Sáng sớm ngày hôm sau, hình như Mộ Nam Kiều có việc bận nên hắn đã ra
khỏi nhà từ rất sớm, lúc Lộc Kỳ rời giường thì hắn đã không còn ở nhà
nữa, nhưng bữa sáng thì đã chuẩn bị tốt rồi, được để vào trong hộp giữ
nhiệt, bên ngoài hộp còn dán một giấy note, bên trên viết ba chữ rồng
bay phượng mưa: Xin tha thứ.
Còn vẽ một con hồ ly khóc thút thít.
Lộc Kỳ thầm nghĩ, con hồ ly này vẫn xấu như trước, nhưng cậu lại cẩn thận bóc tờ giấy ra gấp lại.
Mộ Nam Kiều nấu cháo bí đỏ cho cậu, kèm theo bánh trứng và hai món ăn
sáng, Lộc Kỳ ăn hết rồi rửa sạch sẽ, chỉ có vài món đồ như vậy nên không cần phải dùng máy rửa chén.
Kỳ thật cậu cũng không có tức giận gì, chỉ là quá xấu hổ thôi, có cảm giác như bạn nhỏ làm chuyện xấu bị bắt được tại trận vậy.
Lộc Kỳ đang rửa chén đũa thì chợt có tiếng khóa cửa điện tử trong nhà mở
ra, sau đó là tiếng mở, đóng cửa, loạt soạt loạt soạt, có người đang
thay giày.
Lộc Kỳ thò đầu ra nhìn thử thì va phải ánh mắt của Mộ Nam Kiều mặc quần áo thể thao.
A! Trực tiếp đối mặt với người trong cuộc, Lộc Kỳ vô thức cuộn ngón chân,
cậu giơ bàn tay ướt nước của mình lên nhấn vào điện thoại, hả? Đã 9 giờ
sáng rồi, sao bây giờ Mộ Nam Kiều mới chạy bộ xong?
Cậu ngẩng đầu hỏi: "Sao anh còn ở nhà vậy?"
Mộ Nam Kiều ấm ức, hắn cao to như thế mà lại toát ra dáng vẻ ủ rũ, uể oải
đáng thương, " Cục cưng à, em không muốn nhìn thấy anh ở nhà sao?"
Hình như Lộc Kỳ ngửi được mùi trà nhàn nhạt trong không khí, cậu dao động
một chút nhưng rồi lập tức trở nên kiên quyết, hừ lạnh một tiếng nhưng
lại có vẻ chưa đủ lạnh, "Anh... anh đừng có giả vờ đáng thương, rõ ràng
tối qua là anh.... anh quá đáng"
"Ừ ừ, là do anh không tốt." Mộ
Nam Kiều gật đầu liên tục một cách thành khẩn, lại thốt ra một câu suýt
nữa khiến Lộc Kỳ nhảy dựng lên: "Đúng là anh không nên khiến cho thái
thái Tiểu Lộc làm bẩn bức tranh của mình."
Lộc Kỳ bước tới che miệng hắn lại, lấy miếng rửa chén đã không còn bọt nữa cọ lên mặt hắn: "Anh im ngay...."
Mộ Nam Kiều nhân cơ hội này ôm lấy cậu, nụ cười đắc ý hiện lên trong đôi
mắt hồ ly xinh đẹp, hắn há miệng, nếm được mùi tinh dầu chanh.
Hắn kéo tay Lộc Kỳ xuống, dồn sức nhấc cậu ngồi lên bàn cơm, rút khăn giấy
lau khô từng ngón tay và khe hở trên đó, sau khi lau khô xong, hắn lại
hôn cậu thêm lần nữa.
Lộc Kỳ rút tay lại, cậu quay đầu nói: "Anh không được hôn, em còn chưa hết giận đâu."
Giống như một bạn nhỏ vậy, lòng Mộ Nam Kiều rối tinh rối mù, Lộc Kỳ không cho hôn thì hắn dùng chóp mũi cọ cọ lên mặt của cậu, "Bảo bối à, nói đi,
sao em lại tức giận? Em lén vẽ anh, còn vẽ anh không mặc quần áo như
vậy, anh đã không giận thì thôi, sao em lại còn trả đũa, hửm?"
Hắn vừa nói như vậy, Lộc Kỳ đúng thật không chiếm lý, cậu do dự một chút, mới khẽ nói: "Dù sao chính là.... Rất xấu hổ đó...."
Ý dâm người ta bị bắt gặp, thật sự rất ngại ngùng, cậu còn muốn đào xuyên cả sàn nhà để chạy trốn suốt đêm luôn.
Mộ Nam Kiều cười cười, hắn chọc ngón tay vào lúm đồng tiền bên má trái của cậu, " Bảo bối à, anh là bạn trai của em, em có loại suy nghĩ này với
anh là hết sức bình thường, sao em lại ngại ngùng như vậy chứ?"
"Bởi vì...." Lộc Kỳ nói rất nhỏ: "Bởi vì.... Lúc em vẽ bức tranh này... anh còn không phải là bạn trai của em....."
Giọng nói của cậu dần dần nhỏ như muỗi kêu rầm rì, " Em,.... Tối hôm qua, đột nhiên bị anh nhìn thấy, em rất chột dạ đó...."
Thì ra là thẹn quá thành giận.
Mộ Nam Kiều dở khóc dở cười, hắn ôm người xuống khỏi bàn cơm, "Chỉ cần em
không nói ngày vẽ, thì sao anh biết được em vẽ khi nào, như vậy không
phải được rồi sao?"
Lộc Kỳ nhỏ giọng thì thầm: "Nhưng em biết mà....."
"Vậy thì, khi nào em bắt đầu vẽ?" Mộ Nam Kiều tò mò hỏi.
Dù sao cũng đã tới trước mặt chính chủ rồi, Lộc Kỳ buông thả luôn: "Chính
là, chính là lần anh cho em xem cơ cá mập ấy... lần đó.... Sau đó em
liền nằm mơ thấy anh như vậy...."
Mộ Nam Kiều nghe xong đáp án, ngược lại cười càng thêm rạng rỡ: "Thì ra là lúc đó sao, vậy thật sự quá tốt rồi."
Lộc Kỳ khó hiểu nhìn hắn.
"Bởi vì lúc ấy, anh cũng đang mơ ước tới em." Trong đôi mắt hồ ly của Mộ Nam Kiều tràn đầy gian xảo cùng dịu dàng, hắn chớp mắt hỏi: "Vậy cái này có được tính là song hướng thầm mến hay không?"
Lộc Kỳ:.....
Hình như là vậy? Nhưng lại cứ thấy lạ lạ sao ấy....
Nhưng Mộ Nam Kiều cũng không còn xoắn xuýt vấn đề này nữa, hắn thấy mình đã
dỗ dành được Lộc Kỳ, liền lập tức biết điều hơn, nói lái sang chuyện
khác.
"Chẳng phải vừa rồi em hỏi anh tại sao còn chưa đi làm hả?" Mộ Nam Kiều kéo cậu đi tới bên cạnh cửa sổ, chỉ xuống lầu, "Đây, món
quà anh dành cho em đã tới rồi, vừa nãy anh đi lấy quà."
Nhà bọn
họ ở tầng cao nhất, tuy rằng Lộc Kỳ không sợ độ cao, nhưng dựa sát vào
kính thủy tinh cũng không nhìn thấy gì, cậu nhìn ngó xung quanh như một
đứa trẻ tò mò hỏi: "Là cái gì vậy?"
Mộ Nam Kiều cười cười, kéo người qua hôn một cái, "Em đi thay quần áo đi, chúng ta xuống lầu nhìn xem."
Trên bãi đất trống ở dưới lầu, một chiếc xe tải đang đậu bên cạnh quảng
trường, bây giờ là thời gian học tập và làm việc nên không có ai qua
đường dừng lại xem cả, thế nên Lộc Kỳ có thể thấy một chiếc xe máy siêu
ngầu ở đó.
Rõ ràng đây là một chiếc xe đã được cải tạo dựa theo
bản gốc, thân xe hoàn toàn được làm bằng carbon không phản chiếu ánh
sáng, có vài hoa văn là các dải kim loại màu vàng sáng, khiến chiếc xe
trông thật xa hoa, mang phong cách khoa học công nghệ tương lai rất
mạnh.
Giống như một cỗ máy tương lai vừa lao ra khỏi lỗ đen, đầy vẻ đẹp kim loại cứng rắn thô bạo.
Không có một chàng trai nào có thể chống lại sức hấp dẫn này, Lộc Kỳ cũng
thế, lòng cậu như có một chú thỏ tò mò, cậu nhìn chiếc xe với đôi mắt
trong veo, không tài nào dời mắt đi được.
Mộ Nam Kiều lại bắt đầu ăn dấm với đống sắt này, hắn nói với giọng chua lòm: "Cục cưng à, khi
nào thì em mới có thể sử dụng ánh mắt này nhìn anh đây?"
Hắn còn
chưa có nói xong, Lộc Kỳ đã hôn "chụt" một cái lên má của hắn, không
chắc lắm mà hỏi lại lần nữa: "Cái này.... là tặng cho em sao?"
"Nếu anh nói không phải, vậy thì nụ hôn vừa rồi của em uổng phí rồi sao?" Mộ Nam Kiều mỉm cười xoa đầu cậu, "Nào, em đi thử đi."
Lộc Kỳ phấn khởi, hệt như một chú nai con chạy về phía chiếc xe máy.
Sau khi hoàn thành tất cả các thủ tục xong xuôi, cũng đã qua nửa tháng, Lộc Kỳ mới có thể ngồi lên chiếc xe này chạy trên đường, vào buổi trưa hôm
làm xong thủ tục, Lộc Kỳ đi tới bãi đua xe huấn luyện, chạy chính là con xe mới này của cậu.
Mạnh Lê đi vòng quanh chiếc xe mấy vòng,
nhướng mày nói: "Không tồi, các phương diện đều là đỉnh nhất, cầm đi dự
thi cũng không có vấn đề gì, cải tạo chiếc xe này hết bao nhiêu tiền
thế?"
Lộc Kỳ:.....
Cậu chỉ biết chiếc xe này giá gốc là 40 vạn, đây là cậu tự mình tra được, Mộ Nam Kiều cũng không nói, trước kia Lộc Kỳ không nghĩ tới chuyện mua xe, sau khi tra xong lại nhịn không
được mà nghĩ, hai cái vòng tay lớn bằng vàng của ba cậu sợ là không đủ
để chuộc thân cho cậu rồi.
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Lộc Kỳ, Mạnh Lê "chậc" một tiếng, nghĩ tới gì đó mà hỏi cậu: "Bạn trai cậu tặng hả?"
"Vâng." Lộc Kỳ gật đầu, lúc nhắc tới bạn trai, cậu thật sự rất vui vẻ, khuôn mặt mang theo ý cười giãn ra.
Đột nhiên Mạnh Lê sinh ra một loại cảm giác thất bại.
Gần đây hắn cạo râu rồi, còn cố ý phối quần áo một chút, đối với khuôn mặt
của bản thân hắn vẫn rất có tự tin, trước kia ở trong đoàn xe, fans nữ
của hắn là nhiều nhất.
Nhưng dường như lực chú ý của Lộc Kỳ không hề chia cho hắn một chút nào cả, lúc ở chung ngoại trừ phải hỏi những
vấn đề liên quan tới xe máy ra, thì cậu không hề liên hệ với hắn lần nào nữa.
Mấy ngày nay hắn cũng dần biết được Lộc Kỳ không phải cậu
chủ nhỏ nhà giàu gì cả, chỉ sợ là bạn trai của cậu có tiền thôi, tương
đối yêu chiều cậu, Mạnh Lê đã nhiều lần nghi ngờ có phải Lộc Kỳ bị một
tên phú nhị đại nào đấy "bao dưỡng" hay không.
Hiện tại, hắn nhìn thấy Lộc Kỳ được người ta tặng cho một chiếc xe mà vui vẻ như vậy,
không nhịn được mà nhắc nhở cậu: "Tôi nói cho cậu biết, chiếc xe này cơ
bản phải 40 vạn, nhưng cải tạo đến cái trình độ này, ít nhất cũng phải
100 vạn."
Lộc Kỳ: "Wow! Đắt như vậy sao!"
Mạnh Lê đợi mất
một lúc, cùng Lộc Kỳ hai mặt nhìn nhau, nhưng không đợi được phản ứng
nào khác của Lộc Kỳ, hắn có chút vội vàng nói: "Hắn tặng cho cậu thứ đồ
đắt như vậy, tất nhiên là mưu đồ muốn một thứ càng quý giá hơn từ trên
người cậu, nếu như có một ngày hắn chán cậu rồi, thì cậu dùng cái gì để
trả lại cho hắn đây?"
Lộc Kỳ:.....
Chàng trai vẫn luôn ôn hòa này, ý cười trên mặt dần dần biến mất, nhíu mày nhìn hắn.
"Mạnh tiên sinh, anh vượt quá giới hạn rồi." Ngữ khí của Lộc Kỳ trở nên lạnh
lùng, rõ ràng đang tức giận, cậu nghiêm túc nói: "Cho dù tôi có bị mổ xẻ ra bán thì cũng không tới được 100 vạn đâu, anh ấy lấy cái gì từ tôi
được chứ? Sắc đẹp của tôi sao?"
Cậu mềm mại nói: "Bạn trai của tôi còn đẹp hơn tôi nữa."
Mạnh Lê:.....
Thật à? Hắn không tin.
Lộc Kỳ lại không muốn giải thích với hắn, cậu phất tay nói: "Dừng ở đây đi, cảm ơn nửa tháng này anh đã giảng dạy cho tôi, bắt đầu từ ngày mai tôi
sẽ không tới nữa, anh có thể liên hệ với trợ lý Trương để nhận số tiền
còn lại."
Mạnh Lê không nghĩ tới Lộc Kỳ sẽ phản ứng lớn như vậy,
hắn hơi khó hiểu hỏi: "Tôi nói câu nào không đúng à? Cậu nhận món quà
đắt tiền như vậy từ hắn, cậu không nghĩ tới hậu quả sao?"
Lộc Kỳ
leo lên xe, chân dài chạm xuống đất, hôm nay cậu mặc một bộ quần áo
chuyên giành để lái xe máy, trang phục tôn lên vóc dáng thân cao chân
dài, gương mặt dịu dàng trở nên sắc bén hơn nhiều.
"Nếu anh đã
muốn tôi nói rõ ràng, vậy tôi sẽ nói với anh vài câu." Sắc mặt Lộc Kỳ
bình tĩnh, không nhanh không chậm nói từng chữ: "Anh ấy tặng quà gì cho
tôi, dù đó là một cái chén 9 tệ 9 bao ship, hay là một cái xe 100 vạn đi nữa, thì tôi đều thích cả, anh ấy tặng tôi một cái thiệp chúc mừng hay
là giấy note tôi cũng thích, tôi nhìn thấy chúng thì sẽ muốn cười, cảm
thấy rất vui vẻ, chẳng lẽ bởi vì thiệp chúc mừng dát vàng lên đó sao?"
Thấy Mạnh Lê không nói lời nào, Lộc Kỳ lại tiếp tục nói: "Anh nói anh ấy
tặng xe cho tôi là có ý đồ khác, vậy anh ấy chỉ cần tặng xe là được, tôi đã rất vui mừng rồi, nói không chừng cái gì tôi cũng sẽ đồng ý với anh
ấy, vậy không phải mục đích của anh ấy đã đạt được rồi sao?"
"Nhưng cố tình anh ấy còn phải tặng kèm thêm anh nữa." Lộc Kỳ bĩu môi, lần đầu tiên cậu biểu hiện ra vẻ ghét bỏ với thầy giáo của mình, "Bởi vì anh ấy biết lái xe máy có độ nguy hiểm cao, anh ấy muốn tôi học được cách lẩn
tránh nguy hiểm, anh ấy không phải muốn làm cho tôi vui sướng đến nỗi mù quáng, mà anh ấy thật sự muốn tốt cho tôi."
Cuối cùng, Lộc Kỳ hỏi lại: "Mạnh Lê tiên sinh, anh cảm thấy tôi giống một tên ngốc hả?"
Mạnh Lê mất mát mà lắc đầu.
Lộc Kỳ chớp mắt: "Nhưng tôi cảm thấy anh giống lắm."
Mạnh Lê:.....
Những lời này đối với Lộc Kỳ đã là lời phê bình nghiêm khắc nhất rồi, cậu nói xong cũng cảm thấy hơi ngại, nhưng cậu không hối hận.
"Còn
chuyện anh nói sau này nếu như chúng tôi có chia tay...." Lộc Kỳ rất
kiên định mà nói: "Chúng tôi sẽ không chia tay, tôi rất thích anh ấy,
tôi muốn ở bên cạnh anh ấy cả đời này."
Lời tỏ tình hồn nhiên này của cậu như một đứa trẻ đang chơi đồ hàng vậy, rất nhiều người sau khi
trưởng thành rồi sẽ không tin vào hai chữ "cả đời" nữa, Mạnh Lê cũng
muốn cười cậu ngây thơ, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong suốt sạch sẽ
kia, hắn lại không nói nên lời.
Hình như nếu có được một tình yêu nồng nhiệt như thế, cả đời này cũng thấy không đủ.
Bầu không khí giữa hai người có hơi xấu hổ.
Lúc này, Lộc Kỳ mới bất giác hoàn hồn, cậu nghi ngờ mà nhìn Mạnh Lê, sau
một lúc lâu cậu mới cảnh giác hỏi: "Sao anh cứ chia rẽ tôi và bạn trai
vậy? Không phải là anh thích anh ấy đấy chứ?"
Nếu như Lâm Uyên ở đây, nhất định sẽ cảm thán một câu: thật mẹ nó quen ghê.
Dù sao trong mắt của chú nai con này, cây trong rừng cũng là bảo bối, hoa
cũng là bảo bối, cậu không biết bản thân mình tốt cỡ nào.
Mạnh Lê không nhịn được nữa nói: "Tôi cũng chưa từng gặp bạn trai của cậu, tôi....."
Ngay lúc đó, một giọng nam trầm thấp lạnh lẽo vang lên, ngắt lời của Mạnh
Lê, người này chỉ nói một từ mà hắn nghe không hiểu được, hình như là
tiếng Nga.
Nhưng khói mù trên mặt Lộc Kỳ lập tức biến mất, cậu giơ tay lên rồi gọi, "Sao anh lại tới đây vậy?"
Mạnh Lê đoán được đó là bạn trai của Lộc Kỳ, hắn quay đầu lại, mang theo
địch ý mà đánh giá đối phương, lại không nghĩ rằng mình còn phải ngẩng
đầu lên mới có thể nhìn thấy được người ta, khí thế lập tức bị giảm đi
một nửa.
Mà người kia còn không thèm nhìn hắn một cái, chân dài đi tới, áo khoác tối màu tung bay trong gió.
Dù chỉ là nhìn thoáng qua, thì khuôn mặt kia của đối phương cũng không
thua bất kỳ một minh tinh nào cả, khí tràng hơn người, bộ dáng ung dung, vẫn khiến người khác không tự chủ được mà phải tránh xa ba bước.
Quả thật là Mạnh Lê muốn tìm một cái khe đất mà chui vào, lúc hắn làm hợp
đồng và giao tiếp công việc đều là trực tiếp thông qua trợ lý Trương,
căn bản không gặp qua ông chủ phía sau lần nào.
Vốn dĩ, hắn nghĩ
rằng bạn trai của Lộc Kỳ là một tên phú nhị đại vô dụng, nhưng lại bị vả mặt thật mạnh vì cái suy nghĩ này của hắn.
Mộ Nam Kiều ôm một bó hoa bách hợp, Lộc Kỳ suy nghĩ một chút, đôi mắt lập tức sáng lên, nhẹ nhàng hỏi: "Dì trở về rồi ạ?"
Hoa bách hợp màu hồng nhạt, chính là loài hoa mà Talia thích nhất, lần trước Mộ Xuyên Bách cũng tặng hoa này cho bà.
"Đoán đúng rồi." Khuôn mặt Mộ Nam Kiều mỉm cười, "Mẹ của anh chắc là khoảng
một tiếng nữa sẽ tới Thân Thành, em có muốn đi đón bà ấy không?"
Chuyện này tất nhiên không cần phải nói rồi, Lộc Kỳ nhất định sẽ đi, chẳng qua lái xe máy thì ngầu đó, nhưng có khả năng hoa sẽ bị gió thổi hư, vì thế cậu bước xuống xe, đứng bên cạnh Mộ Nam Kiều, nhận bó hoa to kia.
Cậu cười vô cùng gian xảo, giống như mèo con trộm được cá, mang theo một
chút đắc ý vì chiếm được tiện nghi, cười tủm tỉm nói: "Để em thay anh
tặng cho dì."
Vốn dĩ hoa là chuẩn bị cho Lộc Kỳ, tất nhiên là Mộ
Nam Kiều không có ý kiến gì, hắn vỗ lưng Lộc Kỳ, dịu dàng nói: "Để anh
cầm trước, em đi thay quần áo đi."
Lộc Kỳ nói "Vâng", sau đó nhẹ nhàng đi mất.
Ở đây chỉ còn lại Mạnh Lê xấu hổ không biết làm sao, hắn thầm nghĩ lặng lẽ đi khỏi, nhưng Mộ Nam Kiều lại động trước.
Lúc đi ngang qua bên người hắn, Mộ Nam Kiều dừng lại bước chân, giọng nói
lạnh lẽo băng giá: "Tuy rằng hành vi đào góc tường của anh khiến tôi cảm thấy không thể chịu được, nhưng nể mặt anh làm cho em ấy nói ra hai chữ "cả đời" kia, tôi sẽ giữ thể diện cho anh, tiền học phí còn lại tôi sẽ
chuyển cho anh, về sau đừng xuất hiện trước mặt em ấy nữa."
......
Cho tới khi tình địch bí ẩn bị Mộ Nam Kiều tiêu diệt, Lộc Kỳ cũng không hề
biết được đối phương rốt cuộc có ý tứ gì, cậu ngồi ghế phụ, hỏi Mộ Nam
Kiều: "Sao đột nhiên dì lại trở về vậy? Công việc ở bên Nga đã hoàn
thành xong rồi sao?"
Ngón tay của Mộ Nam Kiều nhẹ nhàng gõ lên tay lái, đôi mắt hồ ly xinh đẹp có vẻ sâu xa, nhưng hắn vẫn bình tĩnh lên tiếng.
"Mẹ anh tham gia một chương trình phỏng vấn trong nước." Hắn nói, " Lần này về chủ yếu là để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn thôi."
"Wow....." Lộc Kỳ khen ngợi Talia quá giỏi, tiện thể hỏi: "Chương trình nào thế ạ?"
Mộ Nam Kiều, " Ngôi sao nghệ thuật phiên bản quốc tế."
Lộc Kỳ gật đầu, cậu nghĩ ngợi một lát thấy tên tiết mục này có hơi quen quen, bỗng nhiên cậu a lên một tiếng.
"Hình như đó là chương trình mà mẹ em thích xem...."