Không khí buổi tiệc rất náo nhiệt, nhưng người làm cho không khí náo
nhiệt lại không phải vốn dĩ là chủ buổi tiệc Lâm Hựu Tông, mà lại là Nhu Quang Nghĩa, chỉ thấy ông ta liên tục cùng những người khác chén chú
chén anh, bộ dạng như thể là nhân vật chính.
Nhu Y trên long đài
thấy bộ dạng của phụ thân mình như vậy tim đập loạn xạ, lén lút liếc
nhìn Quân Lạc Huy bên cạnh, thấy hắn không có vẻ gì là không vui mới thở phào nhẹ nhõm, hơn hết cô thấy xấu hổ cho sự đắc ý vênh váo của phụ
thân mình, nếu vì dáng vẻ này của ông ta mà để Quân Lạc Huy xem thường,
còn liên lụy đến bản thân, vậy thì thật là oan uổng. Không cần nghĩ cũng biết các vị phi tần xinh đẹp lộng lẫy phía dưới kia giờ khắc này nhất
định căm phẫn mà nhìn vị trí phía dưới của cô ta.
Nở nụ cười tươi tắn nhất, Nhu Y sau khi rót rượu vào ly rượu đã cạn của Quân Lạc Huy
bèn nói: "Hoàng thượng, tiệc Nghênh Phượng hôm nay, thần thiếp cũng có
chuẩn bị phần quà cho hoàng thượng và hoàng hậu nữa đó, chỉ e là không
lọt vào mắt xanh của hai vị." Khi nói nụ cười hoàn mỹ còn kèm theo chụt
ngại ngùng.
Cầm ly rượu đưa lên môi, sau khi nhấp môi Quân Lạc
Huy mới nói: "Ồ? Không biết ái phi chuẩn bị món quà gì rồi? Trẫm và
hoàng hậu rất mong chờ đó, chỉ cần là ái phi dốc lòng chuẩn bị, trẫm và
hoàng hậu đều thích. Nàng nói phải không hoàng hậu?" Nói rồi xoay đầu
nhìn Lâm Mật Nhi bên cạnh.
Lâm Mật Nhi thản nhiên trả lời: "Phải
đó, muội muội đặc biệt chuẩn bị quà mừng cho bổn cung và hoàng thượng,
bổn cung sao lại không thích chứ?" Bất kỳ ai nghe được những lời của Lâm Mật Nhi lúc này đều nghĩ rằng cô ta là một hoàng hậu chuẩn mực, đây
cũng là điểm mà trước đây Quân Lạc Huy thích ở cô ta.
Sau khi
tiết mục vũ đạo đầu tiên của buổi tiệc kết thúc, bèn thấy Nhu Y sau khi
cúi người chào xong thì bước xuống dưới, sau khi cô ta bước xuống khỏi
long đài, tất cả văn võ bá quan có mặt đều im lặng, phi tử của hoàng
thượng muốn múa nha, bọn họ không dám như khi nãy, đó là vô cùng bất
kính.
Nhu Quang Nghĩa nhìn con gái đứng ở giữa, trong lòng vô
cùng đắc ý, con gái ông ta cuối cùng cũng vượt qua rồi, vốn dĩ ông ta
không ôm hi vọng gì, nhưng trong buổi tiệc Nghênh Phương này ông thật sự nhìn thấy được hi vọng.
Ngồi trên long ỷ, Quân Lạc Huy luôn nở
nụ cười dịu dàng, vẻ mặt đó cho dù là Lâm Mật Nhi biết rõ Quân Lạc Huy
đang diễn kịch cũng cảm thấy lo lắng, chỉ sợ Quân Lạc Huy thật sự yêu
thích Nhu Y cái ả chuyên mê hoặc người này, nhưng lập tức cô ta thấy
Quân Lạc Huy nhìn cô ta với ánh mắt đầy sự áy náy, nhờ vậy cô ta mới hết hoài nghi lo lắng.
Mặt thì mỉm cười nhưng trong lòng Quân Lạc
Huy lúc này lại thầm trách bản thân có chút hồ hởi thái quá, kịch này
không thể diễn quá lố được, nếu không thì e là sẽ bị ả đàn bà diễn kịch
còn giỏi hơn hắn sẽ nhìn ra sơ hở mất, vậy thì sau này chơi không vui
nữa.
Nhu Y nhảy một điệu múa khác lạ, dáng vẻ quả là có chút
quyến rũ, đôi mắt xinh đẹp long lanh thỉnh thoảng lướt qua nhìn Quân Lạc Huy, khiến cho nét mặt của Lâm Mật Nhi cùng các phi tần khác có chút
khó coi, này không phải là giọng khách át giọng chủ thì là gì nữa?
Nhìn thấy Nhu Y nổ lực lôi kéo thù hận, Quân Lạc Huy cảm thấy lần này hắn
chọn đúng người rồi, mặc dù điệu múa này rất đẹp, nhưng Quân Lạc Huy chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt hắn thỉnh thoảng liếc nhìn qua chỗ các phi tần
đang ngồi, từ lúc đến cung Càn Dương hắn đều vô thức mà nhìn về phía đó
nhiều lần, nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy nam tử ở cùng chỗ với các phi tần đều là cúi đầu, còn không thì cầm ly trà trong tay nhấp môi, cảm giác
nhàn nhã này khiến Quân Lạc Huy cảm thấy người này không giống như đang ở trong buổi tiệc Nghênh Phượng náo nhiệt, mà giống như đang ở trong rừng trúc yên tĩnh.
Mỗi lần nhìn qua, ánh mắt Quân Lạc Huy đều lưu
luyến không nỡ rời đi, ép buộc bản thân dời ánh nhìn đi không được bao
lâu lại nhịn không được mà nhìn qua, hắn đương nhiên biết như vậy không
được, nhưng hắn quả thật không kiềm chế được mình.
Sau nỗ lực kéo ánh mắt rời khỏi Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy ép buộc bản thân nhìn
chăm chú nữ tử đang nhảy múa bên dưới, trong trí nhớ thời gian hình như
cũng sắp xong, Quân Lạc Huy không muốn lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ánh mắt chăm chú của hắn khiến Nhu Y bên dưới cũng cảm nhận được
ánh mắt nóng bỏng của hắn, trong lòng mừng rỡ, điệu bộ nhảy múa của Nhu Y càng thêm mê hoặc lòng người.
Đối với ánh mắt của Quân Lạc Huy
bên cạnh, Lâm Mật Nhi cũng đã chú ý đến, trong lòng giật mình, người này chắc không phải thật sự bị điệu múa này mê hoặc rồi chứ. Hơi cau mày,
trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, mà lúc này lại vang lên tiếng la thất
thanh.
Khi mọi người kịp phản ứng đã thấy một nữ vũ công phía sau Nhu Y đang cầm đao đâm về phía Nhu Y, Nhu Y kêu lên đau đớn, chỉ thấy
cô ta ôm cánh tay mình ngã xuống.
"Có thích khách!!! Bảo vệ hoàng thượng!!!" Cảnh tượng bất ngờ này khiến thống lĩnh cấm vệ Vệ Quảng dựng hết lông tơ, hắn không ngờ chuyện này lại xảy ra, từ lúc hắn nhậm chức
tới giờ chưa từng xảy ra chuyện này, chỉ nghe hắn lớn giọng hét lên với
đám thị vệ đang có mặt.
Khóe miệng Quân Lạc Huy hơi nhếch lên với ý quả nhiên, trước mặt hắn đã bị các thị vệ vây chặt, chuyện hành thích này ngoại trừ ám vệ của hắn, Quân Lạc Huy đều không tiết lộ với những
người khác, lúc này hắn không quên diễn kịch phải diễn cho tròn vai.
Nửa ôm Lâm Mật Nhi bên cạnh, nét mặt an ủi mà nói: "Mật Nhi không sao đâu,
trẫm không để nàng xảy ra chuyện đâu." Sau đó nét mặt giận dữ thét lên
với các thị vệ bên ngoài: "Đừng để tên đó chết! Trẫm muốn xem xem kẻ nào to gan như vậy!"
Hắn nhớ rõ thích khách chỉ có một người, sau
khi hành thích thành công liền nuốt thuốc độc tự vẫn, làm hắn khi đó tức giận rất lâu, lúc đó hắn còn cho rằng nếu không phải hắn nhận được tin
từ trước thì người bị thương sẽ là Lâm Mật Nhi.
Lâm Mật Nhi lúc
này sắc mặt trắng bệch, nhưng trong mắt cô ta lóe lên tia vui mừng, nắm
chặt tay Quân Lạc Huy, Lâm Mật Nhi vừa khóc vừa nói: "Hoàng thượng, Nhu Y muội muội nàng ấy thế nào rồi? Mau truyền thái y đi, ngài xem muội ấy
chảy nhiều máu như vậy."
Nhu Y thế nào hắn không quan tâm, lúc
nãy hắn chú ý thấy tên thích khách đó giống như kiếp trước không có đâm
trúng chỗ hiểm, còn thái y ngay từ đầu hắn đã kêu ở phía sau chuẩn bị
sẵn rồi, có thể đảm bảo Nhu Y tuyệt đối không chết được, nếu mà chết lúc này, sau này hắn làm sao còn kịch hay để xem chứ?
"Lập tức
truyền thái y!! Còn ngẩng ra đó làm gì!" Sau khi xác nhận thích khách đã chết, Quân Lạc Huy thét lên với đám người bên dưới.
Trong khoảng thời gian đó hắn liếc nhìn về phía Văn Cảnh Dương đang đứng, thấy người đó đang cau mày nhìn về phía chính giữa trong lòng Quân Lạc Huy mới nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy may mắn khi có cơ hội lần nữa, để cho người
này được bình an vô sự đứng bên cạnh, chứ không như kiếp trước nằm trong vũng máu.
Lúc này buổi tiệc Nghênh Phượng đã hỗn loạn, mất một
lúc lâu thị vệ trong cung mới duy trì được trật tự, cách đó không lâu
Nhu Quang Nghĩa còn dương dương tự đắc, lúc này đã đờ người, ông ta
không ngờ con gái mà ông ta tưởng rằng mang đến hi vọng quật khởi cho
ông ta lại bị hành thích trước mặt ông ta.
"Tấn phi nương nương!
Thái y! Thái y mau cứu nương nương! Mau cứu nương nương đi!" Nhu Quang
Nghĩa loạng choạng chạy đến chỗ Nhu Y nằm, nhìn thấy con gái rên rỉ đau
đớn, nước mắt chực trào ra ngoài, ông ta không hiểu, mới vừa nãy tất cả
không phải đều phát triển theo hướng tốt sao? Sao vừa chớp mắt tình hình lại trở nên tồi tệ rồi.
Thấy các thái y đem Nhu Y bị thương đi,
Nhu Y quỳ ở đại điện hướng về phía Quân Lạc Huy trên long đài dập đầu
nói: "Hoàng thượng ngài nhất định phải làm chủ cho Y Nhi a! Nương nương
nàng, nàng ấy chẳng may có chuyện gì, thần làm sao giao phó với mẹ của
nàng đây." Vừa gào, vừa khóc rất đau lòng.
Quân Lạc Huy vẻ mặt
cũng nghiêm túc, chỉ thấy hắn nói với Nhu Quang Nghĩa: "Ái khanh ngươi
yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đứng đằng sau, trẫm đã kêu
thái y kiểm tra thương tích của ái phi rồi, ái khanh không cần lo lắng
nữa."
Quân Lạc Huy nói xong bèn không quan tâm đến Nhu Quang
Nghĩa đang quỳ bên dưới nữa, xoay đầu nói với Lâm Mật Nhi: "Mật Nhi,
nàng giúp trẫm đi xem Nhu Y trước, ở đây còn cần trẫm xử lý chút chuyện, lát nữa trẫm sẽ qua đó." Vỗ vỗ Lâm Mật Nhi đang được hắn ôm, Quân Lạc
Huy nói như vậy.
Lâm Mật Nhi gật đầu, nét mặt rất nghiêm chỉnh,
làm cho người khác cảm thấy rất đáng tin, dáng vẻ như lúc đó hắn sai Lâm Mật Nhi đi chăm sóc Văn Cảnh Dương giống y như đúc, chỉ là không biết
chuyện lát nữa xảy ra có giống kiếp trước hay không thôi?
Sau khi Lâm Mật Nhi rời ghế, bên dưới góc trái long đài, các phi tần cũng lần
lượt dẫn theo người của cung mình rời khỏi cung Càn Dương, khi Văn Cảnh
Dương đứng dậy rời đi, Quân Lạc Huy nói với giọng rất nhỏ cũng không
biết là đang giao phó với ai: "Nói với Ám Lân, bảo hắn nửa bước cũng
không được rời Văn Cảnh Dương, nếu xảy ra chuyện, đem đầu đến đây."
......
Không cần biết tình hình trong cung Càn Dương bây giờ thế nào, tất cả đều
không liên quan đến Văn Cảnh Dương đã bước ra khỏi cung Càn Dương, nhưng từ lúc xảy ra chuyện hành thích vừa rồi đến giờ, chân mày Văn Cảnh
Dương đều không có giãn ra, cậu cảm giác chuyện này không đơn giản như
trên bề mặt, tại sao tên thích khách này cả đám người không hành thích
ai khác, mà lại đi hành thích một vị phi tần chứ?
Tranh đấu hậu
cung? Nghĩ vậy Văn Cảnh Dương lập tức phủ nhận, không có phi tử nào lại
ngu xuẩn đến nỗi chọn ra tay ở tiệc Nghênh Phượng, hành vi trắng trợn
như vậy không giống với thủ đoạn ở chốn hậu cung.
Nhưng Tấn phi
vừa mới nổi lên, ở tiệc Nghênh Phượng liền bị hành thích, nếu nói không
có liên quan tự Văn Cảnh Dương cũng không tin, trong lòng lóe lên nhiều
suy nghĩ, đến khi Lục Tam phía sau gọi cậu, cậu mới giật mình bừng tỉnh.
"Sao vậy?" Không chú ý đến lời Lục Tam nói, Văn Cảnh Dương chỉ đành hỏi lại, con người cậu có tật xấu, lúc mãi mê suy nghĩ sẽ không chú ý đến chuyện xung quanh.
Lục Tam Nhi bĩu môi rồi nói: "Nô tài nói là, công
tử, chúng ta đi sai đường rồi." Trong lời nói có chút bất đắc dĩ, tật
xấu này của Văn Cảnh Dương lúc mới hầu hạ Văn Cảnh Dương không lâu đã
phát hiện rồi, nhưng mỗi lần như vậy hắn đều phải gọi mấy lần.
Văn Cảnh Dương nghe Lục Tam nói thì đảo mắt nhìn, đúng rồi ha, chỗ này với
Minh Nhược Hiên của bọn họ không phải là một đường, Văn Cảnh Dương xấu
hổ mỉm cười rồi mới dẫn Lục Tam quay người muốn rời đi, nhưng khi nghe
có tiếng bước chân Văn Cảnh Dương liền dừng lại.