Lần thứ ba tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Lang Đình lướt qua
người Yến Nhuỵ Tiêu cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ thấp rồi ấn nghe.
“Vivian, hôm nay mấy giờ quay lại, còn hai lần kiểm tra nữa là cháu có thể làm thủ tục xuất viện rồi.”
Cuối cùng Diệp Lang Đình cũng tỉnh táo hơn một chút, rèm che trong phòng ngủ của Yến Nhuỵ Tiêu rất tốt, anh híp mắt nhìn giờ hiển thị trên điện
thoại — 11:20, bao nhiêu năm rồi anh không ngủ say như thế. Anh cúi đầu
nhìn người bị tỉnh giấc vì ồn vùi đầu vào ngực anh ngủ tiếp rồi lại áp
sát điện thoại lên tai: “Hai rưỡi chiều tôi sẽ đưa cô ấy quay lại.”
Giọng nói này rất quen thuộc nhưng Edward không dám xác nhận: “Ngài Diệp?”
Người trong lòng lại cựa quậy, sắp tỉnh rồi. Diệp Lang Đình nghiêng người ánh mắt di chuyển tới khe hở giữa hai tấm rèm, có một tia nắng lộ ra, môi
anh bình tĩnh đáp lại, Edward vẫn lặng im trong sự kinh ngạc, nói qua
loa hai câu rồi cúp điện thoại.
Ban đầu Yến Nhuỵ Tiêu lờ mờ nghe thấy tiếng điện thoại sau đó Diệp Lang Định nghe. Cô chê ồn rúc vào
trong lòng anh muốn ngủ nướng thêm chút nữa. Lúc cô đang mơ màng sắp
thiếp đi thì vòng eo bị trêu chọc phát ngứa phải mở mắt ra, là ngón tay
lành lạnh của anh.
Lực tay anh rất nhẹ từ từ vẽ theo hình dạng vết sẹo đã khâu, lên xuống, rất ngứa.
“Ưm, ngứa.” Cô vừa dậy mang theo sự mơ màng mới tỉnh cùng sự hờn dỗi và mềm mại hiếm có.
Diệp Lang Đình buông tay nhưng nhổm người dậy cúi xuống đưa môi chạm vào vết thương vừa lành trong tầm mắt của Yến Nhuỵ Tiêu. Lúc đó Edward sợ cô
thấy xấu nên lúc khâu rất tỉ mỉ, nhưng dù gì cũng có vết tích nhăn thành một nhúm, không thể bỏ qua trên làn da mịn màng của cô.
Anh cứ
hôn như thế mà không mang chút tình dục nào, tối qua khi làm anh cũng
vuốt tay qua rất nhiều lần hoặc là đặt nụ hôn xuống như một con thú liếm vết thương cho đồng loại. Yến Nhuỵ Tiêu nhìn đi chỗ khác, đột nhiên
hỏi: “Vỏ đạn em bảo anh giữ lại cho em làm kỷ niệm đâu?”
Ngài
Diệp cuối cùng cũng đứng dậy tiện tay nhặt quần áo lên rồi đi vào nhà
tắm, nghe thấy cô hỏi vậy bước chân cũng không dừng lại: “Vứt rồi.”
“Diệp Lang Đình!” Lần đầu tiên Yến Nhuỵ Tiêu bị thái độ từ trước tới giờ của anh chọc tức. Cô trực tiếp gọi thẳng tên anh.
Anh quay đầu lại nhìn cô, nghe thấy cô nói tiếp: “Tôi là gì của anh? Lúc
vui thì trêu đùa tôi, không vui thì mười lăm ngày cũng chẳng tới thăm
tôi, muốn lên giường thì gõ cửa, không muốn quan tâm thì xoay người, mẹ
kiếp tôi là con chó của anh đấy à Diệp Lang Đình?”
“Em cần thứ đó để làm gì?” Diệp Lang Đình biết rồi còn cố hỏi.
“Tôi cần nó để chôn theo tôi đấy! Hài lòng chưa?” Cảm xúc Yến Nhuỵ Tiêu kích động, câu nói khiến Diệp Lang Đình nhíu mày.
Anh không vào nhà tắm nữa, bắt đầu mặc quần áo, sau khi áo quần chỉnh tề
thì đi ra ngoài: “Hai giờ chiều thu dọn đồ đạc, anh dẫn em đến bệnh
viện.”
“Hôm nay anh không trả lời tôi thì hai chúng ta kết thúc
mẹ đi!” Yến Nhuỵ Tiêu gần như nhảy ra khỏi giường chặn bước chân tiến về phía trước của anh, tức giận đùng đùng ngẩng đầu đối diện với anh.
Độ ấm vừa rồi của hai người đã tan biến, bây giờ toàn bộ đã trở nên sắc
nhọn chọc thủng lớp không khí dâng lên trút bỏ hết tính xấu.
Diệp Lang Đình chỉ cúi đầu nhìn cô, nhìn bàn chân trần dưới đôi chân thon
dài của cô. Anh vẫn im lặng như thường, một tay dùng sức nhấc cô lên
chân của mình. Độ ấm từ chân của anh chuyển dần từ lòng bàn chân cô tới
tứ chi.
Sau khi đặt người xong thì mới nhìn cô nói: “Không được nổi nóng.”
Yến Nhuỵ Tiêu trợn mắt chờ người trước mặt cho cô câu trả lời mà cô muốn.
Anh thở dài, ngài Diệp thủ đoạn khôn lường ở bên ngoài lại không có cách nào với một cô gái đi chân trần thế này.
“Louis bảo anh thông
báo với em, sau khi xuất viện thì để em tới chỗ anh ở trước.” Anh cúi
đầu nhìn cô chằm chằm: “Văn Minh là do hôm qua cãi nhau với Edward không có nơi nào để đi.”
“Còn về câu hỏi vừa rồi của em, em nghe này, anh nói không hẳn là như vậy, em phải cố gắng nhìn.” Câu cuối cùng anh
kề sát tai cô rất khẽ rất chậm. Cửa sổ tối qua chưa đóng, gió cuốn rèm
cửa lên rồi lại từ từ rơi xuống. Lời nói của Diệp Lang Đình cũng lướt
mấy vòng trong gió rồi lọt vào tai của Yến Nhuỵ Tiêu được anh nhẹ nhàng
đặt lên sô pha.
Cô nhìn Diệp Lang Đình rời đi.
Lần nào cũng nhìn bóng lưng anh.
Yến Nhuỵ Tiêu thu hồi tầm mắt, anh vừa nói rằng sau khi cô xuất viện thì
tới phòng bên cạnh ở. Đây là mệnh lệnh của Louis, chuyện ngài Diệp không muốn thì làm gì có ai có thể ép anh được.