Lộc Kỳ không ngờ hiệu suất làm việc của Mộ Nam Kiều lại cao như vậy, khi cậu còn ngồi ăn hoành thánh, thì đã nhận được một cuộc điện thoại từ
trợ lý của Mộ Nam Kiều, anh trợ lý nói đã liên lạc với một tay đua
chuyên nghiệp về hưu đến làm giáo viên cho cậu.
Lộc Kỳ vừa mừng
vừa sợ, cậu có cảm giác như đang dùng đao mổ trâu để giết một con gà con vậy, cho nên lúc hẹn gặp mặt, cậu đi trước hẳn 40 phút, ngồi trong tiệm cà phê uống trước hai cốc.
Người này tới rất đúng giờ, Lộc Kỳ
ngồi ở lầu hai, khi chuông cửa vang lên, cậu vô thức nhìn xuống dưới, đó là một người đàn ông cao to, mái tóc hơi dài buộc thành một chỏm nhỏ ở
sau gáy, hắn mặc một cái áo khoác cao bồi hơi cũ, vừa vào cửa liền ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, lập tức dối diện với ánh mắt của Lộc Kỳ.
Lộc Kỳ thấy rõ được khuôn mặt của đối phương, người này có chút lôi thôi
lếch thếch, râu ria xồm xoàm, nhưng nhìn tướng mạo thì cũng không lớn
tuổi lắm, chắc tầm khoảng 35 tuổi.
Ở cái tuổi này mà giải nghệ thì.....
Trong lòng Lộc Kỳ hiểu rõ, vị giáo viên này chắc là gặp phải chấn thương nên
mới về hưu sớm, lát nữa cậu nói chuyện với người ta, cần phải chú ý
tránh đi đề tài nhạy cảm này.
Người nọ bước nhanh lên lầu, mang theo một mí mắt hơi sưng vù, nhìn Lộc Kỳ đánh giá một chút: "Lộc thiếu gia?"
"Anh cứ gọi tôi là Lộc Kỳ thôi." Lộc Kỳ mỉm cười, duỗi tay qua bắt tay với hắn, "Chào thầy."
Đối phương nắm lại cho có lệ một chút, rồi ngồi xuống đối diện Lộc Kỳ.
"Cậu có cơ sở rồi đúng không...." Hắn lấy ra một điếu thuốc ngậm trong
miệng, cũng không vội châm lửa, khàn giọng nói: "Vậy buổi chiều chúng ta tới sân chuyên nghiệp thử xem, ông chủ của tôi nói, cậu muốn học tự bảo vệ mình....."
Hắn hừ cười một tiếng, ngữ điệu rất tùy tiện: "Cậu chủ nhỏ này, nếu như cậu sợ va chạm thì tốt nhất đừng chơi xe máy nữa,
ra công viên giải trí bỏ tiền chơi xe lắc lư cho an toàn đi."
Lộc Kỳ nhíu mày, cậu có hơi ghét cái kiểu âm dương quái khí của người này rồi đấy.
"Tôi còn chưa biết được họ tên của anh là gì?" Cậu kìm chế mà hỏi.
Đối phương nói: "Mạnh, Mạnh Lê."
Vốn tưởng rằng sẽ thấy được biểu tình kinh ngạc cùng kính nể trên khuôn mặt của Lộc Kỳ, nhưng lại không có, cậu trai trông có vẻ non nớt kia chớp
mắt một cái, nhàn nhạt nói: "À, Mạnh tiên sinh, chào anh."
Mạnh Lê cảm thấy khó chịu.
Nhưng chuyện khiến hắn càng khó chịu hơn còn ở phía sau.
Cậu trai ngoan ngoãn giống như một con cừu con ở phía đối diện cầm ly cà
phê lên uống một ngụm, sau đó buông xuống, ly sứ va chạm vào chiếc đĩa
lót bên dưới phát ra một tiếng "tách" nhỏ, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt
trắng đen rõ ràng nhìn thẳng về phía Mạnh Lê.
"Mạnh tiên sinh,
tôi cũng không muốn nói lời đạo lý gì với anh cả...." Ngữ khí của cậu
dịu dàng, không nhanh không chậm, rất thành tâm, như đang giảng giải lý
lẽ với một bạn nhỏ không hiểu chuyện, " Có khả năng anh đã gặp phải
chuyện gì đó không tốt lắm, nhưng những chuyện ấy không có quan hệ gì
với tôi hết, cũng không phải do tôi tạo thành, cho nên tôi cũng không
nên là người phải nghe những lời âm dương quái khí của anh mới phải."
Mạnh Lê cứng đờ người, trừng mắt nhìn Lộc Kỳ.
Lộc Kỳ tiếp tục nói: "Tôi tin rằng lúc bạn trai tôi thuê anh, đã nói rõ yêu cầu phục vụ của chúng tôi là gì rồi, còn thanh toán trước một phần tiền đặt cọc cho anh, nếu anh cảm thấy nội dung dạy này khiến anh không
thoải mái, thì trước khi thanh toán thù lao, anh có thể từ chối nhận,
chứ không phải bây giờ ôm một bụng tức ngồi ở đây với tôi."
Lộc Kỳ nói chuyện rất có tính logic, khiến người ta không thể cãi lại được.
Mạnh Lê hừ cười một tiếng, đánh giá Lộc Kỳ lại một lần nữa, lần này, phần tùy tiện trước đó cũng thu liễm lại không ít.
Lúc bạn của Mạnh Lê tìm hắn, nói là một ông chủ có quyền thế muốn hắn đi
chỉ đạo cho một người, hắn không muốn dạy một đứa nhỏ, cũng không muốn
khiến bạn của hắn khó xử, cho nên hắn quyết định chỉ làm qua loa mà
thôi, cái loại cậu chủ nhỏ nhà có tiền như thế này, đều không chịu được
oan ức chút nào, hắn chỉ cần bày ra sắc mặt, nói không chừng người ta sẽ nháo nhào chạy về nhà tìm người lớn.
Nhưng hắn không nghĩ tới,
thái độ của đối phương lại ôn hòa như vậy, khuôn mặt mềm mại, ngoan
ngoãn, nhưng thật ra cậu lại rất có chính kiến.
Quả nhiên, cậu chủ nhỏ có chính kiến nói: "Nếu anh không muốn dạy tôi, thì hiện tại có thể hủy bỏ quan hệ thuê này."
"Tôi đồng ý rồi." Mạnh Lê nhướng mày, "Tôi cảm thấy cậu rất thú vị."
Lộc Kỳ:....
Nhưng cậu lại ngại nói, thật ra cậu cảm thấy anh ta thật nhạt nhẽo.
......
Buổi tối về nhà, Lộc Kỳ than thở với Mộ Nam Kiều về chuyện này.
Hai người bọn họ, một người ngồi ở sau bàn làm việc để tăng ca, một người
thì ngồi ở trong một góc nhỏ để vẽ tranh, Lộc Kỳ vừa vẽ vừa nói: "Vậy
nên anh thấy người này có phải rất kỳ lạ không, em thật sự không hiểu
nổi."
Tay đang đánh chữ của Mộ Nam Kiều dừng lại, như suy nghĩ cái gì mà nhíu mày, nhìn về phía Lộc Kỳ.
Bạn nhỏ thật sự không cảm thấy có chỗ nào không đúng cả, sau khi nói xong
chuyện này, khuôn mặt vẫn như thường mà xóa xóa sửa sửa trên máy tính
bảng, thường thường còn lấy miếng bánh bơ sốp trên giá, Lộc Kỳ không
nghe thấy Mộ Nam Kiều trả lời, bèn ngẩng đầu lên nói thêm: "Mà kỹ thuật
của anh ta rất tốt, dạy em biết nhiều thứ lắm."
Mộ Nam Kiều hít sâu, hắn ngừng làm việc rồi đứng dậy.
Thấy hắn bước tới, Lộc Kỳ tắt máy tính bảng, tai cậu đỏ ửng, còn lắp bắp: "Anh, anh làm gì thế?"
"Cục cưng à." Mộ Nam Kiều cúi người, xoa xoa vành tai của cậu, sờ sờ quai
hàm rồi trượt xuống dưới, nắm lấy cái cằm của cậu mà lắc lắc mấy cái,
nheo đôi mắt hồ ly xinh đẹp lại hỏi: "Em nói, hắn, tốt, chỗ, nào hả?"
Lộc Kỳ chớp mắt, lúc này mới ý thức được lời nói vừa rồi của cậu có mang theo ý nghĩa khác.
"Anh biết rõ em đang nói tới xe máy...." Mặt của cậu càng đỏ hơn, nhỏ giọng phản bác: "Anh đừng có mà gây sự vô cớ...."
" Nhưng mà em còn chưa từng khen anh mà." Mộ Nam Kiều rướn người tới gần
cậu, hắn không phục, cúi đầu khẽ hôn lên môi Lộc Kỳ rồi liếm một chút,
sau đó hơi thở của hắn trở nên dồn dập hơn, khi Lộc Kỳ tránh né, hắn giơ tay đè lên sau gáy cậu, vuốt ve vài cái như đang sờ mèo con.
Khi hai người tách ra còn có chút thở hổn hển, Mộ Nam Kiều giơ tay lau đi
vết nước mờ ám trên môi Lộc Kỳ, khẽ hỏi: "Kỹ thuật của anh thế nào?"
Lộc Kỳ đã hiểu rõ rồi, cậu đỏ mặt hừ nhẹ, "Anh chỉ muốn tìm cớ hôn em thôi...."
"Bảo bối thật là thông minh, cái này mà cũng nhìn ra được." Mộ Nam Kiều
không chút xấu hổ nào, ngược lại còn chen lên ghế sô pha với Lộc Kỳ, ghế sô pha một người tất nhiên là không đủ diện tích cho cả hai, hắn dứt
khoát bế người lên, đặt ở trên đùi hắn, nhẹ nhàng ước lượng một chút.
Có khả năng tên Mạnh gì đó Lê có thiện cảm với Lộc Kỳ, nhưng Mộ Nam Kiều không tính nhắc nhở cậu, cũng không sa thải Mạnh Lê.
Bởi vì Mạnh Lê thật sự là một tay đua có kinh nghiệm phong phú, ở khắp cái
đất Thân Thành này không ai có kiến thức về xe máy hơn hắn ta, một phần
cũng vì Lộc Kỳ đánh giá hắn là một người "không thân thiện", tẻ nhạt,
không thú vị, người như vậy sẽ không thích hợp với cậu.
Mặc dù
biết rõ bạn trai nhà mình sẽ không bị đào góc tường, nhưng Mộ Nam Kiều
vẫn thấy khó chịu, hắn ôm Lộc Kỳ mà không an phận, cứ nhéo nhéo lên eo
cậu.
Sao luôn có người nhớ nhung bạn trai của hắn vậy? Hắn thật sự muốn đóng dấu lên trán của Lộc Kỳ chữ "Có chủ"
" Nhột...." Lộc Kỳ đè lại tay của hắn, bất mãn đập cho vài cái, " Được
rồi, anh hôn cũng hôn rồi, mau đi làm việc đi, em còn chưa có vẽ xong
nữa....."
Mộ Nam Kiều giả vờ không nghe thấy, hắn gác cằm lên vai cậu, ôm lấy eo cậu, lười biếng thấy rõ, hắn hỏi cậu: "Thái thái đang vẽ gì đấy? Sao lại không cho anh xem? Có cái gì mà người làm tổng đốc như
anh đây không thể xem được hửm?"
Nói xong, hắn nghiêng đầu quan sát Lộc Kỳ.
Trên gương mặt mềm mại ngoan ngoãn có vẻ thấp thỏm, vệt hồng bên tai từ từ
lan ra xung quanh, đôi mắt nai tròn xoe cứ nhìn trái nhìn phải, cuối
cùng cậu vuốt chóp mũi, " Chỉ là.... Bản thảo do khách đặt hàng thôi.... Người ta có nói là không được cho ai xem cả...."
"À ~" Mộ Nam Kiều cười cười, sâu xa nói: "Thì ra là như thế à...."
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve lên chiếc eo gầy nhỏ của cậu, Mộ Nam Kiều nói: "Vậy được rồi, anh không nhìn."
Lộc Kỳ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mộ Nam Kiều bị cậu làm cho đáng yêu tới rồi, hắn nhịn không được mà cười
ra tiếng, lại gần hôn lên lỗ tai cậu, đầu lưỡi ẩm ướt xẹt qua vành tai,
rất hài lòng mà cảm nhận sống lưng của người trong lòng run rẩy lên.
Lộc Kỳ bị nhột, vội vàng tránh né, sau khi nhúc nhích vài lần, cậu cảm nhận được gì đó nên không dám lộn xộn nữa, chỉ có thể trợn mắt lên nhìn Mộ
Nam Kiều, "Sao anh lại...."
"Ừ." Mộ Nam Kiều gật đầu, khuôn mặt bình tĩnh.
Sự thản nhiên của hắn làm Lộc Kỳ câm nín, khi cậu hoàn hồn lại, thì bàn
tay giữ lấy eo cậu đã chạy xuống dưới rồi, tiếng hừ khẽ bật ra từ môi
Lộc Kỳ, cậu túm lấy cổ tay Mộ Nam Kiều.
"Cục cưng à...." Mộ Nam
Kiều kề sát vào vành tai cậu, cười khẽ, tiếng cười kia trầm thấp biếng
nhác cực kỳ mê hồn, hắn khẳng định chắc nịch, "Em cũng muốn anh mà."
Lộc Kỳ bị bắt cả người lẫn tang vật, cậu không thể phản bác được, cố tình
động tác tay của Mộ Nam Kiều còn không nhanh không chậm, miệng còn không quên nói, "Детка, kỹ thuật của anh có tốt không?"
Lộc Kỳ cắn môi không chịu nói chuyện, Mộ Nam Kiều giơ bàn tay đang rảnh rỗi nắm chặt
lấy tay cậu, mười ngón tay dây dưa bên nhau, hắn đưa bàn tay cậu lên môi hôn hai cái, sau đó hắn cứ nắm chặt tay cậu không buông, mãi cho đến
khi đầu ngón tay chạm vào một chỗ lành lạnh.
Tách.
Máy tính sáng lên, khóa vân tay được mở ra.
Trên màn hình là bản phác thảo đã được hoàn thành, hình như đó là người mô
phỏng sinh học, người này nằm trong một chiếc hộp quà đã được mở ra, sau lưng anh ta là những đường màu xanh đỏ phức tạp, chiếc nơ bướm đã được
mở ra rơi xuống chỗ cần rơi, một chân anh ta nhấc lên, các đốt ngón tay
và trên đầu gối bị bao phủ bởi kim loại màu đen, trên mắt cá chân có
treo bảng giá.
Các đường nét vân da đều rất hoàn mỹ, thậm chí còn có tính nghệ thuật.
Mộ Nam Kiều nhướng mày, cười khẽ.
Những tác phẩm của thế giới giả tưởng luôn khác biệt với thế giới thật, nhưng gương mặt của mộ phỏng này rất quen thuộc, đó là mặt của hắn.
"Cục cưng à...." Hắn nghiêng người tới gần, thì thầm thật khẽ bên tai Lộc Kỳ, "Em bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu rồi."
Lộc Kỳ xấu hổ đến nỗi không biết phải làm gì, cậu giơ tay lên che mắt, bị
Mộ Nam Kiều túm lấy cổ tay ngăn lại, dỗ dành cậu để cho hắn xem.
.....
Đêm đó, gối đầu của Mộ Nam Kiều bị ném ra từ bên trong phòng ngủ, ngay cả hắn cũng bị nhốt bên ngoài.
Mộ Nam Kiều ôm gối đầu hai mắt nhìn nhau với lại nhóc heo đen đang ngồi xổm bên cạnh hắn.
Nhóc heo đen còn muốn tranh thủ cơ hội mà chen vào cửa, nó luôn bị tên động
vật hệ chó này làm liên lụy tới, lần trước là nỗi đau mất trứng, lần này lại bị quan hót phân mắt to và bà xã không cho vào phòng, thật sự không công bằng!
Nó bước tới kêu meow meow làm nũng, sau một lát, cánh cửa hé ra một chút.
Nhóc heo đen vui mừng quá đỗi, nó vọt một phát vào phòng, Mộ Nam Kiều hận
bản thân không phải là một con mèo, nhưng hắn quá lớn nên không thể chui qua khe cửa này được.
Hắn như một con hồ ly to xác bị vứt bỏ, tội nghiệp lên tiếng, "Bảo bối ơi...."
Khe cửa đóng lại cực kỳ vô tình.
Mộ Nam Kiều không phục, hắn áp sát vào cửa hỏi: "Tại sao nó lại được vào?"
Tiếng nói khàn khàn của Lộc Kỳ truyền ra: "Bởi vì nó không có trứng, nếu như anh cũng không có, thì em liền cho anh vào."
Mộ Nam Kiều:......
Hắn đành nhận mệnh ôm gối đầu, đi về phòng ngủ của chính mình.