Tạ Tiền Thiển cả ngày không nói với họ một lời nào, trong cuộc thảo luận ngày hôm qua, cô được sắp xếp mặc thường phục để đi cùng. Lúc này, tàu
cao tốc đã ra đến giữa biển, nó đang lắc lư ghê gớm nhưng cô đột ngột
lao về phía trước như thế, mấy người sắc mặt lập tức thay đổi, Cố Diễu
hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Tiền Thiển thở hắt một hơi rồi nói: "Sáu
phút trước có một con tàu xuất hiện ở hướng tám giờ phía tôi đang đứng,
theo trục BH nó sáp nhập với tàu của chúng ta, nếu tôi dùng bán kính của tàu cao tốc vẽ một vòng, lộ trình mục tiêu là AF, phạm vi được kết nối
FH và đi qua các tam giác đồng dạng rồi giao nhau ở điểm O để tính điểm
PO và sử dụng hàm lượng giác để lấy độ dài của góc bao hàm và giao điểm
cuối cùng G chính là vị trí mục tiêu."
Cô nói rất nhanh, Cố Lỗi sững sờ nhìn cô: "Nói tiếng người!"
Tạ Tiền Thiển khẽ di chuyển ánh mắt: "Đối phương nếu không thay đổi hướng
di chuyển thì chậm nhất ba phút sau sẽ đâm vào chúng ta, lực va chạm
không cách nào ước lượng."
Cô vừa dứt lời, nhân viên lái tàu cao
tốc cũng phát hiện có điều gì đó không ổn, bắt đầu bẻ lái nhanh chóng,
thân tàu đột nhiên nghiêng đi, nửa người đang đứng của Tạ Tiền Thiển đập mạnh vào bên kia, cô phát ra tiếng "rít" chỉ cảm thấy đau dữ dội ở chân và chiếc váy bị thứ gì đó vướng vào đã trực tiếp xé toạc ra.
Thẩm Trí lập tức cúi người nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lên ôm vào lòng, Cố
Diễu đã sợ đến không kiềm chế được, liên tục hỏi: "Tiền Đa, cô không sao chứ! Làm sao bây giờ?"
Tạ Tiền Thiển nhìn lại vị trí của con tàu, đôi mắt cô rung lên dữ dội và hét lên: "Nhảy xuống biển, nhanh lên!"
Cố Diễu run rẩy kêu lên: "Tôi bơi không giỏi."
Tạ Tiền Thiển trực tiếp nhấc anh ấy khỏi ghế và đá anh ấy xuống dưới, Cố
Lỗi nhìn thấy Cố Diễu rơi xuống biển và ngay lập tức nhảy theo.
Tạ Tiền Thiển đột nhiên quay đầu lại, phát hiện trong đôi đồng tử đen kịt
của Thẩm Trí nổi lên sóng gió cuồn cuộn, đốt ngón tay tái nhợt nắm chặt
lấy tay cầm, thở gấp nhìn chằm chằm cô: "Đừng lo cho tôi."
Lúc
này, Tạ Tiền Thiển không có nhiều thời gian để tìm hiểu tại sao anh lại
kháng cự với biển cả như vậy. Cô giơ tay chém vào cổ tay anh, điều này
khiến cổ tay anh đột nhiên đau đớn và ngay khi anh mất sức mà nới lỏng
tay ra thì Tạ Tiền Thiển liền ôm lấy thắt lưng anh rồi mượn lực cổ chân
của cô đẩy lùi ghế, thế là Thẩm Trí bị kéo ngược ra sau và rơi theo
xuống biển.
Thời điểm anh vừa nhảy xuống cũng là lúc Tạ Tiền Thiển kiên định nói với anh: "Hãy tin tôi!"
Hết thảy chỉ xảy ra trong tích tắc, một lượng lớn nước biển trong nháy mắt
tràn vào mũi vào miệng rồi nhấn chìm bọn họ, lực va chạm cực lớn không
ngừng kéo bọn họ xuống, bốn bề đều là biển giống như hố đen vô tận, tất
cả những ký ức kinh hoàng tại khoảnh khắc đó đều như thước phim quay
chậm hiện ra trước mắt Thẩm Trí.
Anh thấy người phụ nữ trước mặt nhìn anh dịu dàng.
A Trí, con có muốn học bơi không?
Nhìn xem, đó là sóng biển, nó đang đùa giỡn với con, con có thể đuổi theo nó.
Có một thế giới khác dưới đáy biển và chỉ khi con bước ra khỏi thế giới
của mình thì mới có thể nhìn thấy một thế giới khác được.
Anh ấy
là chồng tôi—Tạ Đông, chúng tôi lấy nhau vì yêu nhau rồi sau đó chúng
tôi tiếp nối của cuộc sống này bằng quy luật sinh sôi tự nhiên của con
người. Đúng vậy, tôi đã mang trong mình một bảo bối và không muốn biết
trước giới tính của đứa trẻ?
A Trí, con sẽ ổn thôi, mọi thứ sẽ ổn thôi. Hãy tin cô!
Nụ cười dịu dàng của người phụ nữ trước mắt anh dần trở nên nhợt nhạt, bà
ấy nhìn anh nước mắt giàn giụa và cứ nhìn anh như thế, đưa tay về phía
anh rồi nói: "Đó không phải là lỗi của con."
Không phải lỗi của anh nhưng mà là vì anh mà bà ấy đã vĩnh viễn mất chồng, giữa biển xanh bao la.
Cơ thể Thẩm Trí trong nháy mắt bị nỗi sợ hãi nuốt chửng, anh không giãy
giụa mặc cho nước biển tràn vào người, Tạ Tiền Thiển vẫn giữ khư khư tay anh, may mắn là tất cả đều mặc áo phao, sức nổi mới đẩy họ lên trên mặt nước.
Ngay khi đầu Tạ Tiền Thiển trồi lên khỏi mặt nước, cô thở
hổn hển quay sang nhìn Thẩm Trí, anh cũng đã mở mắt. Cô không kịp suy
nghĩ gì thêm, bản năng sinh tồn đã khiến cô dùng toàn bộ sức lực của
mình để kéo Thẩm Trí ra xa. Lúc này, Cố Lỗi ở cách họ không xa, hét lên: "Anh Thẩm, anh có ổn không?"
Đúng lúc này, một tiếng "ầm" lớn
vang lên, kèm theo tiếng kêu thảm thiết trên tàu cao tốc, phía sau đột
nhiên nổi lên một cơn sóng lớn, Cố Lỗi còn đang liều mạng bơi thì bị một con sóng bao phủ lấy, Tạ Tiền Thiển kéo Thẩm Trí Cố quay đầu nhìn lại
phía Cố Lỗi và hét lên: "Hãy cứu Cố Diễu, anh ấy đã bị hút vào mạn tàu."
Cố Lỗi, người đang bơi được nửa đường, lập tức quay lại. Tạ Tiền Thiển kéo Thẩm Trí ra khỏi đống đổ nát của chiếc tàu cao tốc, bởi vì tốc độ của
chiếc tàu cao tốc quá nhanh nên nó đã lật úp và tanh bành khi gặp phải
va đập mạnh. Cô không biết có bao nhiêu người may mắn có thể sống sót,
lúc này mặt biển vốn yên tĩnh do hai chiếc tàu va chạm mà sóng vỗ càng
lúc càng lớn.
Sau khi sóng biển nhấn chìm họ vài lần, Tạ Tiền
Thiển lại kéo Thẩm Trí lên mặt biển, khi cô thò đầu ra lần thứ ba thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Cố Lỗi nữa. Rõ ràng là ánh mặt trời
thiêu đốt trên bầu trời nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cơ thể Tạ
Tiền Thiển càng lúc càng lạnh.
Cô đột nhiên quay đầu lại nói với Thẩm Trí: "Gắng gượng một chút mà đợi chờ."
Nhưng cô đột nhiên phát hiện Thẩm Trí không biết từ lúc nào đã nhắm mắt lại,
sắc mặt tái nhợt, tựa hồ như đã mất đi ý thức, cô lật người dưới nước và lay anh: "Anh sao vậy? Tỉnh lại đi Thẩm Trí."
Có vẻ như anh đã
bất tỉnh, với chiếc áo phao quấn quanh cổ, chỉ vừa đủ giữ đầu anh ta
trên mặt nước, điều này sẽ khiến anh khó thở và có nguy cơ bị ngạt thở.
Khi lên thuyền, không ai thắt dây an toàn ở đũng quần nên lúc này áo
phao nổi lên, nước biển nhanh chóng tràn qua cổ họng, cơ thể anh đang
dần chìm xuống.
Tạ Tiền Thiển lo lắng gọi anh nhưng anh không trả lời, như thể anh đã tiến vào trạng thái sốc ngắn hạn. Tạ Tiền Thiển
cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt bối rối, đối mặt với biển cả vô tận, sức
người nhỏ bé như vậy nhưng rất nhanh cô đã đưa ra quyết định.
Cô
đã cởi bỏ chiếc áo phao trên người, hít một hơi thật sâu rồi lặn xuống
đáy biển, bơi đến vị trí thắt eo của Thẩm Trí để tìm chiếc khóa an toàn
nhưng lần đầu tiên cô không tìm thấy chiếc khóa sau lưng anh.
Tạ
Tiền Thiển nhanh chóng ngoi lên khỏi mặt nước hít một hơi thật sâu và
bắt đầu lần thử thứ hai. Nước biển đã tràn ngập cằm Thẩm Trí, mỗi lần
thử thì cô đều cố gắng gọi tên anh nhưng sức cản dưới nước quá lớn và
sóng cuộn hết lớp này đến lớp khác khiến cô không thể cài khóa an toàn
thành công.
Khi lên khỏi mặt nước lần thứ ba, cuối cùng cô bắt đầu suy sụp tinh thần và khóc: "Bữa ăn thịnh soạn của tôi đâu?"
Vừa nói, cô vừa khịt mũi lặn xuống lần thứ tư, khi cô vừa mới bơi đến trước ngực anh thì tay của Thẩm Trí đã cử động. Sau đó cơ thể đang ở dưới
nước của Tạ Tiền Thiển liền cảm thấy có một cánh tay mạnh mẽ choàng qua
eo cô, lập tức ôm cô lên. Vừa rời khỏi nước liền bắt gặp đôi mắt đen láy mà kiên định mạnh mẽ của Thẩm Trí, cô không phân biệt được trong mắt đó là nước mắt hay nước biển, Thẩm Trí khàn giọng nói: "Sao cô cứ mò mẫm ở phía đũng quần của tôi vậy?"
"Tôi, tôi đang tìm đồ."
Cơ thể họ rất gần, gần đến nỗi hơi thở của cả hai quyện vào nhau, xen lẫn với mùi nước biển.
Thẩm Trí cúi đầu nhìn cô, dây áo một bên trượt xuống vai lộ rõ xương quai
xanh xinh đẹp, đuôi váy màu đen gãy khúc uốn lượn bồng bềnh trong nước,
những hạt cườm đính trên đó tung bay như pháo hoa trên bầu trời, phản
chiếu ánh sáng lấp lánh sáng ngời. Vẻ đẹp nồng đậm kia cũng giống như
hắc mỹ nhân ngư, khắp người có mùi máu tanh nhàn nhạt, đẹp đến ngạt thở.
Anh hít sâu một hơi, ôm cô chặt hơn, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng, áo phao trên người cô đã không còn.
Thẩm Trí lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện áo phao của cô đã bị
sóng cuốn trôi ra xa còn nước biển xung quanh thực sự có màu đỏ nhạt.
Vẻ mặt anh lập tức trở nên kỳ lạ, anh cúi đầu nhìn cô gái mình đang ôm trong lòng, sốt sắng hỏi: "Cô sao vậy?"
Tạ Tiền Thiển cụp mắt xuống, không nhìn anh và giọng nói như tản ra trong
gió biển, như thể đang cố nén cái gì đó và nói với anh: "Chân của tôi bị thương, vừa rồi ở trên tàu cao tốc đã bị thương. Tôi nghĩ có lẽ mình sẽ không gắng gượng để bơi xa được."
Trong nháy mắt cô ngước lên
trời, đôi mắt trong veo ngấn đầy nước mắt, mơ hồ nhìn anh: "Tôi vốn
tưởng rằng lần này trở về Đô Thành có thể đòi công lao từ sư phụ, tôi
còn chưa thi lấy bốn sáu đẳng...... tôi không muốn......"
Cô còn
chưa kịp nói ra từ chữ "chết", Thẩm Trí đã cúi đầu bịt chặt môi cô khiến cái chữ đó hoàn toàn chặn ngay trong cổ họng. Anh không biết tại vì sao lại hôn cô, có lẽ là buổi trưa lần đầu tiên nhìn thấy cô thì giây phút
đó anh đã muốn làm điều này, hai người nhiều lần đụng chạm nên dẫn đến
anh khao khát vùng cấm địa mềm mại này. Anh không thể tưởng tượng được
rằng cô đang bị thương mà vẫn dẫn anh nhảy xuống biển và bơi xa như vậy, vết thương ngâm mình trong biển thì đau đến nhường nào, đã thế lại còn
liều lĩnh xé toạc áo phao của mình.
Nụ hôn của anh mãnh liệt và
cuồng nhiệt, dưới sự xâm lấn của sóng biển và ngập trong đại dương bao
la ấy, giữa sắc trời trong quyện cùng màu biển xanh khiến cho đầu óc Tạ
Tiền Thiển nháy mắt trở nên trống rỗng thậm chí cơ thể cũng bắt đầu cứng ngắc, vô lực. Vừa bị đôi môi nóng bỏng của anh áp chặt, trong quá trình đó Thẩm Trí đã cởi áo phao khoác lên người cô.
Anh ấn trán cô,
giữ tay cô dưới nước, Tạ Tiền Thiển cảm thấy có thứ gì đó quấn quanh cổ
tay mình, không cần nhìn cũng biết đó là chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam.
Anh nâng mặt cô lên nói với cô: "Nếu hai người trong số chúng ta chỉ có
thể sống sót một người thì người đó nhất định phải là em, không cần bàn
cãi thêm."
Trong khoảnh khắc tích tắc ấy, đôi mắt Tạ Tiền Thiển
run lên bần bật, âm thanh cũng trở nên khàn đặc, nhẹ giọng hỏi: "Vì cái
gì?"
Thẩm Trí từng chữ từng chữ nói với cô: "Không có em thì cũng sẽ không có anh."
Sức nặng của chín chữ này nặng đến mức Tạ Tiền Thiển không thể hiểu được hàm ý đằng sau nó.
Một đợt sóng ập đến, cả người Thẩm Trí bị cuốn vào trong nước, Tạ Tiền
Thiển nghiến răng chịu đau liều mạng túm lấy anh, hai tay luồn qua cánh
tay anh và ôm chặt lấy anh, kéo anh ngoi lên mặt nước.
Thẩm Trí
sặc nước, bắt đầu ho dữ dội, sắc mặt càng ngày càng khó coi, sự tra tấn
về thể chất và tinh thần khiến anh gần như muốn bỏ cuộc, anh trầm giọng
nói với cô: "Buông tay."
Thẩm Trí gầm gừ, gần như ra lệnh quát lên: "Anh bảo là buông ra, nếu như vậy chúng ta đều sẽ chết."
Tạ Tiền Thiển bị tiếng hét của anh làm cho nghẹn họng, cô kiên quyết:
"Không buông, đây là nhiệm vụ đầu tiên của em nên bia miệng rất quan
trọng."
Thẩm Trí nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, run giọng nói: "Em là đồ ngốc à?"
"Em không ngu ngốc."
Một làn sóng khác ập đến, một lượng lớn nước biển tràn vào phổi của Thẩm
Trí, tay anh bất giác buông cô ra, Tạ Tiền Thiển không thể làm gì được.
Hai chân đau đến không dùng được chút sức lực nào, chút sức lực của cơ
thể cũng dần biến mất theo từng đợt sóng vỗ. Điều duy nhất cô có thể làm là ôm chặt lấy anh, bởi vì cô biết rất rõ, một khi buông tay ra thì
người đàn ông trước mặt sẽ bị biển cả nhẫn tâm cướp đi mất.
Khi
cô bất lực nhất, ông nội Thẩm đã mang cô đến nhà họ Thẩm, ông đã tận tâm nuôi nấng cô thành tài. Những năm này dù sống ở nhà họ Thẩm như thế
nào, cô cũng không thể làm ra chuyện có lỗi với ông nội Thẩm mà buông
cánh tay của người duy nhất có thể cứu lấy nhà họ Thẩm.
Từ khi
tàu cao tốc gặp sự cố đến khi xuất hiện thuyền cứu hộ chỉ mất khoảng
mười phút nhưng Tạ Tiền Thiển cảm nhận như thể đã trải qua cả thế kỷ dài đằng đẵng, khi họ được lực lượng cứu hộ kéo lên thuyền thì Thẩm Trí đã
hoàn toàn mất tri giác.
Tạ Tiền Thiển chỉ có thể nhìn anh được
bao quanh bởi nhiều người trên thuyền để sơ cứu. Sau khi lên bờ, cô và
Thẩm Trí được đưa thẳng đến bệnh viện.
Vụ tai nạn khiến ba người tử vong, một người mất tích.
Hai người trong số họ chết vì đuối nước, một người khác chết tại chỗ do va
đập mạnh và sáu người khác bị thương nặng ở các mức độ khác nhau.
Chỉ có bốn người họ nhảy xuống biển trước khi vụ va đập xảy ra là sống sót, mặc dù chân của Tạ Tiền Thiển bị thương nhưng chỉ là một vết xước, may
mắn được cứu hộ kịp thời và tính mạng đã thoát khỏi nguy hiểm.
Cảnh sát can thiệp vụ việc để điều tra nguyên nhân vụ tai nạn gây náo động
toàn xã hội nhưng do danh tính đặc biệt của Thẩm Trí, thông tin về người liên quan đến vụ tai nạn đã bị cảnh sát che giấu và hầu hết mọi người
đều cho rằng đó là chỉ là tai nạn lật tàu cao tốc.
Chủ tịch
Nghiêm khi biết chuyện đã rất hối hận, họ đã bắt đầu sắp xếp trước đó
nửa tháng, từ việc kiểm soát ra vào địa điểm tổ chức họp báo đến lộ
trình dọc đường rồi cả việc kiểm tra an ninh của Green Island, mọi thứ
đều được chuẩn bị kỹ càng, không hề bị rò rỉ thông tin ra bên ngoài
nhưng họ lại không thể kiểm soát được tình hình trên biển. Cũng là
khoảng lộ trình 20 phút duy nhất bị trống.
Chủ tịch Nghiêm mấy
lần liên tiếp đến bệnh viện, lo lắng cho tình hình của Thẩm Trí nên cả
người như kiến bò trên lửa. Tính mạng của Thẩm Trí có liên quan đến dự án mấy trăm triệu tệ, sự việc bị phong tỏa nghiêm ngặt. Người trong nhà họ Thẩm còn chưa biết, nếu có một chút sơ suất thì con đường tương lai
phía trước của ông ấy xem như là mù mịt.
Do bị nước biển xâm nhập vào nên hiện giờ phổi của Thẩm Trí nhiễm trùng nặng, anh phải ở trong
bệnh viện điều trị hàng loạt các triệu chứng. Dù đã qua khỏi cơn nguy
kịch từ lâu nhưng anh lại rơi vào trạng thái thần trí không tỉnh táo,
ngay cả khi anh tỉnh lại thì cũng không thể nói hoặc không thể nhận ra
mọi người.
Các chuyên gia khoa hô hấp và khoa ngoại lồng ngực đã
nhiều lần khẳng định phổi của anh không có vấn đề gì, các chức năng khác của cơ thể anh cũng hoàn toàn bình thường nên sẽ không thể xảy ra tình
trạng này mới đúng.
Do tình trạng đặc biệt của Thẩm Trí, bệnh
viện đã khẩn trương huy động các chuyên gia từ khoa não và khoa thần
kinh đến hội chẩn suốt đêm, kết luận sơ bộ là anh mắc chứng rối loạn
căng thẳng cấp tính. Nguyên nhân cụ thể không rõ nhưng chắc là rối loạn
tâm thần chức năng, phạm vi bệnh tái phát dưới tác động của yếu tố môi
trường và tâm lý.
Vì họ không nắm được thông tin bệnh lý trước
đây của Thẩm Trí nên không thể kê đơn thuốc phù hợp trong thời gian ngắn mà không tìm ra nguyên nhân, Cố Lỗi đã liên hệ khẩn cấp với bác sĩ
Tưởng.
Ba ngày sau khi Ansel đáp xuống Trung Quốc, ông ấy vội vã
bay đến Hải Thành còn chưa kịp thu xếp hành lý thì đã đi thẳng đến bệnh
viện. Vừa nhìn thấy Thẩm Trí, Ansel đã hoảng hốt hỏi ngay: "Chuỗi hạt
trên tay anh ấy đâu rồi?"