Lục Dã Tiên Tung

Chương 77


trướctiếp

Đây là một sạp sữa đậu nành nằm ven Hồ, cũng chỉ có mấy cái ghế nhựa nhỏ để khách ngồi, ngoài ra không có thêm cái bàn nào.

Cô bán sữa tuổi chừng 50, tên Lan, khá gầy gò ốm yếu.

“Các cháu ngồi đi, uống sữa nóng ăn khoai lang nướng nhé.” Cô ấy nói.

Theo thứ tự ngồi vòm cung, đầu tiên là cô giáo Thuý, Dương Văn An đang bế nhóc Bin, Dương Vĩnh Khoa, Lý Tử Thất rồi sau đó là Thiên Hường.

Tâm trạng Thiên Hường rất phức tạp. Hơn một tháng nay cô đã luôn tìm hiểu về mọi thông tin của Dương Vĩnh Khoa, mặc dù VHoa phát triển mạnh như Mặt Trời ban trưa nhưng vị chủ tịch này lại rất kín tiếng. Chưa có bài viết nào nói hắn đã lấy vợ, cũng có nhiều nhà đài khẳng định hắn chưa lập gia đình, tự nhiên bây giờ lại lòi ra một Lý Tử Thất, nếu không phải yêu đương qua đường thì còn là gì!!

Thiên Hường rất tự tin bản thân sẽ chiếm được lòng vị chủ tịch trẻ. Không bởi vì sắc đẹp mà là vì bọn họ đã như thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Quen biết từ lúc Dương Vĩnh Khoa 13 tuổi đến khi hắn 24 tuổi thì cô mới tốt nghiệp rời đi.

Nói không thân thì không phải. Bỏ qua những lần cô lợi dụng hắn, cô cảm thấy hắn rất thích cô, hắn thường xuyên giúp Thiên Hường làm bài tập, cũng hay giúp cô mua đồ ăn vặt, xách đồ cho cô.

Nếu không thích tại sao phải làm những chuyện như thế!!!

Chỉ có một điều là Thiên Hường không biết, lúc đó Dương Vĩnh Khoa rất cô đơn, mọi mối quan hệ hắn có được hắn sẽ cố gắng giữ thật chắc, cũng một phần là lời của Lê Tuấn nói: “Bạn bè đoàn kết giúp đỡ nhau sẽ nhanh tiến bộ hơn.” Hắn tưởng như thế hắn tốt hơn. Nhưng mãi sau này khi gặp Lý Tử Thất hắn mới biết đó chỉ là lợi dụng, Thiên Hường không hề coi trọng hắn…

“Cô gái à, cháu tên gì thế!” Cô Lan bán sữa đậu nành vừa đưa ly sữa qua cho Lý Tử Thất vừa hỏi.

Cô Lan thấy cô gái này rất đặt biệt. Xét trên phương diện nhân tướng học chính là kiểu vượng phu hút tài lộc, lại thấy cô bé nói chuyện rất nhẹ nhàng hay cười liền đoán là cô gái tốt không có điểm nào chê được.

Lý Tử Thất nhận ly sữa rồi cười đáp: “Tử Thất ạ. Đứa con thứ bảy trong nhà nên cha mẹ đặt như thế.” Ly sữa rất nóng, cầm vào tay lại vừa hay xua đi cái lạnh buổi đêm ở Đà Lạt.

“Vậy sao! Cô bé có người yêu chưa thế!!” Cô lại hỏi.

Lý Tử Thất ngẫm nghĩ, nàng còn đang suy xét nên đáp thế nào, bên tai lại nghe Dương Vĩnh Khoa nói: “Con là chồng cô ấy.”

Nói xong lại nhìn cô Lan từ từ đưa ly sữa nóng tới tay Thiên Hường, lòng hắn trùng xuống vòng tay qua eo Lý Tử Thất, dang đến đầu gối nàng, thân hình hắn cao lớn cường tráng sải tay lại dài, vừa dùng lực cả người Lý Tử Thất đã nằm gọn trong vòng tay hắn.

“A…” Thiên Hường hét lên, ly sữa vốn nên đổ lên đùi Lý Tử Thất không hiểu cớ làm sao lại đổ qua đùi cô ta, nóng rát cả da thịt.

Lý Tử Thất giật mình ngoảnh nhìn ngay lập tức rút khăn ướt đưa cho Thiên Hường lau.

Thiên Hường hôm nay mặc váy ngắn chưa qua đầu gối, nên lúc ly sữa đổ xuống đã trực tiếp làm cô đỏ một mảng bên đùi.

Thấy khăn ướt đưa qua cô ta giật lấy, tức giận lườm Lý Tử Thất nói: “Em làm sao thế, em biết sữa nóng như thế còn cố ý làm đổ lên người chị…” Nói đoạn lại uất ức như sắp khóc: “Em giận chị thì cứ trực tiếp đánh chị được mà.”

Lý Tử Thất ngớ người, nhíu mày bảo: “Ta mà ghét á, ta sẽ trực tiếp cầm ly sữa đổ lên đầu người đó, còn là sữa đang sôi sùng sục cơ.”

“Khoa, em xem nó kìa…” Thiên Hường giương đôi mắt đỏ ửng nhìn Dương Vĩnh Khoa, hắn lại như không quan tâm quay đi không thèm nhìn đến.

Hắn đương nhiên biết lý do tại sao ly sữa lại đổ người Thiên Hường, là hắn cố ý dùng pháp thuật, như vậy còn chưa đủ làm hắn nguôi ngoai đâu.

Dám làm tổn thương người hắn yêu thương, không chết đã là may mắn rồi.

Lúc đang đi dạo vòng quanh hồ, cô giáo Thuý đã kéo tay Thiên Hường lại nói nhỏ: “Hường còn đang muốn nhờ Khoa chuyện làm ăn đấy, đừng gây sự với vợ Khoa nữa. Cậu ấy rất yêu vợ.” Nói xong còn không quên an ủi Thiên Hường thêm vài câu.



Thiên Hường đã 38 tuổi. Tuổi đã lớn nhưng mãi không chịu lấy chồng, căn bản là mắt cao hơn đầu, yêu cầu quá cao thành ra không thấy ai vừa ý. Mấy năm gần đây lại khá thân thiết với Dương Văn An, đến lúc cu Bin ra đời mới bớt qua trường tìm hắn.

Thật không ngờ bây giờ lại giở mánh cũ với Dương Vĩnh Khoa. Chỉ có điều, Dương Vĩnh Khoa không hề hiền như Dương Văn An, và hơn hết hắn luôn đặt Lý Tử Thất lên trên đầu, một chút cũng không muốn làm nàng thương tổn.

Đi ngang qua đoạn gấp khúc, Thiên Hường lại vô cớ trượt chân lăn một vòng xuống Hồ nước lạnh như băng. Dương Văn An và chị Thuý hốt hoảng tìm cách vớt cô ta lên, Thiên Hường vùng vẫy dưới nước một hồi lâu mới mò lên bờ được, kéo không ít người đến xem.

Lúc ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt lạnh thấu xương của Dương Vĩnh Khoa nhìn tới, cô ta đã hiểu tại sao bản thân lại ngã xuống hồ rồi… Lập tức cúi đầu không dám nói một lời, cả người cô ta run rẫy xin phép về trước.

Ánh mắt đó của Dương Vĩnh Khoa, như Diêm la đòi mạng, đằng đằng sát ý. Không đúng, chắc chắn là do Lý Tử Thất xúi, Khoa không thể nhìn cô ta bằng ánh mắt đó được. Chắc chắn là thế…

Dương Văn An thấy vợ con cũng đã thấm mệt cũng chào đi về, Lý Tử Thất quyến luyến không nỡ xa thằng nhỏ đáng yêu: “Mai gia đình nhỏ phải về rồi sao!!” Nàng cứ nắm tay thằng nhỏ mãi không nỡ buông. Đến lúc chị Thuý cười hứa sẽ thường xuyên liên lạc nàng mới chịu thả.

Dương Vĩnh Khoa thấy thế liền vương tay ôm eo nàng, ghé sát tai nàng nói nhỏ: “Sau này con chúng ta sẽ dễ thương đáng yêu hơn thế nhiều.” Nói rồi hắn cười khiến Lý Tử Thất đỏ bừng gương mặt nhỏ nhắn.

Hắn đưa Lý Tử Thất đến một phòng trà ấm áp hơn.

“Hoa Hoa, người ta hát hay quá ha.” Lý Tử Thất nói.

Phòng trà hôm nay có mời một ca sĩ nam về hát. Mặc dù chưa có mấy tiếng tăm nhưng lại hát rất hay.

Dương Vĩnh Khoa từ lúc ngồi xuống đã luôn vòng tay qua ôm eo nàng không chịu buông, còn bóp bóp phần thịt mềm dưới eo: “Anh hát còn hay hơn thế.”

“Phải không đó…” Lý Tử Thất lườm hắn tỏ vẻ không tin. Hắn cười nhéo cái mũi tinh xảo của nàng rồi nói: “Vậy anh hát tặng vợ yêu một bài nhé.” Nói xong liền đứng dậy đi đến sân khấu.

“Alo alo, có ai nghe thấy tôi nói gì không!!” Hắn coppy câu hát trong một bài hát nào đó rồi biến tấu lời.

Tiếng nói vừa vang đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Người đàn ông dáng dấp cao lớn, gương mặt gốc cạnh đầy nam tính, sóng mũi cao thẳng, cánh môi hồng nhuận, đặc biệt là mày kiếm mắt phụng vô cùng cuốn hút. Đẹp đến mê mẩn.

Dáng người Dương Vĩnh Khoa không phải kiểu cao gầy, mà là cao lớn phong độ có cơ bắp. Hắn mặc quần tây đen, áo thun trắng, cổ áo được gấp gọn gàng, tóc dày bồng bềnh lại thêm khí chất bức người được mài dũa sau nhiều năm đứng trên vị trí cao quả thật là hiếm có khó tìm.

Lý Tử Thất ngồi bên dưới lấy áo khoác của hắn mặc lên người, lại trùm kín khăn len quanh cổ quanh đầu, gần như là che đi gần hết gương mặt kiều diễm của nàng.

Nàng vốn thuộc mệnh Hoả, rất sợ lạnh. Nên lúc chuẩn bị đồ đi du lịch Dương Vĩnh Khoa đã gấp thêm rất nhiều áo khoác áo ấm. Kể cả hiện tại đang ngồi trong phòng trà nàng cũng cảm thấy lạnh.

Dương Vĩnh Khoa nhìn cô gái đang trùm kín mít kia, áo khoác của hắn mặc trên người nàng làm hắn dâng lên một trận dịu dàng khó nói, hắn khẽ cười, giọng của hắn rất êm tai, trầm thấp đầy mê hoặc: “Thật ra tôi chưa từng hát cho ai nghe, nhưng hôm nay vợ tôi đã ra lệnh nên tôi sẽ hát một bài. Tặng vợ yêu.” Nói rồi hắn kéo cong khoé môi cười rạng ngời.

Lý Tử Thất lần đầu tiên thấy tâm trạng hắn vui vẻ với mọi người xung quanh như thế, như thể người này với Dương Vĩnh Khoa của cách đây nửa tiếng không phải là một vậy.

Hắn cầm đàn guitar tự đánh tự hát. Hắn vẫn nhớ rất rõ lần đó, hắn còn chưa kịp đàn cho nàng nghe một bài hoàn chỉnh đã xảy ra tai nạn, hắn hối hận lắm.

“Ê anh kia đẹp quá…”

“Đẹp thật nha mày, nhưng mà lại có vợ rồi…” Cô sau lên tiếng.

“Được làm tình nhân của anh ấy thôi cũng đáng.” Cô đầu lại đáp.

Lý Tử Thất mê mẩn ngắm Dương Vĩnh Khoa, cũng không thèm nghe xem bên cạnh người ta đang nói cái gì.

“Nhìn em như bức tranh, giữa thành phố muôn màu



Cười tươi khi thấy anh, bao ngày đã không gặp nhau

Tặng cho em nhánh hoa anh vừa hái ven đường

Cài lên mái tóc đen, không cần phấn không cần son môi

Anh thích em như vậy luôn dịu dàng thơ ngây

Anh luôn thích em như vậy không cần nhiều xa hoa

Anh có mua đôi giày, cho bàn chân xinh xinh

Anh thích nghe em cười, luôn ở tuổi đôi mươi…

Trên con xe cùng em ngắm khoảng khắc bình thường

Đôi mắt em tròn xoe, anh nhìn trông dễ thương

Em có hương thơm nhẹ nhàng như nắng sương

Em luôn trao vòng tay ôm chặt trên đường

Hôn lên vai của anh, có bờ môi của em

Anh muốn hét to rằng em rất xinh đẹp

Anh đắm say em vậy, có làm phiền em không?

Anh muốn thấy em mỗi ngày, có làm phiền em không?

Tay nắm tay trên đường, em có ngại ngùng anh không?

Anh thích nghe em cười, lúc nào cũng xinh tươi…

Trên con xe cùng em ngắm khoảng khắc bình thường

Đôi mắt em tròn xoe, anh nhìn trông dễ thương

Em có hương thơm nhẹ nhàng như nắng sương

Em luôn trao vòng tay ôm chặt trên đường

Hôn lên vai của anh, có bờ môi của em

Anh muốn hét to rằng em rất xinh đẹp”

Giọng hắn trầm ấm, bài hát lại nhẹ nhàng du dương. Phong cảnh trữ tình, bài hát mê say… Lý Tử Thất bỗng cảm thấy…vẫn là nên nhốt hắn lại, xổng ra thế này dễ mất lắm.

trướctiếp