Đừng Có Học Hư

Chương 104: Pháp Bất Dung Tình là thật đó


trướctiếp

Meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo!

Lộ Thức Thanh tẩy trang với tốc độ ánh sáng, sau đó mặc áo khoác, rời khỏi phim trường, về khách sạn với Dung Tự.

Sau khi hai người vừa xác nhận quan hệ thì chia cắt hai nơi, không dễ gì mới gặp nhau lần nữa. Lộ Thức Thanh xưa nay vẫn luôn kín đáo cầm lòng không đậu nữa, giờ đang trộm ngắm Dung Tự trên xe.

Dung Tự lái xe, sau khi phát hiện ra Lộ Thức Thanh ngồi ở ghế phó lái nhìn trộm mình lần thứ ba, rốt cuộc hắn cũng thấp giọng cười khẽ: “Không uổng công tôi xuống xe còn đặc biệt làm tạo hình, coi bộ Lộ lão sư rất hài lòng. Không tệ không tệ, tôi còn có thể miễn cưỡng kiếm cơm bằng mặt.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Có vẻ Lộ Thức Thanh đã nảy sinh hứng thú với lớp nhung trên miếng lót bảo vệ vai của dây an toàn, cậu cúi đầu nghiên cứu mãi, không dám nhìn Dung Tự nữa.

Dung Tự cười mãi, cười tới nỗi Lộ Thức Thanh suýt nhảy khỏi xe hắn mới thôi, sau đó đổi đề tài.

“Em muốn đến nhà tôi không?”

Lộ Thức Thanh còn đang liếc miếng lót bảo vệ, cậu lúng túng hỏi: “Em… nên đi không?”

“Cái này em tự quyết định.”

Nếu dựa theo tác phong hành sự của Dung Tự, khỏi cần nghĩ cũng sẽ chọn đưa người về nhà. Nhưng hắn lo Lộ Thức Thanh vừa xác nhận quan hệ đã ra mắt phụ huynh sẽ sợ hãi căng thẳng, vậy nên hắn vẫn luôn trưng cầu ý kiến của cậu.

Lộ Thức Thanh cụp mắt, dứt khoát tới luôn: Dù sao Dung Tự cũng đã biết mình không có chính kiến.

“Em không biết, anh quyết định giúp em đi.”

Dung Tự nhướng mày: “Được thôi, vậy chúng ta về lấy đồ rồi tới nhà tôi.”

Lộ Thức Thanh gật đầu bảo được.

Dung Tự khá bất ngờ khi Lộ Thức Thanh đồng ý thuận lợi tới vậy, hắn còn tưởng phải ở bên nhau sáu tháng một năm thì cậu mới dám cùng hắn về nhà.

“Em chắc không?”

Ban đầu Lộ Thức Thanh đã hết lăn tăn, giờ bị hắn hỏi ngược lại như vậy, cậu lại bắt đầu thấy rối rắm.

“Hở? Anh có thấy tiến độ nhanh quá không?”

Dung Tự bật cười.

Ngay từ đầu khi đã quyết định đầu nhập vào đoạn tình cảm này, Dung Tự đã hướng tới mục đích kết hôn. Hắn rõ tính tình Lộ Thức Thanh, vậy nên giai đoạn nào cũng tràn đầy kiên nhẫn, cho dù yêu đương 3 4 năm mới gặp phụ huynh hắn cũng chờ được, không cần gấp gáp trong một chốc.

Thấy Lộ Thức Thanh lại bắt đầu rối rắm nghiên cứu lớp lót bảo hộ vai, đầu Dung Tự chợt nảy ra ý tưởng. Hắn nghĩ ra cách giúp cậu điều hòa: “Hay năm nay cứ coi như bạn bè đến nhà tôi đón năm mới đi.”

Lộ Thức Thanh ngẩn ra: “Còn có thể làm vậy à?”

“Ừ.” Dung Tự lùi xe vào bãi đỗ của khách sạn, “Hồi trước Đậu Trạc tới Xuyên Thành quay phim không về được cũng tới nhà tôi đón Tết đó.”

Lộ Thức Thanh suy ngẫm, cậu cảm thấy cách này được.

Đã có thể tới nhà Dung Tự lại không cần lo tiến độ quá nhanh.

Chuyện Lộ Thức Thanh lăn tăn hết mấy ngày rốt cuộc cũng đã được giải quyết, chân mày vẫn luôn nhăn nhó cũng từ từ giãn ra.

Dung Tự đỗ xe xong thì hỏi: “Đồ đạc của em nhiều không? Cần tôi giúp em dọn không?”

Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Không có mấy món, em chỉ lấy mấy bộ đồ thôi.”

“Ừ, vậy tôi đợi em.”

Lộ Thức Thanh hơi nghi hoặc.

Nếu là trước kia, Dung Tự đã ân cần lên dọn đồ với cậu lâu rồi, sao giờ lại chờ dưới nhà?

Chả có nhẽ có được rồi thì không có lòng nữa sao?

Lộ Thức Thanh ưu tư trùng trùng bước đi mất.

Dung Tự “không có lòng” ngồi xong xe nhìn Lộ Thức Thanh vào thang máy, ngay sau đó hắn lấy di động ra gọi ngay.

“Alo, mẹ à? À… Hôm nay mẹ đừng làm gì, nói ba đừng rửa sân nữa. Kéo mấy món đồ tình yêu xuống cất hết đi, đúng, toàn bộ! Thức Thanh… không phải, Thức Thanh tới, nhưng mà con có yêu cầu quá đáng.”

Ngụy Lễ Chi đã bận bịu hai ba ngày nay, bà mời dọn dẹp tới quét tước từ trong ra ngoài lại cảm thấy không sạch, lo Lộ Thức Thanh cuồng sạch sẽ sẽ chê bai nên tự mình ra trận kiểm tra vệ từng góc chết.

Trên bức tường trong sân có một khoảng tường vi, Dung Trạch vẫn luôn thích để đám hoa cỏ mọc tự do, hoa mở cả mặt tường vừa tự nhiên lại còn đẹp.

Lúc này ông đang lấy kéo cắt tỉa nhánh hoa, dưới đất rơi cả đống cành, sắp tỉa trụi lủi luôn rồi. Cơ mà ông ta nhìn đâu cũng thấy lộn xộn.

Ngụy Lễ Chi cảnh giác: “Mẹ không làm mấy chuyện thiếu đức kiểu đập vỡ cửa sổ phòng khách rồi sắp xếp cho con với Thức Thanh ở chung phòng đâu.”

“...” Dung Tự co rút khóe môi, “Mẹ, con là con ruột của mẹ đó.”

“Khó nói… yêu cầu gì quá đáng?”

Dung Tự kể rõ một năm một mười.

“... Em ấy nhát, vậy nên lần này khiêm tốn được bao nhiêu thì cứ khiêm tốn, coi như bạn bè tới ở nhờ hai hôm là được. Không giữ lại trái tim tiếp đãi bạn trai tránh làm em ấy xấu hổ sợ hãi. À à à vâng, giống năm trước Đậu Trạc tới nhà mình đó, thái độ thoải mái tự nhiên không mất đi vẻ thân thiết là được.”

Ngụy Lễ Chi im lặng rất lâu rồi u ám nói: “Mẹ hiểu rồi, vậy mà con lại vòng đường khác để làm trò xấu xa.”

Dung Tự: “...”

Hắn nhanh chóng điểm lại, phát hiện ra quyết định của mình rất là “chính nhân quân tử” mà, đã nghĩ tới cảm xúc của Lộ Thức Thanh còn không để ba mẹ mình phải bận bịu. Đâu tra trò xấu xa đây?

“Là sao?”

“Mấy năm trước Đậu Trạc tới nhà đột xuất, phòng khách còn chưa kịp dọn dẹp. Con kêu nó trải xuống sàn ngủ trong phòng con một đêm.” Ngụy Lễ Chi cười lạnh, “Đối xử với Thức Thanh như Đậu Trạc, con còn dám nói không rẽ đường vòng giở trò lưu manh à?”

Dung Tự: “????”

Cảm xúc của Dung Tự rất ổn định lại bị mạch não của Ngụy Lễ Chi làm tức khùng: “Con giở trò lưu manh hồi nào? Con…”

Cửa xe bên ghế phó bị mở ra, Lộ Thức Thanh xách đồ vào: “Em quay lại rồi.”

Nháy mắt giọng của Dung Tự đã chuyển sang hệ ôn nhu như mưa xuân, hắn nói với điện thoại: “... Lát con sẽ tới nhà.”

Ngụy Lễ Chi: “...”

Thấy Dung Tự cúp máy, Lộ Thức Thanh mới tò mò: “Anh gọi cho ai vậy?”

“Mẹ tôi.” Dung Tự rít hai chữ qua kẽ răng, “Hai người họ cũng sắp nấu ăn xong rồi, chờ chúng ta về ăn đó.”

Bỗng chốc Lộ Thức Thanh lại thấy khẩn trương.

Dung Tự bật chỉ đường chuẩn bị lái xe về nhà, thấy Lộ Thức Thanh để túi lớn túi nhỏ ở ghế sau mới thuận miệng hỏi: “Em mang theo gì vậy?”

Lộ Thức Thanh lúng túng: “Quà.”

Bình thường tới nhà người lớn mọi người đều mang theo đồ bổ, rượu thuốc gì đó. Cơ mà Dung Tự nhớ lại phong cách tặng quà thô bạo của Lộ Thức Thanh thì ngập ngừng hỏi: “Em đem món gì vậy.”

“Quà bình thường thôi.”

Dung Tự nhướng mày: “Ví dụ?”

“Dì là túi với dây chuyền.” Lộ Thức Thanh suy nghĩ, “Em không biết mua gì cho chú nên gói mấy cây vàng.”

Dung Tự: “...”

Mấy món này còn dữ dội hơn hắn tưởng tượng nữa cơ.

Lộ Thức Thanh biết sắp đón năm mới ở Xuyên Thành nên lúc trước đã chuẩn bị cả. Ban đầu cậu định để Dung Tự cứ vậy mang về nhà, không ngờ mình còn phải đích thân cầm đi.



Dung Tự nhịn cười, dịu dàng nói: “Chỉ là bạn bè đến ăn Tết, không cần long trọng vậy đâu.”

Lộ Thức Thanh mù mịt: “Vầy mà cũng xem là long trọng hả?”

Dung Tự: “...”

Tự nhiên có ảo giác gả vào hào môn ghê.

Nhà Dung Tự cũng không tính là giàu có quý giá gì nhưng cũng xem như có tiền. Ngụy Lễ Chi với Dung Trạch đã quen sống ở biệt thự gia đình nhỏ lúc đầu, quan hệ với láng giềng cũng rất tốt, dù Dung Tự đã nổi tiếng bọn họ cũng không chuyển đi.

Dung Tự lái xe một giờ, cuối cùng cũng về đến nhà, hắn đỗ xe lại gara sân sau.

Lộ Thức Thanh xách đồ đạc ngó quanh rồi chợt khựng lại.

Dường như Dung Tự lúc nào cũng để ý tới cậu hết, hắn thấy vậy mới hỏi: “Sao vậy?”

Lộ Thức Thanh khô khốc nói: “Quên mang đồ thay đổi rồi.”

Cậu bận mang theo quà lại quên mất món đồ mình vốn định lấy.

“Chuyện nhỏ.” Dung Tự nói, “Nhà tôi cũng có nhiều đồ chưa từng mặc, tạm trước một đêm đi, mai để người ta gửi qua cho em.”

Lộ Thức Thanh gật đầu.

Đành vậy.

Đi xuyên qua sân sau tới nhà, Dung Tự xách đồ đi trước, lòng còn đang nhủ thầm.

Ban đầu hắn đã chuẩn bị sẽ mừng năm mới ở khách sạn, hắn chưa từng nghĩ Lộ Thức Thanh sẽ đồng ý theo mình về nhà gặp ba mẹ cho đến giờ là đã tới nhà hắn. Tất cả mọi việc có vẻ quá suôn sẻ, cứ làm Dung Tự vừa mừng vừa lo.

Chả có nhẽ xác định quan hệ đã cho Lộ Thức Thanh có đủ cảm giác an toàn sao?

Ngay cả trốn tránh em ấy cũng không…

Dung Tự dừng bước, hắn phát giác ra hình như Lộ Thức Thanh không có đi theo mình bèn ngoái đầu nhìn lại…

Lộ Thức Thanh trốn rồi.

Dung Tự: “...”

Lộ Thức Thanh đã nhanh chân quay về sân sau, cậu đang cố gắng mở cửa xe, ngón tay còn đang run run. Dường như sự khiếp đảm sợ hãi cả đêm qua nháy mắt đã bạo phát.

Nỗi sợ ngập tràn phủ kín người cậu.

Lộ Thức Thanh xách đồ đạc trong tay, cậu muộn màng nhận ra mình vậy mà lại ù ù cạc cạc theo Dung Tự về nhà gặp phụ huynh.

Dù Dung Tự an ủi có thể giới thiệu là bạn, nhưng nghĩ tới thì…

Cái nết đó của Dung Tự, e là lúc hai người ở bên nhau là hắn đã bô bô cho mọi người biết chung, không lý nào Ngụy Lễ Chi với Dung Trạch lại không biết.

Lộ Thức Thanh vừa nghĩ thôi thì chân cũng suýt nhũn ra.

Dung Tự bước nhanh đến gọi khẽ: “Thức Thanh?”

Dung Tự dựa gần nên cửa xe tự động mở ra. Lộ Thức Thanh vừa kéo thì suýt đã ngã sấp vào trong. Cậu cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, muốn mở miệng nói về khách sạn nhưng cổ họng khô rát, mãi mà vẫn không nói nên lời.

Dung Tự thấy cậu như vậy, con tim lơ lửng mới được yên.

Nếu mà Lộ Thức Thanh cứ vậy tới nhà hắn, không hề sợ hãi như lúc trước thì hắn lại lo Lộ Thức Thanh bị đoạt xác mất ấy chứ.

Dung Tự giơ tay ra chặn trên nóc xe, tỏ ý cho Lộ Thức Thanh ngồi vào: “Chúng ta quay về khách sạn đi.”

Lộ Thức Thanh ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hắn.

“Mỗi lần tôi về nhà đều bị mẹ mình chèn ép không thở nổi, như vậy còn không bằng về khách sạn cho tự do.” Dung Tự tự nhiên đỡ Lộ Thức Thanh ngồi vào ghế sau, hắn hơi cúi người, trên gương mặt toàn là ý cười, “Chỉ cần em không cảm thấy tôi tùy tiện là được.”

Hai chân Lộ Thức Thanh hãi còn ở ngoài xe, cậu mím môi. Con tim mới nãy còn khiếp đảm, sắp nhảy vọt ra tới nơi giờ lại chầm chậm quay trở vào lồng ngực.

Quẳng gánh sợ hãi vô cớ để ngẫm lại, cậu mới phát hiện thật ra cũng chẳng đáng sợ tới vậy.

Cũng có phải cậu chưa gặp Ngụy Lễ Chi với Dung Trạch bao giờ đâu. Năm ngoái còn chơi mạt chược với nhau kìa.

Hơn nữa cũng đã tới cửa nhà rồi, giờ mà bỏ về thì hình như không hay lắm.

Lộ Thức Thanh đè ngực, thấp giọng nói: “Em… em ổn định lại đã.”

Dung Tự cúi xuống cười với cậu: “Em không thích thì chúng ta sẽ không đi.”

“Không phải em không thích.” Lộ Thức Thanh cúi đầu, cậu đá nhẹ vào bắp chân Dung Tự, nói nhỏ với hắn: “Em chỉ…”

Còn chưa dứt lời, Dung Tự đã không nhịn được nhích tới chụt cậu một cái, báo hại suy nghĩ cậu khó khăn sắp xếp lại tan tành cả.

“Anh…”

Hình như lúc nào Dung Tự cũng muốn dính với Lộ Thức Thanh cả, sau khi hôn xong mới giảm bớt ham mê này, tạm dừng lại một thoáng.

Hắn híp mắt cười rộ, thuần thục di dời nỗi sợ của Lộ Thức Thanh đi, dịu dàng dỗ cậu: “Không phải em vẫn mong được thấy con mèo nhà tôi sao? Buổi tối kêu nó làm ấm giường, ngủ với em có được không?”

Lộ Thức Thanh không hề ghét việc gặp mặt ba mẹ Dung Tự, sau khi cậu khắc phục được nỗi sợ thì cần có động lực.

Dung Tự rất hiểu Lộ Thức Thanh, chỉ cần nghe tới mèo là cậu sẽ có hứng thú. Cậu ngửa đầu lên, tò mò hỏi: “Ragdoll hả?”

“Ừ.” Dung Tự gật đầu, “Đẹp lắm nhé, kêu lên nghe thương không chịu được.”

Giống như trước đó dùng món ngon để nỗi sợ của Lộ Thức Thanh giảm đi, mèo cũng có thể miễn cưỡng coi là thứ vũ khí tiện lợi sắc bén, dùng rất ổn.

Ít nhất con tim bất an của cậu cũng có vật dẫn, không sợ bước tới một bước.

Dung Tự đưa tay về phía cậu.

Xe không bật đèn, cả người Lộ Thức Thanh chìm vào trong bóng tối. Cậu ngửa lên nhìn Dung Tự, dường như hắn đang tỏa ra ánh sáng chói lòa dưới ngọn đèn vậy. Cậu do dự thật lâu, rốt cuộc cũng thử đưa tay ra thăm dò.

Lòng bàn của Dung Tự nóng hổi, hắn nắm chặt bàn tay Lộ Thức Thanh, khẽ dùng sức.

Thân mình Lộ Thức Thanh khẽ động, đôi mắt chợt mở to ra. Cả người cậu được kéo ra khỏi bóng đêm, lảo đảo đâm vào giữa ánh sáng.

Dung Tự ôm lấy cậu, hắn cụp mắt nhìn Lộ Thức Thanh đang mờ mịt, không nhịn được lại nhích tới hôn cậu.

Lộ Thức Thanh nom như chú chuột sóc bị kinh sợ, cứ ngơ ngác nhìn hắn.

Dù đã ở bên nhau song Lộ Thức Thanh vẫn chẳng thể nào quen với chuyện sơ hở là Dung Tự lại hôn mình. Lần nào cũng sợ lắm, mặt nóng muốn chết, mỗi lần cậu muốn ngăn lại là đều chậm nửa nhịp, bỏ lỡ thời cơ nói ra.

Dung Tự như kẻ nghi.ện, hắn tận dụng mọi điều kiện để hôn Lộ Thức Thanh. Không dễ gì mới được thì lại thấy dáng vẻ muốn nói lại miễn cưỡng nhịn lại của Lộ Thức Thanh, thế là con tim lại ngứa ngáy không chịu được. Hắn đè người vào cửa xe, lại muốn hôn.

Lộ Thức Thanh giật bắn, cậu vội giơ tay đẩy mặt Dung Tự ra: “Anh đừng…”

Dung Tự cứ có cảm giác động tác quen thuộc kỳ lạ: Y hệt lúc hắn ôm mèo rồi bị nó từ chối.

Lộ Thức Thanh đỏ hết mặt mày: “Lỡ bị thấy…”

“Không đâu.” Dung Tự nắm lấy bàn tay đang đẩy mặt mình của cậu, hắn hôn dọc theo ngón tay mảnh mai mịn màng của Lộ Thức Thanh, hôn đến lòng bàn tay cậu. Trong mắt hắn là vẻ xâm lược chẳng chút che giấu nhưng giọng điệu lại thật dịu dàng: “Sân sau không có ai cả.”

Lộ Thức Thanh không nhịn được, trừng mắt với hắn.

Dung Tự bị trừng thế mà khóe môi lại vểnh lên, có vẻ sướng tới nơi vậy.

Lộ Thức Thanh: “...”

Kỳ cả cục í.



Bị Dung Tự không đứng đắn quấy phá như vậy, chút sợ hãi đó của Lộ Thức Thanh đã văng tới chín tầng mây. Thậm chí lúc cậu xách đồ đạc đi tới sân trước, tâm trạng cũng thả lỏng vô cùng.

Đã hơn tám rưỡi tối, đèn phòng khách sáng trưng, mùi thức ăn ập tới.

Dung Tự đẩy cửa đi vào: “Ba mẹ, con về rồi.”

Hắn nhìn quanh quất, cả phòng khách dường như rực rỡ hẳn, sàn nhà bóng loáng, ruồi nhặng nhỡ chân đáp xuống cũng trượt dài. Trên bàn trà và bàn ăn còn bày bó hoa tươi.

… May mà phần ăn tình yêu hoan nghênh Ngụy Lễ Chi đặt trước đó không có dọn lên.

Ngụy Lễ Chi “chà” một tiếng, bà vội đứng lên tiếp đón: “Cuối cùng cũng về tới rồi!”

Dung Tự chưa bao giờ được hoan nghênh nhiệt tình tới vậy, hắn thấy hãi ngay lập tức.

“Khách sáo quá…”

Dung Tự còn chưa nói hết thì Ngụy Lễ Chi đã đi ngang qua hắn, bà nở nụ cười tươi rói kéo Lộ Thức Thanh đi sau hắn tới phía trước, vui vẻ nói: “Ái chà, vết thương của bé ngoan đỡ hơn chưa? Thoạt trông khí sắc khá hơn trước nhiều nha. Ngoài kia lạnh lắm không? Mau vào nhà đi.”

Dung Tự: “...”

Tương tác với Ngụy Lễ Chi rất thoải mái là vì chẳng cần nói gì bà cũng có thể tự mình chuyện trò, mục đích chỉ thuần túy là muốn quan tâm tới cậu chứ không ép cậu đáp lời mình.

Lộ Thức Thanh còn đang cân nhắc từ ngữ trong lòng, cậu nhẩm thật nhiều lần, sau khi chắc chắn không có gì bất lịch sự cả mới đáp: “Cám ơn dì, đây là quà năm mới con tặng dì.”

Ngụy Lễ Chi nhận đồ, bà cười vui vẻ: “Sao bé ngoan chuẩn bị quà cáp thế này, khách sáo quá, con với Dung Tự nhà ta…”

Dung Tự đang thay giày lớn tiếng ho.

Ngụy Lễ Chi đổi lời: “Dì thích lắm! Mau mau thay giày vào trong ngồi.”

Lộ Thức Thanh lặng lẽ thở phào, cậu ngoan ngoãn đổi giày, sau đó được Ngụy Lễ Chi kéo vào sô pha ngồi.

Dung Tự thấy hai người ở chung không tệ nới vào nhà bếp xem thử.

Dung Trạch rất kiệm lời, ông cười mỉm, đứng đó nấu ăn: “Thức Thanh tới rồi à?”

“Ừm.” Dung Tự nhìn món ăn, hắn thấy nửa số món cay xé nửa thanh đạm thì hỏi, “Ba, nhà còn củ sen với gạo nếp không? Lát con làm thêm món.”

Dung Trạch gật đầu: “Có.”

Dung Tự ra ngoài tìm một vòng cũng không thấy con mèo đâu cả mới hỏi Ngụy Lễ Chi: “Pudding đâu rồi?”

Ngụy Lễ Chi với Lộ Thức Thanh đang nói cười rôm rả, nghe thế mới thuận miệng nói: “Vừa về tới đã kiếm nó làm gì? Còn không biết lại nói chuyện với Thức Thanh…”

“Ồ, là Thức Thanh muốn hít mèo.”

“Chắc Pudding chơi ở ngoài.” Ngụy Lễ Chi lại xoay chuyển.

Nhà hắn ở là biệt thự độc lập, chỗ lan can đều đóng kín. Gara xe ở sau có chỗ đất trống, Dung Trạch cố ý làm cái nhà cây cho mèo leo trèo nối thẳng từ tầng 2 ra ngoài để nó chạy ra đó chơi. Như vậy nó có thể chơi vui vẻ lại không lo chạy ra ngoài gặp nguy hiểm.

Lộ Thức Thanh ngượng ngùng mím môi.

Ngụy Lễ Chi: “Con coi camera sân sau coi nó có ở nhà cho mèo leo trèo không.”

Dung Tự vừa định ra ngoài, nghe vậy thì khựng lại, ngạc nhiên ngoảnh đầu.

Lộ Thức Thanh cũng giật bắn.

Camera?

Thế không phải hồi nãy hai người…

Bị quay lại hết rồi sao?!

Dung Tự không thể tưởng tượng nổi: “Không phải chứ… Sân sau lắp camera từ khi nào vậy?”

“Đợt trước lắp đó.” Ngụy Lễ Chi cũng không mấy để ý, bà lấy điện thoại ra định xem camera giám sát, “Pudding cứ thích ra chỗ nhà mèo chơi nên lắp camera ở đó luôn, nhìn cái là biết có nó không ngay.”

Dung Tự đi ba bước “lướt” hai bước vọt tới đè điện thoại của Ngụy Lễ Chi xuống, trầm giọng nói: “Không cần xem, để con đi tìm.”

Ngụy Lễ Chi không hiểu gì cả.

Một lời khó nói hết, Dung Tự ra nhà cây cho mèo ở sân sau tìm nó.

Hễ Lộ Thức Thanh nhớ tới hồi nãy hai người làm gì ở sau là mặt đã nóng hâm hấp, chỉ hận không thể kiếm cái lỗ nẻ chui vào.

Còn may, trừ bỏ nhìn con mèo một cái thì Ngụy Lễ Chi cũng không mân mê tua lại xem, nếu không giờ Lộ Thức Thanh có mà cuốc bộ về Yến Thành luôn rồi.

Rất nhanh Dung Tự đã ôm Pudding trở vào.

Pudding là con mèo ragdoll, phần lông trắng trên mặt rất đẹp. Ngụy Lễ Chi nuôi nó cơ bắp đầy mình, nó vừa giãy giụa trong lòng Dung Tự vừa kêu éo éo, nghe cứ như đang chửi thề ấy.

Suýt nữa Dung Tự đã bị nó tát cho bạt tay, hắn có hơi lo Pudding sẽ làm Lộ Thức Thanh bị thương.

Lộ Thức Thanh khó nhọc sống lại từ trong sự xấu hổ muốn độn thổ, trông thấy Pudding là hai mắt cậu sáng rực, mười ngón tay vô thức đan vào nhau, ngo ngoe rục rịch muốn ôm mèo.

Dung Tự đưa Pudding cho Ngụy Lễ Chi trước: “Dỗ dành nó trước đã, đừng để nó cào người ta bị thương.”

Ngụy Lễ Chi dịu dàng vuốt ve đầu Pudding. Con ragdoll mới nãy còn chửi bậy lập tức bóp giọng ngheo ngheo: “Pudding ngoan lắm nè, nào, kêu anh trai sờ cái nè.”

Lâu rồi Lộ Thức Thanh chưa được sờ mèo, cậu chần chừ giơ tay ra, thận trọng xoa đầu nó.

Nói ra cũng lạ, Pudding chửi Dung Tự eo éo nhưng lại thân thiết với Lộ Thức Thanh chỉ vừa mới gặp lần đầu. Nó nhích tới ngửi ngón tay của cậu, vậy mà còn đưa đầu sang, dụi vào lòng bàn tay cậu nữa.

Lộ Thức Thanh mở to mắt hết công suất.

Ngụy Lễ Chi cảm thán: “Coi bộ Pudding rất thích bạn tr…”

Dung Tự ho lấy ho để như người bị lao phổi: “Khụ khụ khụ!”

Lúc này Ngụy Lễ Chi mới giật mình, bà cũng ho khan mấy tiếng.

Lộ Thức Thanh lạnh lùng ngồi đó vuốt ve con mèo nhưng vành tai đã lặng lẽ đỏ.

May mà Ngụy Lễ Chi không nói huỵch toẹt, cậu thở phào một hơi.

Pudding nhanh chóng quen với Lộ Thức Thanh, rốt cuộc Ngụy Lễ Chi cũng đưa mèo qua cho cậu. Pudding rất thích Lộ Thức Thanh, nó ngoan ngoãn giấu hai chân vào chân cậu. Lộ Thức Thanh vui vẻ, mắt cũng híp lại.

Lúc trước xem mấy video, cậu biết mèo rất thích được gãi cằm. Vậy là cậu cũng học gãi cằm Pudding theo.

Pudding thoải mái nằm rên hừ hừ, nó híp mắt, cố ngửa cổ lên cho Lộ Thức Thanh gãi. Chỉ là động tác này làm cái thẻ bài be bé treo trên cổ lẫn trong mớ lông dày lộ ra.

Lộ Thức Thanh nghi hoăc liếc nhìn tấm thẻ đó, ban đầu cậu còn tưởng là viết tên Pudding với số liên lạc với Ngụy Lễ Chi vì sợ nó lạc mất.

Cơ mà vừa nhìn kỹ thì khẽ đờ ra.

Hình thẻ bài này là hàng đặt làm, phía trên có hai trái tim đỏ thắm viết kèm chữ cái, một là D một là L.

Phía dưới cùng là hàng chữ vuông vắn:

“Pháp Bất Dung Tình VVLT!”

VVLT: Vĩnh viễn là thần

Lộ Thức Thanh: “...”

Dung Tự: “...”

Ngụy Lễ Chi: “...”

Toi rồi, quên gỡ tấm thẻ này ra rồi.

trướctiếp