Khi Mẫu Đơn nhận được
thông báo thì quả thực không thể tin được, Bạch phu nhân lại tới thăm
nàng! Nàng nghĩ từ sau khi nàng rời khỏi Lưu gia thì nàng đã không còn
liên quan gì đến thế tử phu nhân hay Ngô thị Thập Thất nương Thanh Hà
nữa. Kể cả có gặp lại nhau trên đường thì người ta cũng sẽ không chào
hỏi nàng, đương nhiên nàng cũng sẽ không chủ động lấy mặt nóng dán mông
lạnh.
Lâm mụ mụ nhíu mày nói: "Đan Nương, chẳng lẽ nàng ấy đến khuyên con? Bọn họ rốt cuộc cũng cùng một giuộc."
Vũ Hà chần chờ nói: "Có lẽ Bạch phu nhân không phải người như vậy? Trong
buổi tiệc ngắm hoa lần trước, nàng ấy đổi xử với Đan Nương rất tốt."
"Mặc kệ có phải hay không thì chúng ta vẫn phải nghiêm túc tiếp đãi." Trong
lòng Mẫu Đơn cũng hoang mang không rõ nhưng nàng có cảm giác Bạch phu
nhân không phải là người như vậy. Buổi tiệc lần trước, nhiều người nhìn
thấy cảnh ngộ của nàng thì coi như không thấy, thậm chí còn có thái độ
xem náo nhiệt, chỉ có Bạch phu nhân là biểu lộ rõ ràng sự quan tâm và
đồng cảm với nàng, có lẽ nàng ấy đến thực sự là chỉ quan tâm nàng thôi.
Mặc kệ mục đích hôm nay Bạch phu nhân tới là gì thì chỉ bằng sự quan tâm lần trước của nàng ấy đối với nàng, hôm nay nàng cũng sẽ nghiêm túc
tiếp đón nàng ấy.
Trong sảnh giữa của Hà gia, Tiết thị đang nói
chuyện mời trà Bạch phu nhân. Tiết thị là một người điềm tĩnh và rộng
lượng, thấy một quý phu nhân như Bạch phu nhân nhưng cũng không tỏ ra
hoảng loạn, bối rối, lời nói thích đáng, xư xử chừng mực.
Bạch
phu nhân hàn huyên vài câu với Tiết thị, biết nàng là một người khôn
khéo, hiểu biết chữ nghĩa, cách đối xử không kiêu ngạo không siểm nịnh,
lại thấy cách trang trí phòng ốc của Hà gia có ý nhị, tuy nội thất nửa
cũ nhưng từ nguyên liệu đến cách chạm khắc lại cực tinh xảo, cũng không
thấy các vật trang trí mạ vàng nạm ngọc đang lưu hành đương thời, đồ nội thất bắt mắt nhất đó là một núi hương được tạo thành bằng các loại
hương liệu cực phẩm, vô cùng trang nhã, làm cả căn phòng tràn đầy mùi
hương. Người hầu có quy củ, không nghe thấy bất kỳ một tiếng ồn ào nào.
Hoàn toàn không giống lời đồn thổi bên ngoài nói rằng người Hà gia thô
tục, không lịch sự, nghĩ mình có mấy đồng tiền là ghê gớm. Vì thế thái
độ của nàng cũng thật sự thân thiện hơn, ngay cả ấn tượng với Mẫu Đơn
cũng nâng lên.
Đợi đến khi Mẫu Đơn đến sảnh giữa, sau khi chào
hỏi nhau, Tiết thị mệnh tỳ nữ cẩn thận hầu hạ rồi nho nhã lễ độ mà cáo
lui, chỉ để lại Mẫu Đơn cùng Bạch phu nhân nói chuyện.
Bạch phu
nhân thấy Mẫu Đơn ăn mặc vô cùng thanh nhã xuất chúng, áo ngắn màu trắng ngà, váy lụa sáu mảnh màu xanh ngọc, ở góc váy có thêu vài bông hoa mẫu đơn màu trắng, trên người khoác một dải lụa choàng màu xanh thẫm, mái
tóc đen bóng được búi cao một nửa, chỉ cắm một chiếc lược ngà quý giá
đang được ưa chuộng hiện nay, màu da như ngọc, lúm đồng tiền như hoa,
tựa một đóa Ngọc bản bạch đang hé nở. Nàng không nhịn được tán thưởng,
cảm thán Lưu Sướng thật sự không có mắt, nàng cũng không vòng vo mà hỏi
thẳng: "Lưu Tử Thư đến cầu vị kia nhà tôi, nhờ tôi đến nói giùm một câu
nhận lỗi. Chỉ cần cô chấp nhận thì hắn sẽ tự mình tới cửa nhận lỗi rồi
đón cô về một cách vẻ vang."
Trong lòng Mẫu Đơn nghi hoặc, không
phải nói bị nhốt lại rồi sao? Tại sao còn có thể đi nhà người khác để
nhờ vả? Nhưng trên mặt nàng lại không biểu lộ chỉ cười ôn hòa: "Tạ phu
nhân. Nhưng tên đã bắn thì không thể quay đầu lại. Đan Nương không muốn
bị người khác khinh thường, giẫm đạp một lần nữa." Bạch phu nhân là một
người thẳng thắn nên cũng không cần thiết nói với nàng ấy những lời
khách sáo, dối trá, có như thế nào nói như thế ấy là tốt nhất.
Bạch phu nhân thấy tuy nàng cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại cực kì kiên
quyết thì gật đầu: "Tôi biết cô là một người có chính kiến. Tôi vốn dĩ
cũng không muốn đến nhưng hôm qua Tích Hạ chạy đến cầu xin Thế tử gia,
nói Lưu Tử Thư vì cô mà bị Lưu thượng thư đánh một trận rồi còn bị nhốt
lại. Bọn họ từ nhỏ là bằng hữu, mặc kệ như thế nào thì tôi cũng phải đi
chuyến này, mong cô đừng trách tôi nhiều chuyện."
Mẫu Đơn cười
nói: "Tôi hiểu rõ." Trong lòng nàng lại không thèm quan tâm những lời
này của Lưu Sướng, dỗ ai chứ? Lừa nàng trở về để sau này còn nhục nhã
nàng, hãm hại nàng, đợi đến khi nàng không còn khả năng đánh trả thì lại vứt bỏ nàng để hết giận đúng không?
Bạch phu nhân rồi lại nở nụ
cười: "Được rồi, vừa rồi là thê tử của Phan Dung nói chuyện còn bây giờ
mới là Bạch Hinh nói chuyện với cô." Nàng dừng một chút, thấp giọng nói: "Vinh hoa phú quý cũng chỉ là mây khói thoảng qua, chúng ta làm nữ tử,
nếu không thể thì đành chấp nhận nhưng nếu có cơ hội thì nhất định phải
tự bảo vệ bản thân mình, nếu không thì thành ngu ngốc. Cô có phúc lắm
khi có cha mẹ và người thân thật tình yêu thương như vậy. Với phẩm tính
và dung mạo của cô, không nên bị đối xử như thế. Kể cả không có Lưu Tử
Thư nhờ vả thì tôi cũng sẽ tới thăm cô xem cô sống có tốt không."
Mẫu Đơn nghe vậy thì trên mặt lộ ra một nụ cười thật lòng.
Bạch phu nhân lại hỏi tình trạng hòa ly, nghe được lời thoái thác của Lưu
Thừa Thải đó là Lưu Sướng không chịu viết đơn hòa ly, nàng trầm ngâm một lát, nói: "Cứ kéo dài như vậy cũng không tốt. Tết Đoan Ngọ ngày ấy, tôi sẽ sai người đến đón cô, nếu cô may mắn, gặp được một vị quý nhân, cô
đi cầu ngài ấy, nếu ngài ấy đáp ứng giúp cô thì chuyện này nhất định sẽ
giải quyết được."
Có chuyện tốt như vậy sao? Mẫu Đơn ngẩn ra,
chần chờ nói: "Vậy có được không? Nếu thế tử trách tội ngài thì phải làm sao? Ngài đừng lo lắng cho tôi, cứ chờ một thời gian, sẽ có người còn
nóng nẩy hơn tôi." Theo nàng quan sát thì tình cảm phu thê Phan Dung
cũng không tốt lắm, nếu Bạch phu nhân vì chuyện của nàng mà đắc tội Phan Dung, chỉ sợ sẽ tăng thêm mâu thuẫn cho họ. Bạch phu nhân cười nói:
"Tuy cô nghĩ chu đáo nhưng cô cũng biết tính tình Lưu Tử Thư rất cổ
quái. Còn có vị kia, nếu nàng ta không được như ý thì sớm hay muộn cũng
sẽ trút giận lên người cô, cho nên giải thoát càng sớm càng tốt. Cô yên
tâm đi, tôi sẽ sắp xếp mọi chuyện chu đáo, chỉ cần cô không nói thì
không ai biết tôi là người đón cô đi? Hắn cũng không thể trách tôi được? Mà kể cả có trách thì tôi cũng không sợ." Mẫu Đơn không đáp, Bạch phu
nhân cười nói: "Cô còn có gì không yên tâm?"
Mẫu Đơn do dự thật
lâu sau mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Bạch phu nhân nói: "Cảm ơn ý tốt
của ngài, lẽ ra ngài chịu giúp tôi như vậy, tôi phải vô cùng cảm kích
mới đúng. Nhưng chúng ta cũng quen nhau chưa lâu nên tôi khó tránh khỏi
có chút băn khoăn, vì sao ngài lại nguyện ý giúp tôi? Mong ngài nói rõ
được không?" Không có vô duyên vô cớ tốt, cũng không có vô duyên vô cớ
xấu, nếu là chuyện nhỏ không tốn sức gì hoặc chỉ là một lời nói quan tâm thì nàng có thể yên tâm tiếp nhận, nhưng việc này rõ ràng có thể uy
hiếp đến tình cảm phu thê thì không phải việc đơn giản. Mẫu Đơn không
muốn nghĩ xấu người khác nhưng nàng muốn biết rõ nguyên do mới yên tâm.
Bạch phu nhân nghe nàng hỏi như vậy thì cũng có chút ngạc nhiên, ngay sau đó nàng cười khẽ, tự giễu nói: "Tôi khó khăn lắm mới chủ động giúp một
người, không ngờ lại bị nghi ngờ."
Mặt Mẫu Đơn nóng bừng nhưng
vẫn kiên trì: "Ngài biết đấy, tôi chỉ là một nữ tử bình thường, nếu
không có phụ huynh thì bản thân còn khó mà bảo vệ được, càng không nói
đến giúp đỡ người khác. Tôi không muốn vô duyên vô cớ nợ ngài, hại ngài
gặp rắc rối lại chỉ có thể trơ mắt nhìn ngài bởi vì tôi mà gặp chuyện,
cũng không thể báo đáp ngài" nàng đã như vậy rồi, nếu nhận sự trợ giúp
từ người khác, sau này biết lấy cái gì để trả?
Bạch phu nhân
nghiêm túc nói: "Cô quá lo lắng rồi! Tôi chỉ không muốn trơ mắt nhìn một cô nương tốt như vậy bị hủy hoại thôi. Cô rõ ràng không làm gì sai, vậy mà phải trả giá vì sai lầm của người khác. Nếu tôi không có khả năng
giúp đỡ cũng thôi, đằng này tôi có thể làm được lại cố tình giả vờ không biết khác nào là giúp kẻ xấu làm điều ác, vậy thì tôi có khác gì những
người mà tôi khinh thường chứ?"
Bạch phu nhân nói đến đây thì ngữ khí có chút kích động, thị nữ phía sau vội trấn an rồi dâng nước trà
cho nàng, sau khi nàng uống xong thì mới lại khôi phục sự bình tĩnh lúc
trước, cười khổ nói: "Nhưng cũng không thể trách cô, bất kì ai nếu đã
từng chịu khổ như cô đều rất khó tin tưởng người khác đối xử tốt với
mình mà không có nguyên do. Cũng may cô là người thẳng thắn, có thể nói
ngay trước mặt tôi. Nếu cô thấy áy náy thì nếu chuyện đó thành, mùa thu
năm nay, cô chiết cho tôi một cây Ngọc lâu điểm thúy được không." Trong
cảm nhận của Mẫu Đơn, chỉ sợ nàng cũng chỉ tốt hơn một chút so với những người kia?
Mặt Mẫu Đơn càng đỏ, cúi đầu nói: "Cảm ơn ngài lý giải." Có lẽ là nàng quá lo lắng.
Bạch phu nhân nói: "Cơ hội chỉ có một lần, cô tự quyết định xem có tới hay
không." Nàng không đợi Mẫu Đơn trả lời đã chỉ vào thị nữ bên cạnh nói:
"Cô còn nhớ rõ nàng chứ? Nàng gọi là Nghiền Ngọc, lần trước chính là
nàng đưa cô đi tìm tôi, nàng là người mà tôi tín nhiệm nhất. Tết Đoan
Ngọ vào ngày mùng năm tháng năm sẽ có lệnh cấm đêm, nhà tôi có dựng lều ở phụ cận Cần chính lâu, giờ Tuất cô đi đến cổng giữa Bình thương và hồ
phóng sinh ở chợ Đông, tôi sẽ để Nghiền Ngọc đi đón cô, cần làm gì, nàng ấy sẽ nói cho tôi. Tôi giúp cô còn chưa đủ, còn phải xem vận may của cô nữa."
Mẫu Đơn nghĩ thầm, đến lúc đó dù sao nàng cũng cùng người
nhà đi chơi, nàng chỉ cần nhờ Đại Lang, Tiết thị đi cùng một chuyến là
được.
Vũ Hà tiến vào bẩm: "Hai huynh đệ Chương gia tới. Nô tỳ bảo bọn họ đợi nhưng bọn họ không chịu nói là đường xa thời tiết không tốt, nên muốn về nhà sớm."
Mẫu Đơn giải thích nói: "Tôi nhờ người đào mẫu đơn hoang dại trong núi tới, bọn họ là người chất phác, có lẽ là
nghi ngờ tôi lừa bọn họ, cho nên không chịu chờ. Xin phu nhân chờ một
lát, tôi sẽ trở lại ngay."
"Tôi cũng phải về đây." Bạch phu nhân
cũng đứng lên, nghiêm túc nhìn Mẫu Đơn: "Mặc kệ cô có tới hay không thì
tôi cũng sẽ để Nghiền Ngọc đợi cô nửa canh giờ."
Mẫu Đơn nhìn ánh mắt sạch sẽ và khí chất ngạo nghễ xuất trần của nàng ấy thì cắn chặt răng nói: "Tôi sẽ đến!"
Bạch phu nhân cười cười: "Được, tôi chờ cô!" Lại phân phó nói: "Đến lúc đó
cô có thể nhờ người nhà cô đi cùng nhưng lúc nhìn thấy quý nhân thì nên
lảng tránh."
Mẫu Đơn nghe vậy thì hoàn toàn tin tưởng Bạch phu nhân thật sự muốn giúp đỡ nàng.
Sau khi tiễn bạch phu nhân đi, Mẫu Đơn tự đi gặp hai huynh đệ Chương gia.
Huynh đệ Chương gia ngồi xổm trước cổng Hà gia, ghế cũng không chịu
ngồi, mỗi người cầm một âu sứ lớn đang ngửa cổ uống. Nương của Vũ Hà,
Phong Đại Nương cau mày quắc mắt mà xoa eo đứng ở trước mặt hai người,
mắng: "Uống chậm một chút, định uống xong đi đầu thai à, cũng không sợ
đau bụng."
Chương Đại Lang cúi đầu, Chương Nhị Lang đỏ mặt nhưng giả bộ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục uống.
Mẫu Đơn cười nói: "Có chuyện gì vậy?"
Phong Đại Nương quay đầu lại nhìn thấy nàng, cười nói: "Đan Nương, vừa rồi
hai người bọn họ đòi gặp ngài, tôi nghĩ bọn họ chưa từng uống trà nên
cho bọn họ nếm thử, không ngờ lại như chết đói đầu thai." Lại duỗi chân
đá hai huynh đệ kia, "Còn không nhanh lên, người các ngươi muốn gặp đến
rồi đấy."
Mẫu Đơn không khỏi bật cười, tuy Phong Đại Nương nói
chuyện hung ác nhưng thực chất là người mềm lòng, rõ ràng là nhìn thấy
hai huynh đệ đáng thương nên mới muốn mời bọn họ ăn cái gì đó thôi.
Chương Đại Lang cùng chương Nhị Lang vội vàng đứng dậy bỏ cái âu xuống, cẩn
thận nâng sọt tre từ một góc ra, đặt ở chỗ sáng cho Mẫu Đơn xem: "Tiểu
nương tử, chính là cái này."