Sau khi Thẩm Trí nói câu "chúc ngủ ngon", anh tỏ ra như không hề có
chuyện gì giữa hai người, anh lại tiếp tục cúi đầu xem tài liệu. Đôi mày sau cặp kính hơi nhíu lại, anh luôn có bộ dạng điềm đạm nho nhã như
vậy. Đôi khi đến lúc tối muộn Tạ Tiền Thiển thỉnh thoảng đi ngang qua
phòng làm việc của anh, cho dù có diễn ra các cuộc họp liên tục với bên
phía nước ngoài thì anh vẫn giữ bộ dáng lãnh đạm đó, rất hiếm khi để lộ
ra biểu cảm nặng nề trên khuôn mặt, thêm nữa từ lúc xuống máy bay thì
cách bày trận lại khiến Tạ Tiền Thiển càng có dự cảm tồi tệ.
Vì vậy, cô lên tiếng hỏi: "Ngày mai rất quan trọng?"
Thẩm Trí nghe vậy, dùng ngón tay lật một trang giấy. Đột nhiên trong phòng
họp vọng đến tiếng "xèo xèo", anh hơi ngước mắt lên, hình ảnh phản chiếu qua cặp kính có chút khó nắm bắt.
Anh mở miệng với cô: "Lúc
chiều cô nói tôi đầu tư nhiều tiền như vậy làm từ thiện cứ như là não bị hỏng rồi vậy. Nói một cách nghiêm túc, đây không hẳn đơn thuần chỉ là
làm từ thiện nhưng cách mà người ngoài nhìn vào lại nhận định là như
vậy. Làm người phải biết tiến biết lùi thì mới thịnh vượng may mắn."
"Là có ý gì?"
Thẩm Trí buông tài liệu trong tay xuống rồi tựa vào lưng ghế, tháo kính ra
xoa xoa đôi mày, Tạ Tiền Thiển rất ít thấy anh tháo kính, nhất thời
không quen. Các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, từ chiếc sống mũi cao
sau cặp kính cho đến đôi môi mỏng, các đường nét hài hòa khiến anh trông đẹp trai hơn bội phần.
Giọng nói của anh giống như những hạt
nước lơ lửng trong không khí và đâu đó lắng đọng một chút muộn phiền:
"Thay vì để những người đó sử dụng số tiền này cấu kết với nhau hòng
kiếm lợi nhuận thì tốt hơn hết là đem đi làm hoạt động xã hội mang lại
lợi ích cho cộng đồng, bên cạnh đó cũng đem đến tiếng thơm cho nhà họ
Thẩm. Xét theo khía cạnh này, những người ở phía trên cũng sẽ tạm hoãn
các hành động đối với nhà họ Thẩm."
Tạ Tiền Thiển dường như đã
dần nhận ra điều gì đó và cô tự hỏi tại sao Thẩm Trí gần đây rất nhàn
rỗi, Thẩm Trí không ra khỏi cửa là vì anh có kế hoạch của riêng mình, có lẽ anh đã thương lượng các điều khoản với phía bên trên.
Đúng
như Thẩm tam gia đã nói, anh làm như thế là đã động vào miếng bánh ngon
của rất nhiều người cho nên gần đây anh sẽ hạn chế hết sức việc đi ra
ngoài.
Như vậy, chẳng phải buổi ký kết ngày mai sẽ rất nguy hiểm
sao? Vẻ mặt Tạ Tiền Thiển đột nhiên trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ
hết.
Cô lên tiếng hỏi: "Việc ký kết được diễn ra vào khi nào?"
Thẩm Trí dừng một chút, mới nói: "Vào lúc 14:00 giờ chiều ngày mai."
Tạ Tiền Thiển đột nhiên tinh thần phấn chấn, Thẩm Trí liếc nhìn cô và nhấn mạnh: "Hãy nhớ mệnh lệnh của tôi."
Sáng hôm sau, Tạ Tiền Thiển không đi cùng Thẩm Trí và những người khác, cô
rời đi sớm hơn họ một giờ, cô chạy đến khu vực ăn sáng của khách sạn rồi tự mình ăn bữa sáng thịnh soạn, sau đó thì bắt taxi đến địa điểm tổ
chức sự kiện trước.
Đêm hôm trước, Cố Diễu đã đưa thư mời cho cô nên cô tiến vào bên trong một cách thuận lợi.
Theo như dự đoán, sự xuất hiện của Thẩm Trí đã gây xôn xao không ít, anh mới trở về Trung Quốc được vài tháng, lại đột nhiên dốc hết sức làm từ
thiện, từ góc nhìn của người ngoài cuộc mà nói, đó là điều không thể
hiểu nổi.
Từ lúc anh xuất hiện cho đến toàn bộ quá trình tham gia hội nghị dự án, những người xung quanh đã được kiểm soát chặt chẽ một
cách có trật tự. Ngay cả khi anh phát biểu trên sân khấu, Cố Lỗi cũng
mặc đồ đen đi theo, vô cùng thận trọng, lạnh lùng như bức tường.
Hôm nay, Thẩm Trí ăn mặc rất chỉnh tề, anh đã lên kế hoạch cho ngày này gần một năm, đây không chỉ là một ngày vô cùng trọng đại đối với nhà họ
Thẩm mà còn đối với cá nhân anh.
Vì vậy, hiếm khi anh mặc một bộ
vest chất lượng cao cấp và chiếc kính không gọng trang nhã hợp mốt càng
khiến anh trông lịch lãm đẹp trai, các phóng viên ngồi xổm ở hàng ghế
đầu với vô số đèn flash và ống kính trên tay đều hướng về phía anh.
Chỉ là từ sáng sớm ra ngoài anh đã không thấy Tạ Tiền Thiển, trong khoảng
thời gian chung sống không tách rời này, cô đột nhiên biến mất ở bên
cạnh anh, làm cho anh có chút không thoải mái.
Vì vậy, anh liếc
nhìn chiếc điện thoại di động trong tay, hạ mắt xuống và vô thức mở
WeChat của Tạ Tiền Thiển, tên WeChat của cô là "Diệp", chỉ một từ nhưng
ảnh đại diện dường như đã được thay đổi vào buổi sáng. Bức ảnh vốn là
cái hố sâu, không biết từ lúc nào đã được thay thế bằng khung cảnh biển
cả xa xăm, góc ảnh hình như được chụp từ đâu đó trong khách sạn vào buổi sáng.
Vì vậy, anh đã nhấp vào hộp thoại và ngón tay bắt đầu gõ chữ rồi gửi tin nhắn đi.
Tôi không thấy cô.
Ngay sau đó điện thoại rung lên.
Ở đây.
Chỉ hai từ thôi cũng khiến Thẩm Trí cảm thấy an tâm.
Cô đang làm gì thế?
Đang nhìn anh.
Khi Thẩm Trí ngước mắt lên, khóe miệng hơi nhoẻn cười, đây là nụ cười duy
nhất anh để lộ ra sau khi đến hiện trường, bên dưới chợt lóe lên một tia sáng, ánh mắt Thẩm Trí sau cặp kính lặng lẽ quét qua tuy rằng anh vẫn
không tìm thấy bóng dáng thân thuộc ấy nhưng anh biết cô chắc chắn không ở đâu xa, vẫn sẽ giống mọi khi ở nhà, chỉ cần là anh gọi thì cô sẽ luôn đột ngột lao ra từ một xó xỉnh nào đó.
Buổi họp báo vào lúc
sáng, tuy có rất nhiều người nhưng may mắn là công tác an ninh kỹ lưỡng
nên được diễn ra khá trật tự, không xảy ra tình trạng quá xô bồ.
Buổi trưa có tiệc chiêu đãi, buổi sáng mảng truyền thông và các công việc
báo cáo, lễ khởi động dự án đều diễn ra thành công tốt đẹp. Buổi chiều
chỉ có một lễ ký kết duy nhất tại Green Island, vì vậy nhiều khách cũng
thả lỏng thư giãn và uống sâm panh.
Phòng tiệc chật kín các doanh nhân, các nhà hảo tâm và những nhân vật nổi tiếng ở Hải Thành, Thẩm Trí ngồi trò chuyện với Chủ tịch Nghiêm cùng với các lãnh đạo của hiệp hội.
Cố Diễu nhìn đi nhìn lại trong hội trường tận hai lần, hất cằm nói với cậu ấy: "Kia kìa, cái người mặc đồ đen."
Cố Lỗi nghe tiếng mà nhìn về phía xa, đứng bên cạnh khu thức ăn tự chọn có một cô gái với thân hình bốc lửa cùng đường cong nảy nở. Cô mặc một
chiếc váy đen trễ vai, dưới ngọn đèn có ánh sáng mờ ảo, hiện lên đôi
chút thần bí khi nhìn từ phía sau, cả người đều toát ra khí chất cổ điển lộng lẫy.
Cố Lỗi không thể tin được hỏi: "Anh nói cô gái cầm đĩa thức ăn trong tay là Tiền Đa?"
Cố Diễu thực ra có chút không xác định nhưng anh ấy nhận ra bộ lễ phục
trên người Tiền Đa. Tiền Đa một mình đến đây, những vị khách đến hôm nay đều có thân phận không bình thường nên anh ấy không thể để Tiền Đa ăn
mặc như sát thủ được nữa. Ước chừng rằng an ninh gác cổng cũng không cho cô vào.
Tuy nhiên, sở thích về quần áo phụ nữ của anh ấy cũng
rất hạn chế, vì vậy ngày hôm qua anh ấy đã đặc biệt ủy thác cho một nhà
thiết kế giúp chuẩn bị phần phục trang, nhà thiết kế đã cho anh ấy xem
trước hình ảnh của bộ váy nên đặc biệt có ấn tượng.
Thẩm Trí ngồi ở bên cạnh hơi nghiêng đầu nhìn, cũng nhìn về hướng của bóng dáng kia.
Đúng lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi đi tới sau lưng Tạ Tiền Thiển nói
chuyện với cô. Khi cô quay đầu nhìn lại, mái tóc ngắn mượt mà lướt qua
tai, có thể nhìn rõ khuôn mặt. Hôm nay, cô trang điểm, mặc dù trước đó
nhà thiết kế nhờ người gửi váy áo đến có nói rằng bên trong bao gồm bộ
mỹ phẩm trang điểm nhưng Cố Diễu nghĩ rằng Tiền Đa sẽ không dùng đến nên không đặc biệt nhấn mạnh về nó.
Cô trang điểm không quá cầu kỳ
mà chỉ đánh phấn mắt nhẹ, tô son môi đỏ mọng, khiến cho đôi mắt sáng màu càng trong veo, giống như giọt nước long lanh chực rơi xuống. Khi nhìn
vào thì mọi người sẽ cảm thấy giống như có lớp sương mù bao phủ trong
mắt, thật mê người. Cô vừa quay đầu lại, người đàn ông vốn muốn bắt
chuyện với cô đã bị choáng ngợp như thể anh ta đã bị cô hớp hồn đi mất
và cứ ngắm nhìn mãi thôi.
Tạ Tiền Thiển tựa hồ cảm thấy người trước mắt có chút kỳ quái, khẽ nhíu mày.
Còn Cố Lỗi ở đằng xa cũng ngẩn người, không nhận ra cô gái thích leo trèo,
lúc nào cũng lăn lộn làm bẩn mình với mỹ nhân ăn mặc lộng lẫy trước mặt
là cùng một người.
Cậu ấy chưa từng thấy Tiền Đa ăn mặc như thế
này bao giờ, trên tà của chiếc váy, mái tóc ngắn và đôi môi đỏ mọng
trông có vẻ ngông cuồng quyến rũ nhưng các đường nét trên khuôn mặt của
Tạ Tiền Thiển lại rất ngọt ngào nên khi hòa quyện vào nhau trông rất tự
nhiên hút hồn.
Bộ lễ phục Tạ Tiền Thiển đang mặc rất giản dị,
không rực rỡ như những bộ váy của các người phụ nữ khác nhưng có lẽ là
vì cô luyện võ quanh năm phần nào đó toát ra khí chất thật tự nhiên, nó
như trực tiếp tác động mạnh mẽ đến thị giác người nhìn khiến những người xung quanh khó lòng mà làm ngơ, đồng thời cũng khiến người đàn ông đứng phía sau đỏ mặt tía tai không nói nên lời.
Cố Lỗi cảm thán nói:
"Tiền Đa của chúng ta so với những cô gái diêm dúa đó thì đặc biệt hơn
nhiều, chỉ cần ăn diện một chút là đã đánh bại những cô gái đó văng xa
mấy con đường rồi."
Cậu ấy nói những câu cảm thán đấy cứ như đang thể hiện cảm xúc của một ông bố già, Thẩm Trí quay đầu trừng mắt nhìn
nên cậu ấy ngoan ngoãn ngậm miệng lại ngay lập tức.
Sự thật đã
chứng minh, chỉ riêng ngoại hình của Tạ Tiền Thiển tại buổi tiệc chiêu
đãi đủ để lôi cuốn mọi ánh nhìn, mặc dù cô đã cố giữ thái độ khiêm tốn,
chỉ chăm chú vào vấn đề ăn uống cũng không nói chuyện với bất kỳ ai
nhưng không biết tại sao mọi người luôn đến chào hỏi khiến cô cảm thấy
vô cùng phiền toái, mỗi lần chuẩn bị ăn một cách nhiệt tình thì lại có
người đến cắt ngang.
Thẩm Trí nhìn về phía cô nhiều lần và mỗi
lần nhìn qua đều có những người đàn ông khác nhau đứng trước mặt cô và
ai đó còn đưa cả rượu sâm panh cho cô. Đôi mắt Thẩm Trí đột nhiên cụp
xuống, anh biết tửu lượng của cô nhưng Tạ Tiền Thiển cũng không ngốc,
buổi ký kết lúc chiều còn chưa bắt đầu, cô đương nhiên sẽ không thể để
mình say cho nên chỉ nhấp một ngụm rồi đặt ở bên cạnh.
Tổng thư
ký của Hội đồng Quỹ từ thiện đến thông báo cho Thẩm Trí rằng họ có thể
lên phòng trên nghỉ ngơi và sẽ có người đến đón họ vào lúc 13:00 giờ để
tham dự lễ ký kết ở Green Island.
Thẩm Trí gật đầu rồi lại nhìn
về phía sảnh tiệc, bóng đen đã không ở đó nữa, anh tìm tới tìm lui hai
lần cũng không thấy cô đâu. Tổng thư ký lại khách sáo thúc giục lần nữa, Thẩm Trí mới thu ánh mắt về và đi theo họ lên lầu.
Lịch trình
hôm nay khá gấp rút, bọn họ cũng không ở lại quá lâu, Cố Diễu vừa vào
phòng khách liền nói với Thẩm Trí: "Lão đại, mau chợp mắt một lát đi,
chút nữa tôi sẽ gọi anh."
Thẩm Trí nhắm nghiền mắt tựa vào ghế
sofa nhưng không ngủ, dòng suy nghĩ rối tung hỗn độn, nhắm mắt cũng
không thể hoàn toàn bình tĩnh lại nên chỉ đành mở mắt ra, click vào ảnh
đại diện của "Diệp" rồi gửi một tin nhắn WeChat: Đang ở đâu?
Wechat không nhận được hồi âm nhưng Chủ tịch điều hành của hội đồng đã đích
thân đến nói với anh rằng tàu cao tốc đã cập bờ, Chủ tịch Nghiêm cùng
với những người khác đã đi qua đó trước và những người tham gia buổi lễ
còn lại sẽ chia theo từng đợt để qua bờ bên kia. Nếu anh nghỉ ngơi sửa
soạn xong rồi thì có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Ngày hôm qua
khi đối chiếu hành trình, Thẩm Trí đã biết lễ ký kết sẽ diễn ra ở Green
Island, bởi vì trụ sở của hiệp hội được đặt ở nơi đó. Hơn nữa theo thông lệ, lễ ký kết cần phải tiến hành tại trụ sở chính.
Điều đó đồng
nghĩa với việc anh phải đến đó bằng tàu và anh phải đi trên biển, Cố
Diễu hỏi anh có cần liên lạc với Chủ tịch Nghiêm để thay đổi địa điểm ký kết hay không?
Nhưng Thẩm Trí không muốn vì lý do cá nhân mà phá bỏ truyền thống của hiệp hội, còn phải để rất nhiều người vất vả di
chuyển tới lui, lễ ký kết ở Green Island đã được chuẩn bị từ trước, chỉ
còn nửa ngày mà sắp xếp lại âu cũng không dễ dàng gì. Thay vào đó, anh
thà tự mình vượt qua nó nhưng đến lúc lên tàu cao tốc, anh vẫn có vẻ bồn chồn lo lắng không thôi.
Cố Diễu thấy Thẩm Trí có vẻ bất ổn, liền đuổi khéo Chủ tịch điều hành đi ra và hỏi: "Lão đại, anh vẫn ổn chứ?"
Sắc mặt Thẩm Trí trở nên căng thẳng, anh vô thức nhìn điện thoại thì WeChat vẫn không có tin nhắn nào, sự lo lắng trong anh càng lúc càng rõ ràng
chỉ là đang cố gắng hết sức kiềm chế bản thân rồi đứng dậy nói với Cố
Diễu: "Đi thôi."
Xe trực tiếp đưa bọn họ tới bến tàu, bến tàu hôm nay không mở cửa đón khách vãng lai. Khách có thư mời đều thuê xe, nơi
đây cũng túc trực đầy nhân viên an ninh, dọc đường đều được canh gác rất nghiêm ngặt.
Những người tham gia buổi lễ ký kết đều đã lần lượt ra đảo nên khi Thẩm Trí với những người khác đến bến tàu thì đã không
còn nhiều khách ở lại nơi đây.
Ngoài Cố Diễu, Cố Lỗi thì còn có
nhân viên an ninh đi cùng Thẩm Trí sáng nay cũng lên tàu, tàu cao tốc có thể chứa 25 người, người ở bến tàu nói với họ rằng ba vị khách còn lại
sẽ đi cùng họ đến Green Island.
Thẩm Trí nhìn về hướng đại dương
mênh mông, cơ thể càng ngày càng cứng ngắc, sau cặp mắt kính đôi đồng tử tràn ngập những tia sáng cực nhỏ như chậm rãi nổ tung.
Cố Diễu quay đầu lại gọi anh: "Lão đại lên thuyền rồi, hãy mặc áo phao vào đi."
Nhưng đột nhiên nhìn thấy Thẩm Trí sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ
hôi, anh ấy sửng sốt một hồi, lại có chút quan tâm gọi lần nữa: "Lão
đại."
Thẩm Trí thu ánh nhìn, nhanh chóng mặc áo phao rồi lên tàu
cao tốc dưới sự hộ tống của Cố Lỗi, anh vừa bước lên và ngẩng đầu nhìn
thì liền thấy ngay cô gái tóc ngắn môi đỏ đang ngồi ở hàng cuối cùng của tàu cao tốc bình tĩnh nhìn anh, phía trước cô còn có hai vị khách khác.
Thẩm Trí hơi sững sờ, gió biển thổi tung mái tóc ngắn, ánh nắng vàng óng
khúc xạ trên mặt biển chiếu vào đôi mắt long lanh của cô, tựa hồ đang
cười với anh. Trong nháy mắt, tâm trạng nặng nề ngàn cân treo sợi tóc
của Thẩm Trí như được xoa dịu và trong vô thức cứ thế mà nảy sinh cảm
giác an tâm khó diễn tả bằng lời.
Anh được sắp xếp ngồi ở giữa, trên chiếc thuyền cao tốc này rất ít người, Cố Diễu và Cố Lỗi ngồi phía sau anh.
Thẩm Trí vừa ngồi xuống, điện thoại rung lên.
Tôi sẽ đến để kiểm tra trước, tàu cao tốc vẫn ổn, anh đừng lo lắng.
Không biết có phải là Tạ Tiền Thiển nhận ra sự bất an khó chịu của anh nên đã gửi cho anh một tin nhắn.
Thẩm Trí cúi đầu gõ mấy chữ: Ăn trưa no không?
Hình như là không. Icon khóc.
Sau khi ký hợp đồng, tôi sẽ đưa cô đi ăn một bữa thịnh soạn.
Icon quay vòng sung sướng.
Khóe miệng Thẩm Trí hơi nhếch lên, anh cất điện thoại đi, vừa lúc tàu cao
tốc khởi động, quay một vòng rồi lao thẳng ra giữa biển.
Mấy phút sau, tàu rời bến ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi tầm
mắt của bọn họ, chiếc tàu cao tốc giống như một chiếc ghe lướt trên mặt
biển mênh mông sương mù.
Biển cả bao la tráng lệ lúc này êm đềm
phẳng lặng, mặt trời trên cao chiếu rọi mặt biển lấp lánh, thỉnh thoảng
có vài cơn gió thổi qua cuộn lên từng đợt sóng nhỏ giống như bàn tay nhẹ nhàng vén màn nước, quét trắng xóa khung cảnh tĩnh lặng trước mặt.
Nhưng Thẩm Trí biết dưới lớp vỏ ngoài có vẻ tĩnh lặng này ẩn chứa những sóng
gió bão táp gì, đã lâu anh không nhìn mảng đại dương rộng lớn màu xanh
lam này nhưng trong lòng anh biết rất rõ đến cuối cùng thì bản thân cũng sẽ phải đối mặt với nó. Đó chỉ là vấn đề thời gian.
Từ bến tàu
đến Green Island chưa đầy 20 phút, tàu cao tốc đang xóc nảy trên biển,
ra khơi được chừng mười phút, nhân viên phía trước đột nhiên chỉ tay về
phía sau hét lớn: "Nguy hiểm, đừng đứng dậy."
Thẩm Trí đang nói
chuyện, đột nhiên cảm thấy có một bóng người đi tới, Tạ Tiền Thiển đã từ trong từng đợt sóng xóc nảy ở hàng ghế sau mà nhanh chóng lao tới, túm
lấy Thẩm Trí rồi vội vàng nói với anh cùng Cố Lỗi và Cố Diễu phía sau:
"Có thể tôi phải nói với các anh một chuyện."