Sau khi giáng cho Dương Tịnh Hàm cái bạt tay đầy đau đớn, Trương Tuyết
cao giọng chất vấn: “Tối qua con đã đi đâu? Tại sao suốt một tháng qua
con lại không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn?”
Dương Tịnh Hàm xoa xoa bên má bị tát, thở dài đáp: “Tối qua con đã ngủ ở nhà bạn.”
“Bạn? Bạn nào? Nam hay nữ? Nhà ở đâu? Đó là người như thế nào, làm nghề gì
con có biết rõ không mà dám qua đêm ở nhà nó?” Trương Tuyết tiếp tục đặt một loạt câu hỏi.
Dương Tịnh Hàm khó chịu cau mày: “Dì có thể
nào đừng kiểm soát con như vậy không? Con đã 25 tuổi rồi, không còn là
một đứa con nít không hiểu biết gì với thế giới bên ngoài. Con tự biết
con đang làm gì, dì đừng…” Hệt như mọi lần, Dương Tịnh Hàm vẫn chưa nói
xong thì một cú tát nữa lại giáng xuống.
Trương Tuyết nhướng mày
nheo mắt: “Con đang trả treo lại dì đó sao? Bây giờ trưởng thành rồi,
mọc đủ lông đủ cánh nên muốn bay ra khỏi cái nhà này có phải không? Ông
coi đứa con gái cưng của ông đi này, xem xem đứa con gái mà ông tự hào
khen suốt ngày, đang hỗn láo như thế nào.” Vừa mắng Dương Tịnh Hàm, bà
ta vừa quay sang ‘mắng vốn’ với Dương Hạo.
Dương Hạo cả buổi chỉ ngồi đó bàng quan không nói gì, bị Trương Tuyết mắng vốn cũng chỉ biết cúi đầu né tránh.
“Đây là gia đình sao?” Dương Tịnh Hàm nước mắt chực trào, thấp giọng tự hỏi.
“Con vừa nói cái gì?” Trương Tuyết đã nghe thấy lời cô nhưng vẫn cố tình hỏi lại, bà không ngờ Dương Tịnh Hàm sẽ nói như vậy.
“Đây mà là gia đình sao!” Dương Tịnh Hàm gào lên, ánh mắt cô đầy phẫn uất nhìn Trương Tuyết.
Rõ ràng là Trương Tuyết bị phản ứng của Dương Tịnh Hàm làm giật mình, bả nhướng mày khó tin nhìn Dương Tịnh Hàm.
“Làm ơn! Đừng có lấy hai chữ ‘gia đình’ ra để mà nguỵ biện cho sự bạo hành
của bà! Tôi là con người! Không phải cục đất sét cho bà nhào nặn! Cũng
không phải con rối mặc cho bà điều khiển! Tôi có cảm xúc và suy nghĩ,
tôi cũng… biết đau mà.” Dương Tịnh Hàm lại gào lên, cô dường như đem hết mọi uất ức mà bản thân phải chịu đựng trong suốt bao năm qua, hét ra
hết.
Trương Tuyết giống như bị sốc, bà ta bất động nhìn Dương
Tịnh Hàm đang giận dữ gào lên. Dương Hạo cũng sửng sốt, ông không ngờ
đứa con gái ngoan ngoãn hiền lành như Dương Tịnh Hàm lại như phát điên
mà gào thét nói ra những lời như vậy.
Nước mắt Dương Tịnh Hàm
không ngừng lăn dài trên đôi gò má, cô giống như không thể kiểm soát
được bản thân mà nấc lên liên tục. Dương Tịnh Hàm vừa khóc vừa quỳ
xuống, cô túm lấy gấu quần của Trương Tuyết, nức nở: “Làm ơn, cầu xin dì hãy buông tha cho con đi. Con không thể… con không thể nào tiếp tục
sống như vậy được nữa… Ngôi nhà này… chẳng khác gì ngục tù. Mỗi ngày con đều cảm thấy ngộp ngạt chẳng thở nổi. Làm ơn… buông tha cho con đi… con cầu xin dì…”
Dương Hạo nghe vậy thì bàng hoàng đến nỗi sững sờ,
ông không ngờ Dương Tịnh Hàm lại có suy nghĩ như vậy, ông không ngờ đối
với cô gia đình này lại giống như nhà giam.
Trương Tuyết bị lời
của Dương Tịnh Hàm chọc cho tức giận đến run rẩy, bà siết chặt hai tay,
trong mắt toàn là sự ghét bỏ nhìn cô: “Mày bị điên rồi sao? Mày có ý
thức được bản thân đang nói cái gì hay không vậy hả cái đồ hỗn láo!” Vừa nói bà ta vừa giơ tay giáng cho Dương Tịnh Hàm thêm một cái tát.
Dương Hạo thấy vậy thì hoàng hồn chạy đến giữ Trương Tuyết lại. Bà ta như
phát điên vừa muốn xông đến đánh Dương Tịnh Hàm tiếp vừa la hét chửi
bới: “Là ai, ai dạy mày ăn nói như vậy với tao! Ai cho phép mày nói
những lời hỗn xược như vậy! Mày cần phải được uốn nắn lại. Mày nói sao?
Ngục tù sao? Nhà tù nào cho mày ăn ngon mặc đẹp, cho mày học hành vậy
hả? Mày còn nói gì, mày không thể tiếp tục sống như vậy? Vậy thì mày
xuống địa ngục đi cái con nhỏ ngu xuẩn này!” Bà ta bị Dương Hạo giữ lại, không thể nhào tới đánh Dương Tịnh Hàm nên chỉ có thể tay đấm chân đá
loạn xạ.
Dương Hạo dùng sức giữ bà ta lại và quát: “Cái bà này bị điên rồi sao? Bà bình tĩnh lại đi. Bà tính đánh chết con mình sao?”
Trương Tuyết như
bị động trúng dây thần kinh nào, bà ta ngừng lại không giãy nữa mà quay
sang dùng sức đẩy Dương Hạo ra rồi quát lên rất to: “Là con của ông chứ
không phải là con của chúng ta! Tôi mặc kệ nó sống hay chết!”
Dương Hạo như chết trân tại chỗ sau khi nghe những gì Trương Tuyết nói. Hét
xong, nhân lúc Dương Hạo còn chưa định thần lại và ngăn cản, bà ta lại
xông về phía Dương Tịnh Hàm giơ tay lên định tát cô thêm lần nữa. Nhưng
lần này tay bà ta đã không thể giáng thêm bất kỳ cái tát nào xuống má
Dương Tịnh Hàm. Cô đưa tay giữ lấy cổ tay của bà ta, ngăn chặn cái bạt
tay kia.
Dương Tịnh Hàm hất tay Trương Tuyết ra rồi đứng dậy, cô
nhìn chăm chăm bà ta, trong đôi mắt cô không còn chút hơi ấm nào, lạnh
lẽo và u tối như sâu thẳm dưới lòng đại dương.
“Dì nhất định phải làm tới mức này sao? Dù cho con đã van xin dì…” Dương Tịnh Hàm nói
đoạn, cô cười chế giễu những người tự gọi mình là ‘gia đình’ này của cô, cũng chế giễu bản thân đến nước này vẫn nhu nhược mềm lòng, “Vậy cũng
tốt, dù gì con cũng chẳng còn hi vọng hay trông mong gì ở cái gia đình
này. Con sẽ đổi chỗ ở cũng sẽ đổi số điện thoại, bố và dì sẽ không thể
tìm ra con đâu. Tuy nhiên sau này mỗi tháng con đều sẽ gửi cho bố và dì
một khoảng tiền xem như là trả lại phí nuôi dưỡng mà hai người đã bỏ ra
để nuôi con từ bé đến hết đại học. Chúng ta… tốt nhất là đừng gặp nhau
nữa… cả đời này.”