Trong lòng Hà Chí Trung biết Mẫu Đơn nói vậy để điều hòa không khí, tuy
ông vẫn oán tiểu thiếp và nhi tử, con dâu vừa tham lam lại không bớt lo, nhưng nghĩ từ trước đến nay Mẫu Đơn thiện lương rộng lượng, luôn lo
lắng người khác vì nàng mà bị phiền phức, liên lụy, lại nghĩ đến nàng
từng nói không cần số tiền kia, nếu bởi vì số tiền kia mà làm người nhà
nảy sinh mâu thuẫn thì chỉ sợ đến lúc đó nàng càng không cần, nàng sống ở trong nhà cũng sẽ được không thoải mái. Ông không muốn nhắc đến vấn đề
này trước mặt Mẫu Đơn nên cũng hùa theo ý của nàng, cười nói: "Ta còn
tưởng các con muốn ăn cái gì quý hiếm! Chứ chỉ một chén đào lạnh mà
thôi, thừa dịp sắc trời còn sớm, nếu mọi người đều muốn ăn thì cũng đi
luôn."
Vì thế mọi người cùng ồn ào hoan hô, thu thập đồ vật chuẩn bị ra cửa. Ngô thị lại không đi, dịu dàng nói:" Lão gia và phu nhân đưa bọn nhỏ đi thôi, tì thiếp ở nhà chuẩn bị cơm chiều."
Dương thị
mới vừa chọc giận Hà Chí Trung, tuy bà ta rất muốn ra cửa, thấy thế cũng chỉ phải cười nói: "Tì thiếp cũng ở nhà giúp Ngô tỷ tỷ." Rồi bà đưa mắt ra hiệu cho Tôn thị, Tôn thị không cam lòng nhưng vẫn nói không đi.
Tiết thị cũng nói: "Trong nhà nhiều việc, con cũng ở lại."
Sầm phu nhân cũng không miễn cưỡng các nàng, chỉ hỏi các nàng muốn ăn thủy
hoa lãnh đào hay hòe diệp lãnh đào, sau đó lệnh nha hoàn bên người ghi
nhớ, để mua mang về cho mọi người. Những người Hà gia còn lại thì vui
mừng ra cửa, đi thẳng đến chợ Đông.
Hôm nay bọn họ đi muộn nên
người ăn đào lạnh cũng không quá nhiều, cả đám người Hà gia ăn cảm thấy
rất thỏa mãn, nhìn lên sắc trời đã muộn, cũng gần đến lúc tiếng trống
tan chợ vang lên nên mọi người cùng đi về phía cửa hàng của Hà Tứ Lang,
chuẩn bị đón Hà Tứ Lang cùng nhau trở về nhà.
Cửa hàng hương liệu của Hà gia nằm bên trái bình chuẩn thực, ngay mặt đường to, song song
với nhiều cửa hàng gấm vóc tơ lụa, quy mô mặt tiền cửa hiệu không nhỏ,
khoảng bằng bốn năm gian cửa hàng bình thường gộp lại, nhìn bề ngoài khá hoàng tráng. Hà Chí Trung rất đắc ý, kéo tay Mẫu Đơn nói nhỏ: "Con nhìn xem, mười mấy gian cửa hàng này đều của nhà chúng ta đấy."
Mẫu
Đơn đã hiểu, Hà gia có mặt tiền cửa hàng ở cả chợ Đông và chợ Tây, nếu
trong nhà không kinh doanh thì cho thuê với giá cao, tiền thuê mỗi năm
cũng không ít. Nhưng không biết vì sao, Hà Mẫu Đơn làm con gái nhà
thương nhân mà của hồi môn lại không có cửa hàng, Mẫu Đơn nghĩ thầm có
lẽ là bởi vì của hồi môn của nàng đã phong phú quá mức, một lần lấy ra
quá nhiều, Hà Chí Trung vì giữ cân bằng cho nên mới để con đường phát
tài này lại cho nhi tử con dâu? Con cái quá nhiều, muốn cân đối bên
trong các mối quan hệ, thật sự là rất tốn công tốn sức.
Mẫu Đơn
đang nghĩ ngợi thì chợt thấy từ cửa hàng hương liệu Hà gia đi ra một nam tử thân hình cao lớn, tuổi chừng hai mươi mấy, vẻ mặt hung dữ, mày rậm
mắt to. Cách ăn mặc của hắn hấp dẫn sự chú ý của mọi người, trên trán
buộc một đai vải màu xanh, mặc một chiếc áo dài màu xanh lục, áo gấm tay ngắn màu nâu, tay áo vén lên cao, lộ ra hai cánh tay vạm vỡ cơ bắp.
Trên cánh tay trái xăm "Sinh không sợ Kinh Triệu Doãn", cánh tay phải
xăm "Ch·ết không sợ Diêm La Vương", nhìn bên ngoài là kiểu ác bá trên
phố.
Mẫu Đơn sửng sốt sau đó nhoẻn miệng cười, người này rất kiêu ngạo nhưng cũng rất thú vị, cùng lúc khiêu chiến hai vị quan lại quyền
uy trong mắt người đương thời, quan phủ lúc còn sống và quan phủ sau khi ch.ết. Người nọ dữ tợn liếc Mẫu Đơn một cái rồi đi thẳng đến chỗ đám
người Mẫu Đơn. Trong lòng Mẫu Đơn nghĩ nguy rồi, tự dưng trêu phải ác
bá, nàng đang định núp sau lưng Hà Chí Trung, lại thấy người nọ bước
thêm ba bốn bước rồi đứng im, hành lễ một cách quy củ với Hà Chí Trung
cùng Sầm phu nhân, nói: "Thế bá, bá mẫu, vài vị ca ca, tẩu tẩu đi đâu mà tới đây?"
Hà Chí Trung và Sầm phu nhân đều cười, khách khí nói:
"Hôm nay hiền chất rảnh rỗi à? Chúng ta tới đón Tứ Lang về nhà. Hắn có ở bên trong không?"
Người nọ nói: "Có ạ, cháu vừa mới nói chuyện
với hắn. Hắn đang sai người thu sạp tính sổ để chuẩn bị về nhà. Vậy thế
bá, bá mẫu vào đi, cháu có chuyện khác, cháu xin phép đi trước."
Mẫu Đơn nghĩ thầm, người này nhìn bề ngoài hung hãn nhưng cách nói chuyện
và cử chỉ lại rất nho nhã lễ độ. Nàng đang nghĩ ngợi thì người nọ chào
hỏi Hà Đại Lang, Hà Nhị Lang rồi lại quay sang liếc nàng một cái, không
phải trừng mắt mà chỉ đơn giản là nhìn thôi. Hà Chí Trung thấy thế thì
không để lộ sắc mặt, che lấp Mẫu Đơn ở phía sau ông.
Chân thị kéo Mẫu Đơn vào cửa hàng trước, nói: "Ánh mắt Trương Ngũ Lang này nhìn
người khác giống như sói nhìn vậy, hắn cũng không phải người tốt gì, về
sau nếu gặp được thì muội tránh xa hắn chút."
Thì ra người nọ gọi là Trương Ngũ Lang. Mẫu Đơn đáp ứng rồi nhân lúc thấy Hà Tứ Lang ra đón thì quấn lấy hắn nói muốn xem các loại hương liệu trong truyền thuyết.
Không ngờ vừa xem đã làm nàng vô cùng bất ngờ, hương liệu của cửa hàng
Hà gia rất nhiều, chủng loại đầy đủ, cấp độ, phẩm chất tinh xảo, hoàn
toàn vượt quá sức tưởng tượng của nàng. Riêng trầm hương đã phân thành
sáu phẩm, trong mỗi phẩm lại phân thành nhiều cấp bậc khác, còn có các
loại đàn hương khác, an tức hương, quách kim hương, long não hương, xạ
hương, bưởi hương, mật hương, mộc hương, tô hợp hương, long tiên hương
và rất nhiều loại hương liệu quý trọng đến từ hải ngoại. Chưa kể các
hương liệu hoa thơm cây cỏ của bản thổ lại càng nhiều không kể xiết.
Ngoại trừ một núi giả xa hoa được tạo hình bằng các khối hương liệu thiên
nhiên, các vật trang trí mạ vàng, núi hương tràn ra hương thơm mịt mờ,
Hà gia chỉ bán nguyên vật liệu mà không bán các loại hương thành phẩm
hay các đồ vật dùng để đốt hương như lư hương, bình hương, ống hương.
Hà Tứ Lang thấy Mẫu Đơn nhìn chăm chú hương liệu không muốn chuyển mắt thì cười to nói: "Từ nhỏ muội cũng đi theo chúng ta học phân biệt hương
liệu mà, sao bây giờ lại còn thấy lạ vậy?"
Mẫu Đơn cũng chỉ tò mò nên thuận miệng nói: "Muội đã quên gần hết rồi nên muốn học lại. Tứ ca dạy muội đi?"
Hà Tứ Lang nói: "Việc này có gì khó đâu? Dù sao giờ muội cũng đang rảnh
rỗi, học cái này rồi lại cùng nhị ca học điều chế hương là có thể mở một cửa hàng hương thành phẩm để chơi chơi rồi, muội chỉ cần điều chế
hương, còn lại các ca ca sẽ giúp muội xử lý. Tuy trồng hoa cũng tốt
nhưng quá buồn tẻ, lại không thể bán lấy tiền."
Mấy người chị em
dâu bọn họ đã sớm nói muốn mở một cửa hàng như vậy nhưng mấy phụ tử
huynh đệ lại kiên quyết không đồng ý, cũng không chịu dạy bọn họ bí
thuật chế hương.
Không ngờ bây giờ lại vội vàng mang đi lấy lòng
muội muội mình, đúng là máu mủ ruột thịt có khác! Nếu về sau nàng ta tái giá thì không phải lại muốn đoạt bát cơm nhà mình sao? Chân thị ở một
bên thấy thì sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức quay đầu lại nhìn về phía Bạch thị và các chị em dâu khác, quả nhiên thấy tuy sắc mặt mọi người
đều thản nhiên nhưng rõ ràng cũng không cao hứng. Nàng ta suy nghĩ rồi
lặng lẽ tính toán.
Mẫu Đơn cũng không để ý biểu tình của các
nàng, chỉ nói: "Muội không muốn mở cửa hàng bán hương thành phẩm đâu,
muội chỉ muốn học điều chế hương với nhị ca để có việc làm, đỡ rảnh rỗi
quá thôi."
Nàng nói thật nhưng mấy người lại không tin, chỉ là
thầm nghĩ, học phân biệt hương liệu lại học điều chế hương, còn có cha
mẹ cưng chiều, đám ca ca giúp đỡ, chiếm thiên thời địa lợi nhân hoà, nếu không mở cửa hàng kiếm tiền thì bị ngu à? Tưởng dỗ ai chứ? Trong nhà ai cũng nói nàng luôn luôn thật thà, thiện lương, bây giờ xem ra là trong
ngoài không giống nhau. Chân thị đưa ánh mắt cho Lý thị đứng đối diện, ý muốn nói, nam nhân nhà cô đối xử với muội muội hắn tốt nhỉ? Lý thị thản nhiên nhìn sang chỗ khác, cúi đầu không nói, chỉ nghĩ, sau khi trở về
nàng ta có nên nhân cơ hội này để Nhuế Nương đi theo Mẫu Đơn học hỏi
chút không? Đều là nữ nhi Hà gia, phụ tử Hà gia cũng không thể nặng bên
này nhẹ bên kia?
Mẫu Đơn tất nhiên không biết trong lúc vô tình
đã gây ra mâu thuẫn giữa mấy chị dâu, nàng vô cùng vui vẻ kéo Hà Tứ Lang đi nhìn quanh cửa hàng, đến tận khi nghe thấy tiếng trống tan chợ mới
lưu luyến đi theo người nhà trở về.
Về đến nhà, Dương thị, Ngô
thị, Tiết thị đều ở, lại không thấy Tôn thị, Sầm phu nhân hỏi, sắc mặt
Dương thị uể oải nói: "Đột nhiên nàng thấy không thoải mái, đầu choáng
váng nên xin phép đi nằm trước, nói không muốn ăn cơm chiều."
Sầm phu nhân nói: "Đã mời đại phu chưa?"
Dương thị vội nói: "Không có vấn đề gì lớn, đã uống thuốc rồi, ngủ một giấc là không sao."
Chắc là bị giáo huấn nên trong lòng không thoải mái? Sầm phu nhân cũng không hề hỏi nhiều, chỉ sai người mang đào lạnh đưa qua cho Tôn thị. Chân thị liên tục nháy mắt ra hiệu cho Tiết thị nhưng Tiết thị chỉ cúi đầu không để ý.
Đêm nay, gió to thổi cả đêm làm vài người Hà gia đều không ngủ được. Lý thị nhiều lần định nói với Hà Tứ Lang về việc muốn đưa
Nhuế Nương đi học chế hương cùng Mẫu Đơn nhưng lời đến bên miệng nhiều
lần lại không dám nói ra. Nàng trằn trọc đến canh bốn mới quyết định từ
bỏ, thôi cứ chờ đến lúc Mẫu Đơn thật sự đi học rồi lại nói cũng không
muộn.
Chân thị thì lăn lộn khóc lóc trên giường, lẩm bẩm tra tấn
Hà Tam Lang, trong chốc lát véo eo hắn, trong chốc lát lại cắn vai hắn,
hai mắt tràn đầy nước mắt, nghẹn ngào nói: "Chàng không thương ta, không thương con của chúng ta."
Hà Tam Lang đưa lưng về phía nàng, vẫn không nhúc nhích, không rên một tiếng, cũng không hỏi nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không đánh lại cũng không thèm nhìn.
Chân thị ầm ĩ một lúc thì cảm thấy không thú vị, lấy chân đạp Hà Tam Lang một phát,
mắng: "Ngươi đúng là kẻ đần độn, bất lực, ta thật xui xẻo mới gả cho
ngươi! Ai cũng có thể đè lên đầu ta! Di nương kia của ngươi thì suốt
ngày chỉ nói không được..."
Hà Tam Lang không đề phòng nên bị đạp về phía bình phong, suýt nữa ngã xuống giường, hắn cũng bực mình, xoay
người ngồi dậy, tay nắm chặt thành nắm đấm, giọng căm hận nói: "Ngươi
đừng có mà tham lam quá! Ai đè đầu ngươi? Đừng có mà không biết tốt xấu! Nếu không nhìn mặt mũi di nương thì ngươi nghĩ xem trong nhà này ai sẽ
nhường ngươi như vậy? Chính ngươi cũng có con trai con gái, tại sao còn
không chấp nhận được Đan Nương đáng thương chứ? Các ca ca muốn dạy nàng
điều chế hương, cũng là biết các ngươi sẽ không chấp nhận được nàng!
Chẳng lẽ không dạy nàng thì nhà khác sẽ không bán hương, trên đời này
cũng sẽ không có người biết điều chế hương hay sao? Nếu ngươi còn tiếp
tục ầm ĩ thì cút ra ngoài cho ta!"
Trong bóng tối, Chân thị không thấy rõ sắc mặt Hà Tam Lang nhưng nàng ta biết hắn thật sự tức giận.
Ngày thường hắn vẫn luôn thật thà chất phác, đột nhiên lại ra oai một lần
làm nàng ta có cảm giác lạ lạ, lập tức nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt
eo hắn, lầm bầm nói: "Ai không chấp nhận được nàng? Nàng ăn nàng dùng
cũng không phải tiền ta bỏ ra. Nhưng so với nàng ấy thì ta thấy thương
mấy đứa nhỏ của chúng ta hơn, chúng ta mới là những người thân thiết
nhất! Bây giờ cha còn sống thì không nói nhưng nếu sau này thì sao?
Tương lai chúng ta phải làm sao đây?"
Trong lòng Hà Tam Lang mềm
nhũn, duỗi tay che lại miệng nàng, nói một cách ngập ngừng: "Đừng vội
nói bậy, đừng để người khác nghe thấy. Tình cảm của nương và di nương
không giống bình thường, đại ca, nhị ca, Tứ Lang đối xử với chúng ta
cũng khác, mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng sẽ có tình cảm với chúng ta
nhiều hơn Lục Lang. Nàng đừng đối nghịch với bọn họ! Ta làm việc bên
ngoài, trong lòng cũng yên tâm hơn."
Chân thị hận sắt không thành thép nói: "Chàng phải hăng hái hơn chút! Đi theo đại ca nhị ca học lâu
như vậy nhưng vẫn cao không tới thấp không xong, lá gan không lớn bằng
đại ca, ánh mắt cũng không chuẩn bằng nhị ca. Nhiều năm như vậy, lão ngũ cũng có thể một mình đi ra ngoài nhập hàng nhưng chàng vẫn chưa thể đi, chỉ có thể đi theo người khác, cũng không biết lấy lòng cha như lão
lục."
Buổi nói chuyện này càng làm Hà Tam Lang phiền muộn hơn, hắn đẩy nàng ra, rồi xoay người đưa lưng lại ngủ.
Ngày thứ hai thời tiết thay đổi, không trung âm u, thỉnh thoảng có một trận
gió lạnh thổi qua, làm những người đi đường mặc quần áo mỏng manh cảm
thấy lạnh lẽo. Đường trong phường Tuyên Bình ít người hơn ngày thường
rất nhiều, sáu bảy người vây quanh một chiếc kiệu màu trắng bốn người
khiêng ngừng lại trước cửa Hà gia. Bạch phu nhân ló đầu từ trong kiệu ra hỏi thị nữ: "Nghiền Ngọc, là nhà này sao?"