Đừng Có Học Hư

Chương 103: Nụ cười mỉm đáng sợ cỦa Đại Ma Vương


trướctiếp

Không phải Đại Ma Vương mà mà Ngôi sao may mắn thứ 2.

Vết thương của Lộ Thức Thanh cũng không nặng lắm, ra viện nghỉ ngơi một ngày là bắt đầu vào đoàn quay chụp tiếp.

Vai chính gặp tai nạn xe, đạo diễn Giang sợ vô cùng. May mà không có nguy hiểm gì, chỉ bị kinh hãi. Sau khi Lộ Thức Thanh quay lại, anh ta thiếu điều bê cậu lên cung phụng.

“Ba đồng tiền” không phải phim quá dài tập, kịch bản dự tính tổng cộng 36 tập, nhưng đợi khi qua duyệt lên sóng sẽ xóa bớt, còn khoảng 30 tập. Không đến 3 tháng là có thể quay xong.

Lộ Thức Thanh quen với nhân vật, lại thêm ít NG nên tiến độ ổn định lại nhanh chóng.

Quay được vài ngày thì cận kề năm mới.

Năm nào Châu Phó cũng về quê, năm nay cũng không ngoại lệ. Năm ngoái anh ta hãy còn lo mình Lộ Thức Thanh đón Tết sẽ rất cô độc, năm nay có Dung Tự rồi, rốt cuộc anh cũng đã có thể an tâm.

Đoàn phim “Ba đồng tiền” cũng chỉ nghỉ ngày 30 và mùng 1, đến chiều mùng 2 thì quay trở lại làm việc.

Chiều 29, Lộ Thức Thanh khẽ gửi tin cho Dung Tự.

[Cyan: Hay tối em bay về Yến Thành nha.]

[AAAAA: Không cần, em nghỉ có hai ngày rưỡi, đi về phí hết một ngày. Tối tôi sẽ tới nơi, ở khách sạn đợi tôi.]

[Cyan: Vậy chúng ta… đón năm mới ở đâu?]

[AAAAA: Em muốn ở đâu?]

Vấn đề mình ném ra bị quăng ngược trở lại, Lộ Thức Thanh khẽ cau mày, cậu thuần thục dùng cách hỏi ngược lại của Dung Tự.

[Cyan: Anh muốn đón ở khách sạn không?]

Lần này không giống năm ngoái, hai người đều ở quê Dung Tự. Lúc trước xảy ra tai nạn xe cộ, Ngụy Lễ Chi với Dung Trạch còn đến thăm cậu, nếu không tới nhà Dung Tự một chuyến thì có vẻ không phải phép.

Lộ Thức Thanh không có bao nhiêu kinh nghiệm ở chung với người lớn. Cậu cứ cảm thấy vừa xác định quan hệ đã ra mắt phụ huynh…

Lại tùy tiện quá.

Cậu không biết Dung Tự nghĩ thế nào nên đành phải học hải báo đội quả bóng trên đầu, vứt vấn đề qua lại.

Lộ Thức Thanh đang nhăn nhó sầu lo thì thấy Dung Tự gửi tin sang.

[AAAAA: Đến nhà tôi cũng được, ở khách sạn nhìn tôi cứ có vẻ không đứng đắn quá ấy.]

Lộ Thức Thanh ủ một lát mới gõ chữ.

[Cyan: Anh không đứng đắn cũng không cần thể hiện.]

[AAAAA: Sao em không gửi tin nhắn thoại cho tôi? Tôi muốn nghe giọng của em.]

Lộ Thức Thanh: “...”

Nói thật nhé, rốt cuộc đam mê gì lạ lùng thế này?!

Lộ Thức Thanh nghẹn lại, thấy da mặt mình không thể nào dày hơn Dung Tự được, cậu đành vờ không nhìn thấy câu nọ.

[Cyan: Đi quay phim đây.]

[AAAAA: Vâng ạ Lộ thiếu gia.]

Có vẻ từ sau lần Lộ Thức Thanh ra mặt giải quyết chuyện Larch giúp Dung Tự, hắn hay gọi cậu là “Lộ thiếu gia” hẳn, hơn nữa hắn đã không gọi đàng hoàng mà còn coi như một kiểu tình thú làm Lộ Thức Thanh không thể nào hiểu nổi.

Chỉ nhìn ba chữ này thôi đã có thể tưởng tượng được khi Dung Tự nói ra, hắn đã cố ý tạo ra vẻ ngả ngớn và mờ ám thế nào.

Lúc Dung Tự còn là bạn, lời nói cố ý có mức độ, quy quy củ củ vô cùng.

Đại khái là mối quan hệ với Lộ Thức Thanh đã tiến thêm một bước, những đam mê kỳ quái và tình thú cũng dần lộ rõ, bậy bạ tới mức kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.

Còn hai cảnh quay cuối, Lộ Thức Thanh đã chuẩn bị tương đối, cuối cùng cậu mới lưu luyến buông di động xuống.

Giai đoạn đầu, Chương Triêu Mộ đối diễn với sư huynh Chương Tư Tưởng nhiều nhất. Trình Nhất Chiêu cả ngày cứ vớ vẩn nhưng lại rất cố gắng quay phim, nhập diễn rồi lại rất ra dáng sư huynh.

Lần trước vô ý bắt gặp phải cảnh hai ông trùm hôn môi nhau, có một dạo Trình Nhất Chiêu không dám tới gần Lộ Thức Thanh, sợ bị giết người diệt khẩu.

Lộ Thức Thanh cũng thấy thẹn, cậu gồng mặt, tự mình mình thấy xấu hổ.

Người bên đoàn phim đều thấy cả, ai cũng lén nói với nhau hai người ầm ĩ bất hòa.

Trình Nhất Chiêu vốn định thuận theo tự nhiên, nhưng đây là cảnh cuối cùng của năm cũ. Cu cậu nghĩ lung lắm, cứ muốn nói với Lộ Thức Thanh mấy lời. Trình Nhất Chiêu suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng nhón gót lần mò sang.



“Lộ, Lộ lão sư…”

Lộ Thức Thanh ngẩng đầu nhìn cậu ta, mặt mày lạnh tanh.

Trình Nhất Chiêu buông nhẹ hơi thở, gót chân không dám chạm đất. Chỉ cần Lộ Thức Thanh hô “không” là cu cậu sẽ cút đi thật mượt.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ với nhau một lúc mâu.

Cuối cùng Lộ Thức Thanh cũng cất tiếng ho, cậu cố giấu đi vẻ mất tự nhiên của mình, cầm quả quýt bên cạnh đưa cậu ta, muốn hóa giải sự xấu hổ: “Ăn quét không… eng quýt không… ăn, quýt, không?”

Trình Nhất Chiêu: “...”

Lộ Thức Thanh suýt cắn đầu lưỡi, cậu lại muốn nhảy lầu.

Trình Nhất Chiêu vội ngồi xuống nhận lấy quả quýt: “Ăn ăn ăn!”

Lộ Thức Thanh nóng cả mặt, cậu mất tự nhiên cầm kịch bản lên xem, vờ như mình đang bận.

Vẻ xấu hổ cứ còn đó, càng hóa giải càng rối rắm.

Lộ Thức Thanh đang cố sửa tật xấu đụng chuyện là chạy trốn của mình, cậu chuẩn bị tâm lý thật lâu rồi lấy hết dũng khí nói với Trình Nhất Chiêu: “Nhất Chiêu…”

Trình Nhất Chiêu nhảy dựng, suýt nữa cu cậu nhét luôn vỏ quýt vào miệng, cậu ta vội lớn tiếng: “Tôi cận 8 độ cộng thêm chứng mù về đêm nghiêm trọng! Hôm đó tôi không thấy gì hết á! Lộ lão sư yên tâm! Tôi mù lắm!”

Lộ Thức Thanh: “...”

Cậu khô khốc nói: “Tôi muốn hỏi cậu chuyện nhóm quân sư của Dung Tự.”

Trình Nhất Chiêu: “...”

Suýt nữa Trình Nhất Chiêu đã định nhảy lầu.

Bầu không khí giữa hai người kỳ quái vô cùng, đạo diễn Giang suy nghĩ rất lâu mới dè dặt đi tới nhắc hai người vào diễn.

Lộ Thức Thanh chỉ đành đi quay phim trước.

Cảnh này là tình tiết Chương Triêu Mộ và Chương Tư Tưởng xảy ra phân tranh.

Ban đầu Chương Triêu Mộ ngỡ Chương Tư Tưởng tới giúp mình là vì niệm tình đồng môn, anh ta tận tay dạy cậu sách sử dụng ba đồng tiền, giúp cậu có năng lực tự bảo vệ mình trong tay lệ quỷ.

Mãi đến khi giải quyết xong phó bản thứ 4, Chương Triêu Mộ mới phát hiện thật ra Chương Tư Tưởng tới đây là để giám sát mình, đến cả ba đồng tiền anh ta cũng lén hạ cấm chế, chỉ dựa vào cậu thì không thể nào phát huy hết năng lực của nó.

Chương Triêu Mộ vẫn luôn dựa dẫm vào vị sư huynh này, cậu không thể nào hiểu được sao anh ta lại làm thế. Chương Triêu Mộ ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi anh ta: “Là do em quá vô dụng nên đây là đang bảo vệ huyền thuật của em phải không?”

Chương Tư Tưởng đứng dưới ánh trăng, im lặng không đáp.

“Vậy đấy là gì?” Chương Triêu Mộ hỏi trong mờ mịt, “Em còn tưởng tu vi mình không đủ mới không thể hoàn toàn sử dụng đồng tiền, ngày đêm cố gắng chỉ mong…”

Chương Tư Tưởng hết nhịn nổi, cuối cùng mới nói: “Sư đệ. Thật ra em cũng cũng không cố gắng bao nhiêu cả…”

Cả ngày chỉ biết ăn no chờ chết, có dốc tinh lực học huyền thuật đâu.

Giọng chất vấn của Chương Triêu Mộ nghẹn lại, chắc cũng thấy sượng lắm. Cuối cùng cu cậu dứt khoát khóc la: “Anh nói cho em biết đi, rốt cuộc đó là cái gì? Không nói em sẽ chạy ra cho lệ quỷ ăn thịt mình đó!”

Chương Tư Tưởng: “...”

Chương Tư Tưởng u ám hỏi: “Rốt cuộc em có biết cách uy hiếp không đó?”

Chương Triêu Mộ vứt ba đồng tiền xuống đất, bày ra tư thế sắp chạy ra.

Chương Tư Tưởng đã bị cậu uy hiếp, anh ta vội kéo cậu lại: “Rồi rồi rồi, anh nói cho em biết… Thật ra em có thể chất đặc biệt, dễ tu tà thuật nên cấp trên phái anh tới giám sát em. Một khi có dấu hiệu thì…”

Phần còn lại Chương Tư Tưởng không nói ra nhưng Chương Triêu Mộ đã tỏ.

Vậy nên sau khi mở thiên nhãn, nhất cử nhất động của cậu đều bị người ta giám sát. Ngoài mặt, cậu là kẻ tự do có thể chạy khắp nơi song thực tế, đi tới đâu, lúc nào cũng trong tầm mắt của kẻ khác.

Đôi mắt rải khắp nơi chính là lồng giam cỡ lớn.

Chương Tư Tưởng là cai ngục.

Bờ môi của Chương Triêu Mộ run lên, lần đầu tiên cậu nhìn vị sư huynh xưa nay mình vẫn luôn kính yêu bằng ánh mắt dành cho kẻ xa lạ.

Bị ánh mắt như vậy nhìn tới, con tim Chương Tư Tưởng thấy chua xót, vội lên tiếng giải thích: “Triêu Mộ…”

Chương Triêu Mộ không nói tiếng nào đã quay người bỏ chạy.



Cả ba đồng tiền cậu cũng chẳng cần nữa.

Chương Tư Tưởng đuổi theo ngay: “Triêu Mộ!”

Cảnh quay cuối cùng đã kết thúc.

Đạo diễn Giang còn đang thưởng thức cảnh phim quay được, vui cười khanh khách.

Lộ Thức Thanh đang ngồi trên ghế uống nước, Trình Nhất Chiêu chưa tẩy trang đột nhiên nhào tới, khóc la thảm thiết: “Lộ lão sư!”

Ngữ điệu y hệt câu cuối cùng “Chương Tư Tưởng” kêu lên khi nãy.

Lộ Thức Thanh suýt làm đổ nước, cậu lấy khăn giấy lau dưới cằm, mờ mịt hỏi: “Sao thế?”

“Nhóm quân sư đầu chó thật sự không phải tôi muốn vậy đâu!” Trình Nhất Chiêu rất sợ Ngôi sao may mắn sẽ nhìn mình bằng ánh mắt hệt như Chương Triêu Mộ trong phim, tủi thân chết được, “Tôi nói tôi không làm, Đại Ma Vương cứ một hai ép tôi làm, còn nói chỉ nói mấy câu, không tính là bán Lộ lão sư, hức.”

Lộ Thức Thanh ngẩn ra: “À, à à, không sao.”

Cậu chẳng hề cảm thấy Dung Tự lập nhóm bày mưu theo đuổi mình thì có chỗ nào đáng trách tội cả. Cậu vừa định đỡ Trình Nhất Chiêu đang ngồi chồm hổm lên thì khóe mắt liếc sang bên, kế đó hai mắt sáng rỡ.

Trình Nhất Chiêu còn đang khóc sướt mướt: “Thật đó, là Đại Ma Vương ép buộc, tôi trung thành tuyệt đối với Lộ lão sư!”

Có người hỏi: “Đại Ma Vương là ai?”

Trình Nhất Chiêu nói chuyện mồm nhanh hơn não, cậu ta khụt khịt ngoảnh đầu lại đáp: “Dung…”

Nói tới đây thì đột ngột im bặt.

Dung Tự cười híp mặt đứng tựa khung cửa phòng hóa trang. Hắn mặc áo khoác đen, vẻ phong trần mệt mỏi cũng không che lấp được vẻ rêu rao xòe đuôi của mình.

Hắn lộ ra “nụ cười cỦa Ma Vương”, chăm chú nhìn Trình Nhất Chiêu, trông cứ như trùm phản diện trên movie ấy, thần tình u ám tối tăm như sắp thịt người tới nơi vậy: “Đại Ma Vương, là nói tôi à?”

Trình Nhất Chiêu: “...”

Debuff khi nói xấu sau lưng chắc chắn bị đương sự nghe thấy sao vẫn còn đó hả?!

Trình Nhất Chiêu suýt ngất.

Mấy hôm trước Dung Tự còn nói, đợi cu cậu đóng máy thì sẽ mời cu cậu tham gia đóng nam ba trong movie đó. Giờ nghe thấy lời này thì làm gì còn sử dụng cậu ta nữa.

Vô lượng thiên tôn, cái số nhọ nồi của con vẫn còn tiếp tục sao?

Lộ Thức Thanh nói nhỏ: “Anh đừng dọa cậu ấy.”

Dung Tự cất nụ cười ăn thịt người lại ngay, hắn lấy kịch bản trong tay đưa cho Trình Nhất Chiêu.

“Đây là kịch bản movie “Tranh cuộn”, cậu xem xem thấy có hứng không, kĩ năng diễn xuất của cậu không tệ nhưng vẫn phải thử vai theo quy trình.”

Trình Nhất Chiêu đờ đẫn: “Hở?”

“Là bộ điện ảnh lần trước có nói với cậu đó.” Dung Tự nói, “Chắc Đỗ Lâm đã liên hệ anh Trần. Suất diễn của cậu qua Tết không lâu là đóng máy rồi nhỉ? Tới chừng đó sẽ xác định thời gian thử vai.”

Giây trước Trình Nhất Chiêu còn đang thống hận vận rủi của mình, mỗi khi sắp có dấu hiệu hot thì vận rủi lại đột nhiên nhảy ra, cắt ngang con đường lên trời của cậu.

Lần này nói xấu Đại Ma Vương ngay trước mặt người ta, cậu còn cho là vai diễn trong phim đã đi tong, không ngờ ông trời lại thưởng cho cái bánh nhân thịt.

Vậy mà Dung Tự không giận sao?

Trình Nhất Chiêu ù cạc nhận lấy kịch bản. Cu cậu còn tưởng là người ta cố ý trêu cợt mình như mấy năm trước. Khi cõi lòng cậu tràn đầy hy vọng mở trang đầu của quyển kịch bản ra thì thấy ngay ba chữ to đùng in đậm “lừa mày đó”

Cậu khẽ khàng lật trang đầu tiên ra.

Chữ chi chít, là kịch bản thật sao?!

Trình Nhất Chiêu hít ngược hơi lạnh.

Chả có nhẽ mình sắp đổi vận thật sao?

Thật ra Đại Ma Vương không phải Đại Ma Vương mà là Ngôi sao may mắn thứ 2 ư?!

Đại Ma Vương nhìn quanh quất trong phòng hóa trang, thấy không có ai cả lại không chờ được Trình Nhất Chiêu có mắt nê kịch bản ra ngoài xem, hắn dứt khoát đóng cửa lại, sải bước tới rồi cúi người, thật tự nhiên hôn lên môi Lộ Thức Thanh rồi dịu dàng nói: “Tôi nhớ em lắm.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Trình Nhất Chiêu: “...”

Hay thôi cứ tiếp tục hù cậu bằng “nụ cười cỦa Ma Vương” đi!

trướctiếp