng sẽ thắc mắc, mà cô
thì không hề có ý định để anh biết về cái gia đình đáng xấu hổ kia của
bản thân.
Dương Tịnh Hàm sau một hồi do dự thì quyết định gọi cho Trịnh Tú Hà, hỏi cô ấy xem liệu có thể để cô qua ở nhờ một hôm. Trịnh
Tú Hà nhận được điện thoại của Dương Tịnh Hàm xong thì không có lấy một
giây do dự mà lập tức đồng ý.
“Ding dong, ding dong” Tiếng chuông cửa vừa vang lên Trịnh Tú Hà đã lập tức phi như bay ra mở cửa. Gương
mặt cô hớn hở nhiệt tình mời Dương Tịnh Hàm vào nhà.
Dương Tịnh Hàm bật cười trước sự nhiệt tình và hiếu khách của Trịnh Tú Hà: “Chị chào đón em đến vậy à?”
“Chứ còn phải hỏi? Đây là lần đầu tiên em đến nhà chị đấy. Hơn nữa còn là
chính em chủ động hỏi trước. Đương nhiên là phải nhiệt tình chào đón
rồi.” Trịnh Tú Hà nhướng mày nói giống như một sự hiển nhiên.
Dương Tịnh Hàm ngượng ngùng cười. Thật ra trước đây đã nhiều lần Trịnh Tú Hà
mời cô đến nhà chị ấy chơi hoặc chị ấy ngỏ ý muốn qua nhà cô chơi, nhưng đều bị Dương Tịnh Hàm viện đủ lý do trên đời để từ chối. Cô biết Trịnh
Tú Hà là muốn thân thiết với cô hơn. Cũng không phải là cô không muốn
thân thiết với chị Hà, nhưng do lúc nhỏ đã có một sự việc xảy ra khiến
cho Dương Tịnh Hàm không còn có ý muốn trở nên quá thân thiết với bất kì ai.
Đó là vào lúc Dương Tịnh Hàm học tiểu học. Lúc ấy cô có chơi thân với một người bạn cùng lớp. Đấy là người bạn đầu tiên mà cô thân
thiết, cũng là lần đầu tiên cô dẫn một người bạn về nhà chơi, và cũng là lần đầu tiên Dương Tịnh Hàm cảm thấy hối hận vì quyết định của bản
thân.
Sau khi dẫn người bạn ấy đến nhà, Trương Tuyết đã không
ngừng điều tra về gia cảnh và trình độ học vấn của người bạn kia. Đúng
vậy, dù chỉ mới tiểu học, nhưng Trương Tuyết đã quan tâm đế trình độ học vấn và xuất thân của những người bạn mà Dương Tịnh Hàm chơi cùng. Và
khi biết được người bạn kia có gia cảnh và điểm bình thường, Trương
Tuyết đã tỏ ra khinh thường ngay lập tức. Dù cho đó chỉ là một đứa trẻ,
nhưng bà ta không tiếc buông lời châm chọc và đay nghiến.
Kết quả là người bạn ấy đã không ngừng khóc từ lúc trở về từ nhà Dương Tịnh
Hàm. Người bạn ấy từ sau lần đó không bao giờ nói chuyện hay chơi cùng
cô nữa. Ít lâu sau cậu ấy cũng chuyển trường, và lời đồn về người mẹ
đáng sợ của Dương Tịnh Hàm dần lan truyền ra khắp nơi. Không còn ai
trong trường dám chơi chung hay thân thiết với Dương Tịnh Hàm nữa. Họ
tránh né cô như tà ma, hoàn toàn cô lập cô.
Một đứa bé như Dương
Tịnh Hàm lúc đó làm sao có thể chịu được sự cô lập của bạn bè? Cô buồn
bã chạy về xin bố và dì cho mình chuyển trường nhưng chỉ nhận lại được
lời nói lạnh lùng của bà ấy: “Chuyển trường cái gì, con có biết là tốn
bao nhiêu thời gian và tiền bạc không? Cứ đi học tiếp đi, không có bạn
thì không có bạn, dù gì thì chơi với những đứa trẻ tầm thường như vậy
cũng chẳng có lợi ích gì.”
Dương Tịnh Hàm vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy
cô đã đưa đôi mắt ngấn nước sang nhìn bố, nhưng ông chỉ biết lãng tránh
và hùa theo dì: “Dì con nói phải đó, bà ấy chỉ là muốn tốt cho con thôi. Hàm Hàm là đứa trẻ ngoan, nhất định sẽ hiểu cho dì và bố có phải
không?”
Đó cũng là khoảnh khắc đầu tiên Dương Tịnh Hàm nghe thấy nơi nào đấy bên trong cô đang dần sụp đổ.