Lận Hành lúc này mới từ từ ngồi xổm xuống, "Ta không có lừa cậu. Vết thương của cậu cần những thuốc gì? Để ta đi lấy cho."
"Ngài cũng có biết loại nào với loại nào đâu, thôi cứ đi kêu bọn nhỏ vào đây trước đã." Ngụy Nhược Cẩn thong thả thở phào.
Lận Hành cúi đầu nhìn cậu một cái, xoay người bước ra ngoài gọi người vào,
vốn lều trại không được coi là lớn nên rất nhanh đã chật kín, Lận Hành
suy nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định đi ra ngoài.
"Vương gia có gì phân phó ạ?" Hộ vệ trưởng thấy Lận Hành bước ra, vội vàng tiến lại hành lễ.
Mưa phùn rơi xuống mặt Lận Hành, lạnh như kim châm, "Không có việc gì, còn bao lâu nữa mới dựng xong lều trại?"
"Bẩm vương gia, sẽ xong nhanh thôi ạ."
"Ở lại chỗ này canh gác, trước khi bổn vương quay về thì không được rời đi một bước." Lận Hành nghĩ đến vết thương trên người Ngụy Nhược Cẩn, nghĩ đến cả lời nói kia, trong lòng không cách nào thoải mái được, dặn hộ vệ trưởng cẩn thận bảo vệ, bản thân thì đi lên núi.
Vết thương của
Ngụy Nhược Cẩn không được coi là quá nặng, cậu tự lấy bản thân ra làm
mẫu, để mỗi đứa nhỏ đều xem vết thương trên người mình, rồi lại dạy bọn
chúng cách băng bó, kê thuốc. Sau khi hoàn tất mọi thứ thì thời gian đã
trôi qua rất nhiều.
Sau khi bảo bọn nhỏ quay về lều trại của
chúng, Ngụy Nhược Cẩn mới phát hiện Lận Hành không có ở đây, vết thương
đã được băng bó cẩn thận dường như đau hơn, trong lòng có chút oán trách đối với người vốn phải ở lại đây.
Đồng thời cũng tự trách chính mình quá dễ dàng để cho người khác ảnh hưởng đến tâm trạng, không khỏi lại lần nữa thở dài.
"Đói bụng chưa, ta có nướng một con thỏ này."
Lận Hành xốc lên rèm cửa tiến vào, mang theo một làn gió lạnh cùng với mùi
thỏ nướng, bụng Ngụy Nhược Cẩn không biết chọn lúc mà phát ra tiếng "ục
ục", làm cậu thấy hơi xấu hổ.
"Lửa trong lò sắp tắt rồi, hạ nhân
cũng không biết phải thêm củi vào nữa." Lận Hành đem mâm để trước mặt
Ngụy Nhược Cẩn, lại bỏ thêm chút củi vào lò. Đống củi này mới được đốn
ngày hôm qua, một số chỗ hơi dính nước mưa, vừa rồi mới đặt chúng ở gần
lò sưởi cho khô, bây giờ đốt cháy rất nhanh.
Đợi cho lửa lớn hơn
chút Lận Hành mới ngồi xuống đối diện Ngụy Nhược Cẩn, trong khoảng thời
gian ngắn cũng không biết nên nói gì, im lặng lấy ra con dao mang theo
bên mình, cắt thịt thỏ thành từng miếng nhỏ để Ngụy Nhược Cẩn dễ ăn hơn.
Trong lều trại yên tĩnh, chỉ có tiếng "lách tách" thi thoảng phát ra từ lò
sưởi, Ngụy Nhược Cẩn đột nhiên mở miệng nói: "Cục đá được lấy từ cái
động kia đâu rồi, ngài ném vào đốt lên thử xem."
Lận Hành vội vàng móc ra cục đá từ trong áo, ném vào lò rồi sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ngụy Nhược Cẩn lại bắt đầu suy nghĩ nhiều, rốt cuộc Lận Hành có ý gì vậy?
Muốn hỏi y nhưng lại không mở lời được, cảm giác bản thân còn suy nghĩ
nhiều hơn con gái nữa. Không lâu sau, Lận Hành lại trở về, ngồi xuống
đối diện cậu.
Cậu để ý tay Lận Hành bị ướt, hẳn là đi ra ngoài rửa tay cho sạch.
Ngụy Nhược Cẩn đột nhiên thấy yên tâm, khá có sức mà ăn cả nửa con thỏ, "Ta ăn no rồi."
Lận Hành gật đầu, bỏ dao xuống lấy một tay bẻ thịt thỏ, giờ mới bắt đầu ăn. Ánh mắt nhìn vào miệng vết thương trên người Ngụy Nhược Cẩn, y mới phát hiện quần áo cậu được thắt lỏng lẻo, lộ ra một vùng da lớn trắng như
tuyết, vô tình bị sặc mà ho khan mạnh.
"Ngài ăn chậm một chút."
"Do ta không cẩn thận, vết thương của cậu không sao chứ?" Lận Hành cụp mắt, ép bản thân đừng nhìn nữa, nhưng y có hơi không kìm chế được ánh mắt
của mình.
"Không nghiêm trọng đâu, nghỉ ngơi vài hôm là sẽ khoẻ
liền. Ngài có chuyện gì muốn nói với ta hay không?" Ngụy Nhược Cẩn có
hơi không kiên nhẫn, cậu cũng không muốn mỗi ngày phải đi dò đoán suy
nghĩ của người khác, cảm giác mình như đứa ngốc vậy.
Lận Hành im
lặng gặm thịt thỏ. Trong lòng Ngụy Nhược Cẩn lại cảm thấy bực bội, cố
nén tức giận nhìn y ăn hết thịt thỏ còn dư, bỏ xương đi sau đó sau đó
mang theo hơi nước chầm chậm bước đến trước mặt cậu.
"Rất xin lỗi, Nhược Cẩn, ta phải nuốt lời rồi. Ta không muốn trả tự do lại cho cậu."