Phương Trường Châu thấy sắc mặt của em gái mình thay đổi sau khi Cố Ngạn Thanh nói gì đó thì anh cau mày, liếc nhìn tên ma cà rồng trước mặt một cái rồi hỏi: “Hoa Hoa! Em làm sao vậy? Cố Ngạn Thanh vừa nói gì với em
thế?”
Phương Châu Hoa đảo mắt nhìn xung quanh, tiệm bánh vừa mở
cửa không lâu nên vẫn chưa có khách, nhân viên cũng đang tất bật làm
việc, cô nuốt nước bọt cúi thấp người khẽ hỏi Lộ Triều Hân: “Chị Triều
Hân! Chị là nửa người nửa ma cà rồng sao?”
Câu hỏi của cô vừa
thốt ra khỏi miệng bầu không khí liền im lặng đến đáng sợ, Phương Trường Châu cảm thấy tai của mình lùng bùng, chắc chắn anh đã nghe lầm rồi bèn hỏi: “Em đang nói cái gì thế? Cái gì mà nửa người nửa ma cà rồng?”
“Anh nên nhớ tôi là gì, với cấp độ của tôi thì nhìn một phát là ra ngay,
tưởng căm ghét, đuổi giết ma cà rồng thế nào cuối cùng cũng phải lòng
một cô gái có dòng máu ma cà rồng.” Cố Ngạn Thanh vừa nói vừa kéo ghế
cho Phương Châu Hoa ngồi xuống sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh cô, anh
dành tặng cho Phương Trường Châu một nụ cười khinh bỉ, chế giễu, để xem
người anh vợ tương lai này còn mạnh miệng đến cỡ nào.
Lộ Triều
Hân nghe xong thì biết Cố Ngạn Thanh là ma cà rồng, hơn nữa còn là một
ma cà rồng cấp cao, cô gật đầu thừa nhận: “Phải, trong người tôi có mang một nửa dòng máu là ma cà rồng, tuy nói là mang dòng máu ma cà rồng
nhưng ngoại trừ khả năng di chuyển nhanh hơn người thường một chút thì
tôi không có điểm gì đặc biệt nữa. Khoan đã, khi nãy anh nói Trường Châu đuổi giết ma cà rồng là sao?” Cô nhìn Cố tiểu thiếu gia bằng cặp mắt tò mò, thắc mắc.
Cố tiểu thiếu gia nhếch mép di chuyển ánh mắt nhìn Phương Trường Châu, khóe môi từ từ cong lên nở một nụ cười gian xảo:
“Cô không biết gia đình của anh vợ tôi là gì à? Ngoại trừ Hoa Hoa của
tôi thì những người còn lại trong Phương gia đều là thợ săn ma cà rồng
hết.”
Phương Châu Hoa mím môi đánh nhẹ lên đùi của Cố Ngạn Thanh
một cái: “Ai là Hoa Hoa của anh? Anh cũng gan quá nhỉ, dám gọi anh tôi
là anh vợ luôn?” Cô thật muốn lấy keo dán miệng của anh lại, anh mà còn
nói với cái giọng điệu gợi đòn như thế này thì thế nào cũng sẽ có
chuyện, tiệm bánh nhỏ của cô sẽ banh chành luôn mất.
“Sớm muộn gì cũng
phải gọi thôi.” Cố Ngạn Thanh khều nhẹ dưới cằm của cô một cái, nụ cười
của anh đối với Phương Châu Hoa hoàn toàn khác với nụ cười dành cho
người anh vợ trước mặt.
Phương Trường Châu thật muốn nhào đến đấm vào mặt của Cố Ngạn Thanh. Không! Không phải là đấm mà là tiêu diệt cái tên ma cà rồng chết tiệt này, mấy cái từ Cố Ngạn Thanh gọi anh và em
gái cưng của anh anh đều cảm thấy cực kỳ chói tai.
Cố tiểu thiếu
gia thấy mình đã trêu chọc, mỉa mai anh vợ tương lai đủ rồi bèn nắm tay
của Phương Châu Hoa kéo đi: “Chúng ta đi vào phòng làm bánh đi, để anh
trai của em cùng với bạn gái của anh ta nói chuyện.”
Không để cô
phản kháng hay nói gì anh đã kéo cô đi thẳng một mạch vào bên trong. Vừa bước vào Phương Châu Hoa liền trừng mắt đánh vào cái tay đang nắm tay
của cô: “Anh bớt lợi dụng cơ hội để nắm tay tôi đi.”
Cố Ngạn
Thanh cười cười, ánh mắt nhìn người con gái trước mặt đầy sự cưng chiều. Phương Châu Hoa nhớ đến chuyện của Lộ Triều Hân bèn hỏi: “Cố Ngạn
Thanh! Trong thế giới ma cà rồng của anh còn có chuyện nửa người nửa ma
cà rồng nữa sao? Tôi chỉ nghĩ nếu ma cà rồng yêu con người thì họ sẽ
biến người đó thành ma cà rồng luôn, nếu thế thì đứa trẻ sinh ra không
phải sẽ là ma cà rồng luôn hay sao?”
Âu Diệu Hàm ngơ ra, cô đã bỏ lỡ chuyện gì đó rồi sao? Cô chỉ mới vào phòng làm bánh có một lúc thôi
mà. Âu tiểu thư tò mò nhưng vẫn im lặng, cô lắng tai nghe hai người nói
trước đã.
Cố tiểu thiếu gia lấy ghế cho Phương Châu Hoa ngồi
xuống rồi mới chầm chậm giải thích rõ cho cô hiểu: “Chuyện nửa người nửa ma cà rồng vẫn có nhưng cực kỳ cực kỳ hiếm, bởi vì tỷ lệ đứa trẻ được
sinh ra là rất thấp, nếu may mắn được sinh ra thì đứa trẻ đó cũng sẽ
không có năng lực đặc biệt gì cả, không có phân cấp luôn gần như là một
con người bình thường.”
Phương tiểu thư gật gù, cô lại tiếp thu
thêm một kiến thức mới nữa rồi. Cố tiểu thiếu gia tựa lưng vào chiếc bàn phía sau tiếp tục nói cho cô biết thêm: “Nếu người sinh con là ma cà
rồng thì không sao, nhưng nếu người sinh ra đứa trẻ là một người bình
thường thì… người đó sẽ không thể sống được, may mắn thì có thể trụ được cho tới lúc sinh đứa trẻ ra còn nếu không thì sẽ chết vào khoảng thời
gian mang thai.”
Cả Phương Châu Hoa và Âu Diệu Hàm sau khi nghe
xong đều mang một vẻ mặt kinh sợ, Cố Ngạn Thanh cười nhẹ xoa đầu của
Phương Châu Hoa: “Em cứ yên tâm, tôi sẽ không bao giờ để em phải rơi vào mấy chuyện này đâu.”
Phương Châu Hoa gạt tay của anh ra khỏi đầu của mình sau đó quay mặt sang chỗ khác, tuy đã né tránh được ánh mắt
tràn ngập tình yêu của Cố Ngạn Thanh nhưng gương mặt đỏ ửng của cô lại
không thể che giấu được.
Âu tiểu thư bĩu môi, chẹp chẹp miệng, cô đã vào đến tận đây để tránh ăn cơm chó rồi thế mà vẫn bị dính, mọi thắc mắc, tò mò đều bị một màn này làm cho cứng miệng hết muốn hỏi.
Bà chủ Phương đứng dậy đuổi anh đi ra ngoài: “Không ở đây tám chuyện nữa,
bây giờ anh mau ra ngoài làm việc đi không là tôi trừ lương đấy.”
“Tôi không cần tiền lương, tôi muốn em trả công cho tôi bằng cái khác.” Cố
Ngạn Thanh bày ra bộ mặt gian manh, đôi mày cứ nhướng nhướng trêu chọc
bà chủ của mình.
Phương Châu Hoa trừng mắt sau đó đóng sầm cửa
lại, cô xoay người mím môi giậm giậm chân chỉ tay về phía cánh cửa:
“Diệu Hàm! Cậu xem anh ta kìa, cái dáng vẻ dữ tợn, lúc nào cũng làm mặt
ngầu đâu mất rồi? Anh ta cứ như bị ai đoạt xác vậy.”
“Có tình yêu vào là thế đấy, chả có ai bình thường hết.” Âu Diệu Hàm khoanh hai tay
lại, áp sát gương mặt vào Phương Châu Hoa, khóe môi nhếch nhẹ lên: “Cậu… thay đổi rồi, Cố Ngạn Thanh đã dần len lỏi vào trong trái tim cậu rồi.”
Bà chủ Phương đẩy mặt của bạn thân ra xa: “Cậu đang nói cái gì vậy? Tớ có thay đổi cái gì đâu chứ, cậu đừng có nói bậy bạ.”
“Tớ không có nói bậy, cậu hãy nhìn lại thử đi, bây giờ cậu đã dám gọi thẳng tên họ của Cố tiểu thiếu gia, không chỉ thế mà còn dám giận dỗi, quát
nạt anh ta nữa, cậu đã không còn sợ Cố Ngạn Thanh. Hoa Hoa của tớ! Có
thể cậu không cảm nhận được nhưng tớ thì cảm nhận rất rõ cậu đã thay
đổi, chỉ cần Cố Ngạn Thanh xuất hiện thì cậu sẽ vô thức dồn hết mọi sự
chú ý lên anh ta, những điều tớ vừa nói là biểu hiện của việc cậu đã
thích anh ta rồi đấy.”
Âu tiểu thư cố nói cho bạn thân của mình
hiểu rõ tình cảm của mình, cô không muốn bạn thân của mình mù mờ cứ né
tránh, phủ nhận để sau này phải hối hận. Tình yêu là phải nắm bắt khi
còn cơ hội, bỏ lỡ rồi thì có thể sẽ hối tiếc cả đời.