Hai giờ chiều, Diệp Lang Đình đúng giờ lái xe chờ người ở dưới tầng. Anh không dẫn Lý Côn theo, cũng không thấy bóng dáng Văn Minh đâu.
Yến Nhuỵ Tiêu nhìn thẳng bước lên xe, đóng cửa xe “rầm” một cái. Diệp Lang
Đình để kệ cô nổi nóng, lái xe đưa người tới rồi cùng cô lên tầng. Anh ở cùng cô tới tận khi hoàn thành xong hai lần kiểm tra rồi mới để người
đi.
Cô thấy ngài Diệp vẫn còn lời muốn nói với bác sĩ thì giơ
tay tạm biệt Edward rồi một mình về phòng bệnh. Nhưng chưa tới cửa phòng bệnh đã nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc giản dị gọn gàng đứng ở cửa,
tóc của bà ấy búi sau đầu nhìn khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.
“Xin chào, tôi là người mà ngài Diệp mời tới để chăm sóc hàng ngày cho cô
mấy hôm nay.” Yến Nhuỵ Tiêu vẫn chưa tiêu hoá hết mấy câu nói này thì bà ấy vừa cười vừa nói tiếp: “Trông tuổi cô còn nhỏ thế này thì cứ gọi tôi là dì Trương đi.”
Yến Nhuỵ Tiêu không hiểu ý của Diệp Lang Đình nhưng mà nếu đã sắp xếp rồi thì cứ thuận theo trước vậy. Cảm giác cách
dì Trương làm việc rất giống với cô, làm việc nhanh nhẹn, ít nói, thường là ngắn gọn và đúng trọng tâm. Quan trọng nhất là món sườn xào chua
ngọt bà ấy làm rất hợp tiêu chuẩn trong lòng cô, vì thế chỉ có ba ngày
thôi, tới khi xuất viện cô đã muốn đưa người theo rồi.
Lý Côn
lên tầng khiêng đồ đạc xuống đưa cô về thẳng Bích Quế Viên: “Ngài Diệp
đã dặn dò rằng sau này cô sẽ ở căn 1601. Mấy hôm nay để tiện chăm sóc cô nên dì sẽ ở căn 1602 trước.”
Anh lại sắp xếp xong hết rồi, thậm chí còn không thông báo cho cô.
Yến Nhuỵ Tiêu hít một hơi thật sâu, tuỳ ý gật đầu. Mặc dù vết thương lành
rất nhanh nhưng mấy hôm nay không có tinh thần, cô tự mình đi vào phòng
ngủ đã được sắp xếp sẵn, mặc kệ mấy người Lý Côn đi qua đi lại.
Tới khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã tối om. Trong phòng khách cũng tĩnh lặng, cô từ từ ngồi dậy, men theo bờ tường sờ thấy công tắc đèn, sau khi
“tạch” một tiếng căn phòng sáng trưng. Do ở lâu trong bóng tối nên Yến
Nhuỵ Tiêu bị ánh sáng chói làm mắt híp cả lại, rồi mới nhìn thấy đồ ăn
và hai bộ bát đũa đặt trên bàn qua lớp lồng giữ nhiệt.
Cô quay
người nhìn thấy người đang đi ra từ phòng sách, khi nghe thấy tiếng
động. Có lẽ là Diệp Lang Đình đã về được một lúc, anh đã thay đồ ở nhà
giống như là luôn đợi cô tỉnh dậy. Anh đóng cửa phòng sách lại rồi cũng
đi qua: “Ăn cơm thôi.”
Từ bệnh viện về Yến Nhuỵ Tiêu cứ ngủ mãi, không có khẩu vị nên chỉ múc một bát canh cho mình. Lúc Diệp Lang Đình
ăn cơm là không giống ngài Diệp nhất, anh vùi đầu chuyên tâm ăn đồ ăn
trong bát, ăn rất nhanh và cũng rất kiệm lời. Cô cứ nhìn như thế, chờ
anh đặt bát đũa xuống thì cũng đặt bát xuống bên cạnh rồi đứng dậy.
“Chỉ uống bát canh thôi à?” Diệp Lang Đình đứng tại chỗ không di chuyển, nhíu mày hỏi cô.
Yến Nhuỵ Tiêu vừa đi về phía nhà vệ sinh vừa nói: “Ừm, không có khẩu vị.”
Cô ở bệnh viện mấy ngày rồi nên cảm thấy đến sợi tóc cũng có mùi thuốc
sát trùng. Edward có cố ý dặn cô không được để vết thương chạm nước, vì
thế cô chỉ đành gập eo định gội đầu.
Nhưng dù sao miệng vết
thương cũng mới cắt chỉ, cô gập eo thế này hơi mất sức. Dường như đúng
lúc cô cảm thấy khó chịu thì Diệp Lang Đình cất tiếng: “Để anh giúp em.”
“Không cần.” Cô đau tới mức hít một hơi nhưng vẫn không muốn lộ vẻ yếu ớt.
Cô nói không cần, Diệp Lang Đình cũng thật sự không tiến thêm bước nào,
nhưng lại không rời đi mà chỉ tựa vào cạnh bàn, một tay đút vào túi
thong dong nhìn sang. Anh nhìn Yến Nhuỵ Tiêu đụng đổ dầu gội đầu của
mình; lấy khăn lau lung tung do nước vào mắt, kết quả là lau bọt lên cả
mặt; rồi còn do gập eo quá lâu nên phải thẳng lưng lên nghỉ một lúc rồi
mới gội tiếp được.
Tay cô toàn là bọt, do dùng sức quá mạnh nên
lúc gập eo xuống cả người ngả về phía trước. Yến Nhuỵ Tiêu vội vã chống
vào mặt đá hoa bên cạnh nhưng tay lại trơn. Ban đầu dựa vào sức mạnh vốn có của mình có thể giữ vững được nhưng mà bây giờ vặn vẹo thế này cô
chỉ thấy vết thương càng đau thôi. Một giây sau khi cả người sắp đổ sang bên cạnh, cô chỉ kịp thở nhẹ một hơi rồi ngay sau đó ngã vào trong lòng Diệp Lang Đình.
Diệp Lang Đình đỡ thẳng người dậy trước, thấy
cô không có trở ngại gì thì lại kiểm tra xem miệng vết thương có bị rách ra không. Anh tìm cái chậu mà cô dùng ở viện mấy hôm nay lấy nước, tay
trái cầm chậu, tay phải ôm người vào phòng ngủ.
Cô vẫn không vui nhưng dù sao bình thường cũng chẳng đọ lại sức của ngài Diệp huống chi
bây giờ bản thân là một người bị thương. Nhưng vẫn cứng miệng: “Mẹ kiếp, anh không hiểu lời tôi nói à?”
“Em không được lựa chọn nữa.” Diệp Lang Đình đặt cô lên giường, để đầu ở mép giường rồi bỏ tóc ra ngoài, từ từ vuốt mượt.
Ngài Diệp cứ ngồi xổm như thế bắt đầu cẩn thận gội đầu cho cô. Anh làm gì đã từng phục vụ người khác thế này, mặc dù lực tay đã cố gắng kiểm soát
rồi nhưng vẫn lúc nặng lúc nhẹ. Chỉ cần nhìn thấy Yến Nhuỵ Tiêu hơi chau mày thì sẽ cẩn thận hơn một chút, làm gì còn bộ dạng như ngày thường
của ngài Diệp nữa chứ.
Anh vừa gội sạch dầu gội đi, Yến Nhuỵ
Tiêu chỉ cảm thấy như anh gạt nước khỏi tóc như vắt miếng vải, nên không hài lòng: “Đây là tóc đấy! Vẫn chưa gội xong đâu, còn phải thêm ủ tóc
nữa.”
Anh nhíu mày: “Ủ tóc?”
Cái này đúng là liên quan
tới điểm mù kiến thức của ngài Diệp, Yến Nhuỵ Tiêu chỉ đạo anh: “Cái hũ
màu vàng sát bên trái ở tầng thứ ba trên tủ trong nhà vệ sinh.”
Diệp Lang Đình dựa theo đó tìm kiếm, vừa cầm hũ ủ tóc quay lại thì đã nghe
thấy cô chậm rãi nói: “Đây là nhắm mắt giao đầu cho anh rồi, anh phải có cách đi, tôi như thế này là đồng nghĩa với mất mạng luôn đấy.”
Anh từ từ bôi ủ tóc lên tóc cô rồi dùng ngón tay chà xát, chẳng hề xem trọng lời của cô.
Cô lại nói: “Diệp Lang Đình, anh để tôi sống một lần, chết một lần, tại sao không sòng phẳng luôn đi?”
Năm phút rất nhanh, anh lại bưng nước xả sạch tóc cho cô nhưng vẫn giả câm
vờ điếc, anh giũ khăn lau tóc cô. Yến Nhuỵ Tiêu mở mắt đối diện với anh: “Hay nói cách khác, chưa tới sáu năm, ngài Diệp đã muốn diệt cỏ tận gốc rồi? Bây giờ gan tôi không còn nhỏ như trước nữa rồi, năm đó anh để tôi đi thì phải biết sẽ có một ngày tôi quay lại.”
Cuối cùng Diệp
Lang Đình lau khô tóc cô rồi tiện tay tìm khăn lau mặt lau mặt cho cô.
Nghe cô nói tới đây thì cuối cùng cũng mở miệng: “Yến Nhuỵ Tiêu, em muốn ở cùng thì anh cho em tới, em muốn anh ngủ với em, cho dù là mệnh lệnh
anh cũng cam tâm tình nguyện. Thứ mà em muốn anh đều cho em, còn em lại
nói anh vì để diệt cỏ tận gốc sao?”
“Vậy viên đạn đó đâu? Nhờ ơn của anh mà tôi mới ở bệnh viện lâu như thế, viên đạn bắn vào eo tôi
đâu?” Mắt Yến Nhuỵ Tiêu đỏ ửng hỏi.