Gió bắt đầu mạnh hơn, Lận Hành thấy được khói bốc lên từ chân núi, đoán
rằng có lẽ Ngụy Nhược Cẩn đã cho dựng trại tại chỗ này để nghỉ ngơi. Y
để ngựa ở lại chân núi, con ngựa này đã theo y đã nhiều năm, chỉ cần
huýt sáo là có thể gọi nó đến, cũng không phải lo nó đi lạc.
Nhìn thấy ngựa đang vẫy đuôi, tự đi tìm cỏ non để ăn, y mới lên núi.
Thời điểm này có rất ít người leo núi, nếu có thì họ cũng sẽ không đi vào
quá sâu. Lận Hành dựa vào hướng cỏ bị dẫm ngã, một đường đi theo. Thỉnh
thoảng y lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dường như càng lúc trời càng
tối, ngọn cây cũng đang đung đưa.
Khi Lận Hành phát hiện được có
vết đào bới trên mặt đất, hơn nữa những vết đó cũng không ít, bùn đất bị xốc lên đều vẫn còn ẩm ướt thì y đoán ra bọn họ cách đây không xa.
Trong lòng thấy vui vẻ, vội vàng đứng dậy liền nghe được tiếng gọi ở bên tai.
Người phát ra tiếng gọi đó không phải ở gần đây, hình như
giọng còn mang theo chút kinh hoảng. Đột nhiên Lận Hành không hiểu sao
mà cảm thấy hoảng hốt trong lòng, vội vàng chạy tới nơi phát ra âm
thanh. Nhưng dù sao thì sâu trong núi cũng không có đường, di chuyển cực kỳ không dễ.
Chờ đến lúc y tới nơi thì thấy được trên mặt đất có đứa nhỏ đang nhỏ giọng nức nở. Hộ vệ sau khi nghe được tiếng động, lập
tức rút đao ra.
"Tướng quân..."
Nhìn thấy Lận Hành, biểu cảm trên mặt những hộ vệ đó càng không tốt, vội vàng hành lễ với y.
Lận Hành nhấc tay lên. Y không nhìn thấy được Ngụy Nhược Cẩn trong đám
đông, sau đó lại thấy có mấy hộ vệ đang đứng kéo sợi dây thừng rất dày
trước một bức tường đổ nát. Miệng của y có chút khô khan, cố gắng để
giọng nói của mình nghe không khác gì bình thường: "Có chuyện gì thế
này?"
"Thuộc hạ bảo vệ không chu toàn, Ngụy... Ngụy công tử vì
muốn kéo đứa trẻ mà bị rơi xuống hố. Đã có huynh đệ trèo xuống dưới bằng dây thừng rồi."
Lận Hành vội vàng tách đám hộ vệ ra để nhìn cho
rõ, dưới hố đen như mực, hoàn toàn nhìn không thấy đáy, dây thừng được
cột vào thân cây thả thẳng xuống hố, "Tình huống ra sao rồi?"
"Tạm thời vẫn chưa rõ..." Hộ vệ đang canh giữ ở bên cạnh dây thừng vẫn chưa
nói hết thì dây thừng bắt đầu lay động, có vài người vội vàng hợp sức
lại để kéo người đang ở phía dưới lên.
"Đây hẳn không phải là một cái hố, nhưng lại rất sâu, thả dây thừng xuống cũng không chạm tới đáy
được." Hộ vệ được mọi người kéo lên vẫn chưa phát hiện Lận Hành đã tới,
bản thân còn đang tự lẩm bẩm. Không lâu sau, một hộ vệ khác cũng được
kéo lên, thông tin của người này có được cũng không khác mấy so với
người trước đó.
"Đưa dây thừng cho ta!" Lận Hành vừa lên tiếng, hai hộ vệ mới được kéo lên đã vội vàng quỳ xuống.
Lận Hành không rảnh để mà quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào. Trong đầu y chỉ có một suy nghĩ: Ngụy Nhược Cẩn bị rơi vào một cái hố sâu không thấy
đáy, sống chết chưa rõ!
Y thắt nút hai cái dây thừng lại với
nhau, chuẩn bị trèo xuống. Hộ vệ trưởng vội vàng quỳ xuống, khuyên nhủ:
"Tướng quân, không được đâu. Cứ để cho tiểu nhân đi xuống đi, chúng ta
vẫn chưa rõ nguy hiểm ở dưới đó ra sao hết."
"Ngươi cũng biết là chưa rõ nguy hiểm à?" Ánh mắt Lận Hành lạnh như băng, khiến cho hộ vệ trưởng nửa chữ cũng không nói được.
Vào lúc Ngụy Nhược Cẩn tỉnh lại, trước mắt cậu là một mảng đen tuyền. Cậu
chỉ mới cử động một chút đã đau điếng cả người, nghiêm trọng nhất là
cánh tay phải hầu như hoàn toàn không thể di chuyển được. Cậu duỗi tay
xoa thử thì bị đau đến mức nhăn cả mặt lại, không ngừng xuýt xoa.
Xương cốt đã bị nứt gãy, nhưng may mắn là không có trật khớp, chỉ cần nghỉ
ngơi cho tốt thì chắc sẽ không bị gì nữa. Sau đó cậu lại giơ tay sờ vào
mắt cá của chân phải, mới phát hiện ra đã sưng vù hết cả lên rồi, nhưng
xương bên trong cũng không bị ảnh hưởng.
Cậu rơi xuống từ chỗ cao như vậy mà bị thương cũng không quá nặng, xem như trong cái rủi có cái
may. Có điều là cậu không thể di chuyển được, muốn hô to kêu cứu nhưng
lại thấy hơi sợ hãi.
Khoảng không tối đen như mực và vô cùng yên
tĩnh, yên tĩnh đến mức Ngụy Nhược Cẩn có thể nghe được tiếng hít thở của bản thân. Tự nhiên cậu thấy rùng mình, cứ cảm giác có thứ gì đó kỳ quái đang theo dõi cậu trong màn tối.
Nếu cậu có chăn thì còn có thể
chui vào trong chăn, đáng tiếc là cậu đang nằm ở một nơi xa lạ, chỉ có
thể không nhúc nhích mà giả vờ ngủ.
Từ nhỏ đến lớn cậu đều như vậy, mỗi khi cảm thấy sợ hãi đều sẽ giả vờ như bản thân đang ngủ.
Một lúc lâu sau, cậu mới ép mình phải suy nghĩ về việc khi nào sẽ có người
tới cứu cậu, người đó sẽ là một trong đám nhỏ mà cậu chỉ dạy hay là hộ
vệ, hay có khi là Lận Hành. Nghĩ đến đây, đột nhiên mắt cậu ướt nhòe,
nước mắt trượt từ khóe mắt chảy xuống thái dương.
Trên thế giới này, cậu chỉ có mỗi chính mình mà thôi.
Trong lúc này, cậu nhận thức được điều đó vô cùng rõ ràng.
Nếu không có ai tới cứu cậu, có lẽ cậu sẽ lặng lẽ một mình chết đi ở đây,
đến lúc biến thành một đống xương trắng cũng không ai hay biết.
Nói không chừng Lận Hành sẽ hỏi thăm một chút về cậu. Dù sao thì bọn họ vẫn chưa tinh chế ra được muối tinh khiết, nhưng làm ra muối thô cũng có
thể giúp y kiếm được lợi nhuận cao nhất. Có muối tinh khiết hay không,
đối với y mà nói có lẽ cũng không quan trọng.
Đột nhiên, có thứ
gì đó phát ra tiếng động. Ngụy Nhược Cẩn hít vào một hơi, nhanh chóng
đưa tay lau đi nước mắt, đề cao cảnh giác. Tiếc là trước mắt cậu vẫn tối thui, cho dù có đề cao cảnh giác cũng không thể khiến cậu cảm giác an
toàn hơn chút nào cả.
Lại thêm một tiếng động nữa, hốc mắt Ngụy Nhược Cẩn lại bắt đầu ướt dần.
Đột nhiên cách đó không xa có ngọn lửa lờ mờ phát ra ánh sáng, Ngụy Nhược
Cẩn không tự chủ được mà rụt người lại, gắng sức nhìn chằm chằm vào ánh
lửa mờ nhạt kia.
"Nhược Cẩn!"
Là giọng của Lận Hành!
"Ta ở bên này..." Trong giọng nói của Ngụy Nhược Cẩn chất chứa cảm giác tủi thân, chỉ thiếu chút nữa là khóc nấc lên.
Tim của Lận Hành hẫng đi một nhịp, thiếu chút đã cho rằng bản thân mình
thấy ảo giác, vội vàng hô to đáp lại, vừa hô vừa chạy đến nơi phát ra
tiếng nói. Nhìn thấy được cậu cả người nhem nhuốc, khóe mắt đỏ hồng vẫn
còn vương giọt nước mắt, trái tim y như vỡ vụn.
"Có bị thương chỗ nào hay không?"
Ngụy Nhược Cẩn hít mũi, trả lời: "Xương cẳng tay phải bị gãy rồi, may là
không bị trật. Với cả chân phải của ta cũng không di chuyển được. Sao
ngài lại xuống đây?"
"Ta tới vì cậu, thật sự xin lỗi." Lận Hành
rất muốn ôm cậu vào lòng, nhưng bây giờ cả người cậu đều có vết thương.
Lỡ như y tay chân lóng ngóng khiến cho vết thương của cậu nặng hơn thì
phải làm sao?
Nhất thời y không biết phải làm thế nào cho ổn thỏa.
"Nếu ngài thật sự không tới cứu ta thì cho dù ta có biến thành quỷ cũng sẽ
không tha cho ngài đâu." Đáng tiếc, vì Ngụy Nhược Cẩn vẫn còn đang khóc
nức nở nên lời nói cũng không có tí uy hiếp nào. Nhưng trong nháy mắt
nhìn thấy Lận Hành xuất hiện, những suy nghĩ lung tung chạy loạn lên
trong đầu cậu đã biến mất từ lâu.
"Cái hang động này rất sâu, ta
phải cõng cậu leo một lúc mới có thể đến được chỗ có dây thừng, cậu phải ôm ta thật chặt." Lận Hành đưa cây đuốc cho Ngụy Nhược Cẩn cầm, tay
phải của cậu không thể cử động nên chỉ có thể để trước ngực Lận Hành.
Có ánh sáng, đồng thời cũng có người kế bên bầu bạn nên đương nhiên Ngụy
Nhược Cẩn cũng không còn sợ hãi nữa. Cảm giác yếu đuối biến mất, cậu lại trở thành Ngụy công tử như trước, "Ta cũng không nhẹ đâu, ngài cõng ta
leo lên thì có nguy hiểm quá không? Hay là ngài cứ lên trước đi, rồi
nghĩ ra cách khác hay hơn để đưa ta lên."
Lận Hành thở dài: "Để
cậu ở lại nơi này mới nguy hiểm. Ngọn núi này không có nhiều người đến,
hang động sâu như vậy rất có thể là sào huyệt của một con thú hoang nào
đó. Vẫn nên sớm đưa cậu ra ngoài thì hơn."
Ngụy Nhược Cẩn lại không cảm thấy như vậy. Chỗ này không có mùi gì kỳ lạ, hoàn toàn không giống như sào huyệt của thú hoang.
Lận Hành hạ thắt lưng xuống, cố định Ngụy Nhược Cẩn ở trên lưng y, phòng
ngừa lúc tay Ngụy Nhược Cẩn bị mất sức thì ngã xuống. Từ trong ký ức nhớ ra nơi mình leo xuống, y đốt thêm lửa, bắt đầu leo lên.
Không
giống như lúc nãy leo xuống, bây giờ trên lưng y còn cõng thêm một người đàn ông trưởng thành, so với trước khó khăn hơn rất nhiều. Mới leo được vài bước, tay Lận Hành bị trượt, thiếu chút nữa là ngã xuống. Ngụy
Nhược Cẩn cũng theo đó mà cảm thấy đau tim.
"Không thì ngài cứ
thả ta ở dưới đi, ngài lên trước bảo bọn họ đi tìm thêm dây thừng, sau
đó kéo ta lên là được." Ngụy Nhược Cẩn lo lắng, lỡ như hai người bọn họ
đều bị thương ở chỗ này thì đúng là mất nhiều hơn được.
Lận Hành
không hé môi, hít sâu một hơi, tiếp tục vươn tay trèo. Ngụy Nhược Cẩn
không có cách nào, chỉ có thể bồn chồn nhìn chằm chằm vào tay của y, sợ
tay Lận Hành lại trượt thêm lần nữa.
"Không khiến cậu hoảng sợ đúng không? Rất nhanh sẽ lên tới ngay thôi, dây thừng ở ngay phía trên kia."
"Ta không sợ, nhưng ta thấy chúng ta nên đi xuống dưới thì hơn. Hình như ta vừa nhìn thấy được có một loại quặng gì đó thì phải." Đôi mắt của Ngụy
Nhược Cẩn còn đang nhìn chằm chằm vào chỗ Lận Hành vừa bị trượt.
Một khối đá đen tuyền lộ ra từ dưới lớp bùn đất vì cú trượt của Lận Hành, nhờ ánh lửa mà phát ra những tia sáng mờ ảo.
Lận Hành treo người trên vách tường một lúc, không rõ có phải Ngụy Nhược
Cẩn đang lừa mình hay không. Cuối cùng quyết định tin tưởng cậu, đặt
chân xuống mặt đất, Lận Hành ôm chặt cậu trong vòng tay để đề phòng cậu
bị té ngã.
Cậu bảo Lận Hành tìm một khúc cây để gạt lớp đất bên
ngoài xuống. Loại đá này đúng là rất tương đồng với than đá mà cậu và
bạn bè từng lấy để nghịch lúc nhỏ, nhưng cậu cũng không chắc chắn.
Nếu đây thật sự là một cái mỏ than, thì cái động này chẳng lẽ là hầm mỏ mà người khác để lại ư?
Như vậy thì có thể giải thích được việc đột nhiên xuất hiện một cái động ở sâu trong núi.
"Ta cũng không thật sự chắc chắn, còn phải đem một ít trở về đốt lên thử
đã." Ngụy Nhược Cẩn cũng chưa từng thấy tận mắt mỏ than, chỉ là có chút
giống thôi, nếu chẳng may không phải thì cũng quá khiến người khác thất
vọng.
"Nhìn qua thì khá giống hòn đá bình thường." Lận Hành nói.
"Ngài phải đem nó lên trên mới phân biệt được là đá hay là than, nếu thật là than thì mùa đông sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."
Lận Hành mất cả nửa ngày sức mới đục ra được một khối đá, Ngụy Nhược Cẩn
vẫy tay, "Ngài lên trước đi, rồi lại nghĩ cách kéo ta lên. Tay phải của
ta bị gãy rồi, nếu đi được nửa đường lại bị trật khớp thì không ai chữa
cho ta được đâu."
"Vậy cậu ở chỗ này chờ ta, cầm lấy cây đuốc
này." Lận Hành cẩn thận đỡ cậu đi đến một góc ngồi xuống. Không có cậu
làm gánh nặng, tốc độ của Lận Hành nhanh hơn nhiều, chỉ một lát đã biến
mất trong bóng tối.
Ngụy Nhược Cẩn nhìn chằm chằm vào cây đuốc,
ngơ ngẩn đối mặt với ánh lửa. Không biết đã qua bao lâu rồi, mới có
tiếng động phát ra từ phía trên đỉnh đầu của cậu, là Lận Hành xuống đây.
"Sao ngài lại nhanh như vậy?" Ngụy Nhược Cẩn ngẩng đầu nhìn y an toàn đáp đất.
"Ta sợ cậu cảm thấy sợ hãi." Lận Hành nói xong, lại lần nữa cõng Ngụy Nhược Cẩn lên lưng. Cũng không biết y lấy từ đâu tới nhiều dây thừng như vậy, dùng chúng cột chắc Ngụy Nhược Cẩn vào lưng.
"Ta có lúc nào sợ hãi đâu!"
"Ừ, là ta sợ hãi, ta sợ không còn thấy được cậu nữa. Thật sự xin lỗi."
Lận Hành thừa nhận dứt khoát như vậy, Ngụy Nhược Cẩn nhất thời không biết
phải nói tiếp như thế nào, giọng nói mang theo chút bất mãn: "Bây giờ
lại bắt đầu dỗ ngọt ta, thật sự cho rằng ta dễ dỗ lắm sao?"
"Lời nói của ta ngày hôm đó chính là lời nói chân thành."
Ngụy Nhược Cẩn vẫn chưa kịp phản ứng, đã nghe Lận Hành nói tiếp: "Ta nghiêm
túc muốn sống cùng với cậu cả đời này, chỉ mỗi hai người chúng ta suốt
một đời."
Đáp lại lời Lận Hành là sự yên lặng cùng với thứ gì đó
đang phát ra hơi nóng trên cổ y. Y hé môi nhưng lại không biết phải nói
gì thêm, chỉ có thể lặng im tiếp tục trèo lên. Hiện giờ trèo lên dễ hơn
trước đó nhiều, có hộ vệ ở phía trên hỗ trợ, bọn họ rất nhanh đã ra khỏi miệng hố.
Ở trong núi trời càng lúc càng tối, Lận Hành cũng
không thả Ngụy Nhược Cẩn xuống, trực tiếp phân phó: "Dọn dẹp đồ đạc, lập tức xuống núi."
Vừa xuống dưới chân núi, trời liền mưa lâm râm,
các hộ vệ vội vàng dựng lên lều trại. Sau khi ôm Ngụy Nhược Cẩn vào lều, Lận Hành không rời đi, cứ ngây ngốc mà nhìn cậu như vậy.
"Ngài
vốn là tên lừa đảo. Hôm nay ngài nói như vậy, ai biết được ngày mai có
lại nói là mình không có ý đó nữa hay không!" Ngụy Nhược Cẩn vẫn còn tức giận.