Âm thanh vừa dứt, tất cả mọi người trong cung Càn Dương đều đứng lên,
Văn Cảnh Dương sau khi chỉnh lại y phục cũng đứng lên, đầu cúi một nửa
cùng mọi người hô ta: "Cung nghênh hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế
vạn tuế vạn vạn tuế."
Văn Cảnh Dương không ngẩng đầu nhìn về phía Quân Lạc Huy, những nơi có hoàng hậu cùng xuất hiện thế này, ánh mắt
quá suồng sã sẽ là bất kính với hoàng hậu, Văn Cảnh Dương vẫn như cũ
cùng mọi người chờ Quân Lạc Huy miễn lễ, nhưng khi âm thanh này vang
lên, Văn Cảnh Dương đang cuối đầu thì bất giác nhìn thấy đôi long ủng
màu vàng khi đến gần cậu thì dừng lại một chút.
Khiến Văn Cảnh
Dương đánh trống ngực, nhưng rất nhanh trong lòng cậu tự cười nhạo thần
kinh mình có chút nhạy cảm, vì ở vị trí của cậu có thể nghe thấy Quân
Lạc Huy nói: "Cây trâm của nàng lệch rồi, trẫm giúp nàng sửa lại."
Ngay lập tức Văn Cảnh Dương nghe thấy giọng nói khác với giọng của Lâm Mật
Nhi vang lên: "Vậy thần thiếp nhờ hoàng thượng rồi." Trong lời nói Văn
Cảnh Dương còn nghe được chút đắc ý.
Lần này đúng là làm cho Văn
Cảnh Dương kinh ngạc, không ngờ tiệc Nghênh Phượng bên cạnh hoàng thượng lại là phi tần khác? Rất nhanh cậu đã biết giọng nữ này là ai, chỉ vì
cậu nghe Lâm Mật Nhi cười mà nói: "Nô tỳ của Nhu Y muội muội thật là bất cẩn, cây trâm cũng không cài đàng hoàng cho muội muội, chi bằng lát nữa bổn cung giúp muội muội chọn vài người tay chân nhanh nhẹn đưa qua chỗ
muội muội?"
Lúc này Văn Cảnh Dương cúi gầm mặt, xem như bản thân
không nghe thấy gì cả, cậu có chút khó hiểu, Quân Lạc Huy bây giờ rốt
cuộc là đang chơi nước bài gì.
Về phía Quân Lạc Huy bị hai nữ nhân kẹp giữa thì trên gương mặt lại nở nụ
cười dịu dàng, thỉnh thoảng trả lời cuộc đối thoại của hai nữ nhân này,
tất nhiên tối nay thái độ của hắn là hơi nghiêng về phía Nhu Y, cảm giác này hắn quả thật rất thành thục, so với việc giả vờ ân ái với Lâm Mật
Nhi, cảm giác bây giờ khiến hắn thoải mái rất nhiều.
Nhưng trọng
điểm chú ý của hắn không hề đặt trên hai người nữ nhân này, ánh nhìn bên ngoài của hắn đang dõi theo bóng người mặc phi bào màu tím, đây là lần
cách Văn Cảnh Dương gần nhất trong mấy ngày qua. Quân Lạc Huy lén lút
liếc nhìn người mặc phi bào phiền phức màu tím cách hắn không xa, Văn
Cảnh Dương tuân thủ lễ nghĩa cúi nửa đầu, ánh mắt giống như vô tình lướt qua phía sau cổ áo thẳng đứng được cài kín đáo của phi bào Văn Cảnh
Dương còn có vài sợi tóc bị vướng vào bên trong. So với cây trâm trên
tóc của Nhu Y bây giờ, hắn càng muốn đi giúp Văn Cảnh Dương lấy sợi tóc
vướng trong cổ áo ra hơn.
Nắm chặt cây trâm trong tay, sợ bản
thân không chú ý mà mạnh tay cắm cây trâm lên đầu Nhu Y, qua một lúc sau Quân Lạc Huy mới lên tiếng: "Được rồi hoàng hậu, ái phi, chúng ta đi
thôi." Nói rồi mới luyến tiếc thu tầm mắt về, nắm tay Lâm Mật Nhi và Nhu Y đi lên long đài.
Hôm nay là tiệc Nghênh Phượng, nhưng hoàng
thượng lại dẫn theo hai vị phi tần, cảnh tượng này khiến tất cả đại thần có mặt đều ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không biết Quân Lạc Huy đang
chơi trò gì, một số đại thần ở gần càng thấy rõ nụ cười trên mặt Lâm Mật Nhi so với thường ngày càng cứng nhắc hơn.
Vẻ mặt Lâm Hựu Tông
lúc này còn khó coi hơn, động thái này của Quân Lạc Huy quả thật là đang vã mặt, ông ta tức giận trừng mắt với Lâm Mật Nhi, giận cô ta chuyện
lớn thế này lại không nói với ông, nếu không đời nào ông cho phép con
gái Binh bộ Thượng thư tranh giành sủng ái của hoàng đế với con gái ông
chứ.
Nhất thời không khí ở cung Càn Dương có chút quỷ dị, Nhu Y
này quả thật là có được sủng ái của hoàng đế, vậy Binh bộ Thượng thư quả thật sắp trỗi dậy rồi, nói không chừng sẽ là Lâm Hựu Tông tiếp theo đó, càng có một số quan viên bắt đầu tính toán chủ ý riêng.
Thấy
Quân Lạc Huy và Lâm Mật Nhi ngồi xuống chỗ xong, những người khác mới
lục đục ngồi xuống, tất cả phản ứng bên dưới đều lọt vào mắt Quân Lạc
Huy, trong lòng không khỏi cười nhạo, kiếp trước hắn cũng xảy ra những
chuyện này, nhưng đối tượng không phải là Binh bộ Thượng thư Nhu Quang
Nghĩa mà là Lễ bộ Thượng Thư Văn Cẩn Nghiêm. Còn về thái độ của Văn Cẩn
Nghiêm lúc đó, bản thân Quân Lạc Huy không có chú ý, nhưng hắn có thể
chắc chắn nhất định sẽ không có bộ dạng vênh vênh tự đắc như Nhu Quang
Nghĩa ngày hôm nay.
Ngay sau đó Quân Lạc Huy lên tiếng: "Hôm nay
là tiệc Nghênh Phượng, trẫm ở đây phải cảm tạ các vị ái khanh đã nể mặt, một năm trước trẫm may mắn cưới được hoàng hậu như hôm nay, nhớ lại lúc đó, trẫm có cảm giác như mới ngày hôm qua, trẫm vô cùng cảm tạ hoàng
hậu vì trẫm mà lo liệu cho cả hoàng cung, có được một hoàng hậu nết na
hiền thục là phúc khí của trẫm, đó cũng là phúc khí của triều đại Quân
Nguyên ta! Buổi tiệc Nghênh Phượng ngày hôm nay là trẫm đặc biệt tổ chức cho hoàng hậu, đáp tạ tất cả những chuyện nàng đã làm vì trẫm và Quân
Nguyên!"
Lời này năm đó hắn cũng từng nói, đến cả ngữ khí cũng không thay đổi, không biểu đạt tình yêu với hoàng hậu, năm đó hắn còn vì chuyện này mà áy
náy, áy náy không thể mang lại kỉ niệm đẹp cho Lâm Mật Nhi trong năm đầu tiên bọn họ ở bên nhau, nhưng giờ đây hắn nói những lời này lại cảm
thấy rất yên lòng.
Dứt lời dưới long đài lại vang lên tiếng hoàng thượng vạn tuế và hoàng hậu thiên tuế, sau khi cho mọi người bình thân
bèn cho bữa tiệc bắt đầu, tiết mục đầu tiền là biểu diễn múa mà Lâm Mật
Nhi yêu thích, ở kiếp trước Lâm Mật Nhi sau đó còn đặc biệt học để múa
cho Quân Lạc Huy xem.
Trong buổi biểu diễn, Quân Lạc Huy quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Mật Nhi, bộ dạng lúc này của cô ta
khiến Quân Lạc Huy lúc đó đau lòng rất lâu, bởi vì nụ cười trên mặt Lâm
Mật Nhi lúc này chỉ cần là con người đều có thể nhìn ra được là miễn
cưỡng, mặc dù nói là vì bảo vệ cô ta, nhưng Quân Lạc Huy lúc đó vẫn cảm
thấy thiệt thòi cho Lâm Mật Nhi.
Giờ phút này nhìn Lâm Mật Nhi
ngồi bên cạnh mình, Quân Lạc Huy có chút mơ màng, hắn nghĩ không ra, bản thân đối với cô ta có thể cho là hết lòng hết dạ rồi, cho dù trái tim
sắt đá cũng phải tan chảy chứ? Chuyện kiếp thứ nhất hắn không oán, lúc
đó là do đại hoàng tử quen biết cô ta trước, nhưng kiếp thứ hai rõ ràng
là hắn tìm thấy cô ta trước, nhưng tại sao đến cuối cùng cô ta vẫn muốn ở cùng với kẻ tử địch của hắn?
Đây là chuyện mà từ đầu đến cuối
hắn đều nghĩ không ra, những ý nghĩ này chỉ tồn tại một chút mà thôi,
bất kể vì lý do gì, kiếp này đối với hắn mà nói cô ta chỉ là kẻ địch,
đến chết mới thôi.
"Hoàng thượng, người nhìn gì đó?" Thấy Quân
Lạc Huy nhìn chằm chằm mình, mặt Lâm Mật Nhi hơi đỏ thì thầm, gò má ứng
hồng khiến cả người Lâm Mật Nhi trở nên xinh đẹp hấp dẫn, cho đến tiểu
thái giám đứng bên cạnh hầu hạ cũng bất giác mà ngẩng người.
Sau
khi định thần lại phát giác ra cảnh tượng lúc này, Quân Lạc Huy trong
lòng thở dài, không thể phủ nhận Lâm Mật Nhi thật sự rất đẹp, nét đẹp
của cô ta là vẻ thuần khiết và diễm lệ, khiến người khác bị thu hút
không rút ra được.
"Tất nhiên là nhìn hoàng hậu người vì trẫm mà
phải hi sinh rất nhiều rồi, trẫm đêm nay phải cảm tạ nàng thật tốt." Tùy tiện nói dối, Quân Lạc Huy vừa cười vừa nói.
Lâm Mật Nhi vì câu nói của Quân Lạc Huy mà cười híp mắt, sau đó mới nói:
"Đây đều là những chuyện Mật Nhi nên làm, có thể ở bên cạnh hoàng
thượng, là hạnh phúc của Mật Nhi."
Nhu Y ở bên cạnh thấy cảnh này cũng không chịu lép vế, Quân Lạc Huy rất đúng lúc mà dời ánh nhìn,
giống như bị Nhu Y thu hút vậy, trong mắt người khác vốn dĩ có chút thẹn thùng thì giờ đây nét mặt của Lâm Mật Nhi lại có chút khó coi, cảm giác nụ cười dịu dàng trên môi sắp không cười nổi.
Quân Lạc Huy nãy
giờ vẫn luôn chú ý Lâm Mật Nhi thầm khen ngợi trong lòng, nếu trong mắt
người khác Lâm Mật Nhi lúc này chắc chắn đang rất tức giận, nhưng hắn
biết rõ Lâm Mật Nhi biết hắn đang giả bộ, nếu như là trước đây hắn sẽ
cho rằng Lâm Mật Nhi giận thật, nhưng giờ đây hắn chỉ có thể nói kĩ năng diễn xuất của Lâm Mật Nhi quá tốt, tốt đến nỗi hắn đã từng tin rằng tất cả đều là thật.
So với cuộc chiến âm thầm mãnh liệt trên long
đài, bên dưới chỗ ngồi của các phi tần không khí cũng rất náo nhiệt, bọn họ đều không ngờ tới Tấn phi lại lên ngôi thành công, vốn dĩ ở hậu cung nghe được tin tức, bọn họ còn cho rằng hoàng thượng nhất thời ham cái
mới, ai mà không biết tình yêu hoàng thượng dành cho hoàng hậu không ai
có thể vượt qua được chứ? Bọn họ trước giờ đều biết là như vậy.
Nhưng bây giờ có vẻ như Nhu Y đã phá vỡ giới hạn này, nói cho bọn họ biết
rằng thì ra hoàng thượng cũng sẽ phải lòng người khác, điều này khiến
cho tất cả các phi tần khác đều rục rịch chộn rộn, ai mà không muốn ở
những nơi như thế này được ngồi bên cạnh hoàng thượng chứ? Hoàng thượng
nếu có thể để ý đến Nhu Y, vậy bọn họ tại sao lại không được chứ? Cũng
có thể trở thành Nhu Y kế tiếp.
Ánh mắt Văn Cảnh Dương bình thản
nhìn long đài, Quân Lạc Huy thật sự thay đổi tình cảm rồi sao? Nếu thật
sự là như vậy thì cậu đúng là phải thất vọng rồi, đều là nam nhân cậu
tất nhiên biết nam nhân có lúc sẽ đa tình, nhưng cậu từ nhỏ đã nhận
định, nếu đã cưới vợ vậy chỉ cưới một người, lúc nhỏ cậu đã thấy mẹ cậu
ngồi khóc một mình, mặc dù tình cảm của mẹ cậu với phu nhân rất tốt,
nhưng mỗi khi nghĩ tới cha và phu nhân ở cùng nhau, sao lại không đau
lòng chứ? Chỉ là không ai biết mà thôi, trong quá trình trưởng thành
càng nhìn thấy cha và phu nhân sống với nhau, càng khiến cậu quyết định
chỉ cưới một người. Khi nhập cung ý nghĩ cưới vợ của cậu coi như tiêu
tan, nhưng khi thấy Quân Lạc Huy chỉ chung tình với hoàng hậu, cậu nhìn
người nam nhân này với con mắt khác, nhưng tình hình bây giờ khiến Văn
Cảnh Dương cảm thấy, Quân Lạc Huy cũng chỉ có vậy mà thôi.